Editor: Tử Nguyệt
Beta: Vũ Ngư Nhi
Giằng co một lúc lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, anh cũng không dám lại từ khe cửa nhìn ra phía ngoài. Trong phòng không có đồ vật nào có thể dùng để làm vũ khí, anh cũng chỉ có thể cầm cây chổi trong tay, cả người cứng ngắc nằm ngay đơ trên giường.
Mặc dù nói là nằm, thế nhưng Ôn Dục Nhiễm đoán chắc mình không ngủ nổi.
“Cạch ”
Thần kinh trong nháy mắt căng thẳng, Ôn Dục Nhiễm gần như nghi ngờ mình có phải là căng thẳng nên xuất hiện ảo giác hay không.
“Cạch”
Tuyệt đối không phải ảo giác!
Đột nhiên nghiêng người nhỏm dậy, Ôn Dục Nhiễm nhìn chằm chằm hướng cửa ra vào. Tiếng bước chân lại bắt đầu vang lên, hơn nữa lần này là… Lần này là trực tiếp xuyên qua cửa đi về phía giường bên này.
Thế nhưng cái gì anh cũng không nhìn thấy, chỉ có tiếng bước chân không ngừng đến gần, thế nhưng đến ngay cả cái bóng anh cũng không thấy.
Đột nhiên dùng sức ném cây chổi trong tay, Ôn Dục Nhiễm rõ ràng nhắm ngay nơi phát ra âm thanh. Thế nhưng cây chổi cứ như thể không hề gặp chút chướng ngại chút nào mà bay tới, căn bản không có đập trúng bất kì vật gì.
Tiếng bước chân vẫn còn tiếp tục vang vọng, đã đi tới trước giường.
Trong phòng gần như trở nên yên ắng một lần nữa, Ôn Dục Nhiễm vẫn nghiêng người như cũ, cũng không phải là không muốn động, mà là thực sự không biết lúc này nên làm những gì. Rõ ràng có thứ gì đó đang đứng ở trước giường của anh, thế nhưng anh không nhìn thấy, thậm chí không biết thứ kia hiện tại đang làm gì, lúc nào sẽ rời đi.
Yên tĩnh hồi lâu, đèn ở đầu giường trước đó được anh mở lên đột nhiên bị tắt đi, trong chốc lát căn phòng đã chìm vào tăm tối. Mà đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng gần như không hề nhìn được thứ gì.
Cùng lúc đó chỉ nghe vang lên một tiếng “Xì” nhỏ, có thứ gì dán lên phía sau lưng, Ôn Dục Nhiễm theo bản năng mà lập tức nhảy xuống giường, trước tiên nhảy ra xa khỏi giường.
Ôn Dục Nhiễm vỗ mạnh một cái vào công tắc đèn điện, trong phòng thoáng chốc bị chiếu lên sáng ngời. Khi anh bình tĩnh lại mà cẩn thận nhìn thứ nhiều thêm trên giường, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy một con dao nhỏ từ gầm giường đâm lên, đâm xuyên qua ván giường, mũi dao sắc bén dưới ánh đèn phản xạ ra ánh sáng hơi chói mắt.
Anh lập tức ngồi xổm xuống xem xét dưới giường.
Không có gì cả.
Thế nhưng khi Ôn Dục Nhiễm đứng lên lần nữa, trong tầm mắt nhiều hơn một mảng đỏ đến chói mắt. Con dao nhỏ được đâm lên từ dưới giường đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó thì nơi bị đâm thủng chậm rãi chảy ra một mảng vết máu.
Quả thực giống như là có một người không nhìn thấy được bị đâm chết ở trên giường.
Vết máu càng lúc chảy ra càng nhiều, nhiễm đỏ hơn nửa cái giường đơn.
Tối hôm đó Ôn Dục Nhiễm ngồi xổm ở góc tường vượt qua nửa đêm về sau, mãi đến tận hừng đông cũng không chợp mắt.
May mắn là sau đó không xảy ra chuyện gì nữa, trừ việc chân anh đã hoàn toàn tê rần.
Ngay cả vết máu cũng không biết đã biến mất không còn tăm tích từ lúc nào, càng không nói đến vết tích bị đao đâm thủng. Thế nhưng Ôn Dục Nhiễm cảm thấy được tối hôm qua chắc chắn không phải là mơ, trừ khi đầu óc anh có bệnh. Anh hơi hối hận, không hiểu mình tối hôm qua tại sao lại rảnh đến phát điên, còn xuống giường đi xem, quất một giấc đến hừng đông không tốt hơn à?
Ôn Dục Nhiễm cho là mình thật sự cần phải cùng Thiên Lang học một ít cách đuổi quỷ. Trên thực tế anh cũng từng xin qua, thế nhưng bị bác bỏ một cách vô tình. Lý do là thể chất anh không thích hợp, học những thứ đó giết địch một trăm tự tổn hại tám ngàn.
Sau đó anh xoa eo xoa chân khập khiễng mang theo vành mắt thâm đen đi tìm người đổi túc xá.
Ái phi, trẫm biết sai rồi, trẫm không nên to gan như vậy không đổi phòng. Sau này trẫm đều nghe theo cưng _(:з” ∠)_
Ngay lúc cả cơ thể và tinh thần Ôn Dục Nhiễm cực kỳ mệt mỏi mà kéo hành lý đi đến phòng mới. Mở cửa vừa nhìn hóa ra là anh được phân vào phòng đôi, suýt chút nữa anh đi quỳ xuống với dì quản lý chìa khóa. Lần đầu tiên chờ đợi bạn cùng phòng xuất hiện đến như thế.
Đã như vậy, Ôn Dục Nhiễm cũng không đi tìm người đồng hành, một mình chậm rãi đi về phía nhà ăn.
Anh đi ra thật sự là hơi sớm, trên đường cơ bản không nhìn thấy người nào, thậm chí ngay cả nhà ăn đều còn chưa mở cửa. Bất đắc dĩ Ôn Dục Nhiễm đành phải quay đầu lại, đi dạo lung tung khắp nơi trong sân trường, cuối cùng đi đến vườn hoa hôm qua dự định lấy cảnh.
Thật ra cũng không có ý định nhìn cảnh đẹp ngâm thơ đối câu gì, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy chính mình đơn giản chỉ là không có nơi để đi mà thôi. Thế nhưng làm sao anh cũng không ngờ được lúc mình đi qua một thân cây liền bị người siết chặt cổ kèm ở hai bên.
Không đợi anh phản ứng lại, một lưỡi dao liền từ đằng xa bay đến, trực tiếp đâm vào trên cây ở phía sau bọn họ.
Lúc đó Ôn Dục Nhiễm ngây người, làm sao cũng nghĩ không ra đây là đang trình diễn cái gì. Lẽ nào xã hội đen rỗi rảnh đau “bi” chạy đến trong đại học luận bàn võ nghệ? Lưỡi dao kia còn rất quen mắt.
Quay đầu nhìn lại, người ném lưỡi dao càng quen mắt hơn.
“Thiên Lang?” Lại mất công tốn sức mà tiếp tục quay đầu, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình đã hiểu tình huống này là thế nào. Bởi vì người hiện tại siết anh là Đồng An.
“Cậu tới thật đúng lúc, tôi cũng không muốn cùng quái vật này đánh nhau.” Ngữ điệu Đồng An khá là thoải mái, thế nhưng vẫn không thể che giấu anh ta thở dốc không ổn cùng mồ hôi trên trán. Thoạt trông trận chiến truy kích này đã giằng co một quãng thời gian. Anh liền liếc mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của Thiên Lang cách đó không xa. Mang theo Ôn Dục Nhiễm lùi về sau vài bước, “Đừng tới đây, mày không hy vọng tình nhân bé nhỏ của mày có việc gì chứ?”
Thiên Lang theo lời đứng tại chỗ không tới gần, tầm mắt như là cây kim ghim ở trên hai tay Đồng An, khóe miệng dần dần cong lên một nụ cười nhìn như nhu hòa, thực ra lại khiến người sợ hãi: “Mày đang làm gì đó? Nếu như muốn chặt đôi tay kia thì có thể trực tiếp nói cho tao biết.”
“Không thể không nói nhìn khuôn mặt lộ ra tươi cười của mày thật ngán muốn chết.” Đồng An cười nhạo, “Không nghĩ tới mày thích cậu ta như thế. Vậy sao mày không nói cho cậu ta biết mày đã từng làm những gì? Hay mày vẫn cho rằng tạm thời che giấu là mọi chuyện đều ổn hết?”
Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình nhìn lầm rồi, sau khi Đồng An nói ra lời này, sắc mặt Thiên Lang xác thực rõ ràng trở nên âm trầm.
“Vậy thì để tao nói. Tiểu tình nhân, kỳ thực tên của tao là Thiên Đồng An. Đúng, chính là cùng một dòng họ với quái vật kia.” Thiên Đồng An căm hận mà nhìn chằm chằm Thiên Lang, trong tiếng nói không cách nào che giấu sự chán ghét, “Bọn tao xuất thân từ một gia tộc. Mặc dù bây giờ nhìn thấy là một minh tinh nổi tiếng, trên thực tế tên này chẳng qua chỉ là nô bộc do gia tộc nuôi dưỡng.”
“Câm miệng.” Nụ cười nhạt đi, dáng dấp Thiên Lang một lần nữa quay về lạnh băng như ban đầu, lại nhiều hơn một chút bất an.
“Cực kỳ buồn cười, một con chó được nuôi để sử dụng vậy mà nhớ thương một thằng nhóc gặp có một lần. Không chỉ để cho người chạy, còn cứng đầu phạm tội thêm. Tiện nô lại muốn đi tìm người, gia tộc đương nhiên không cho phép.” Thiên Đồng An đương nhiên sẽ không để Thiên Lang nói, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, tâm trạng cũng càng kích động, “Sau đó mày đoán xem xảy ra chuyện gì? Con chó này cắn chết tất cả mọi người. Cả gia tộc gần trăm người, tất cả đều bị giết, chỉ vì đi tìm một thằng nhóc căn bản không nhớ tới hắn. Nếu như không phải ngày đó tao vừa khéo đi rèn luyện ở bên ngoài, bây giờ đã không thể đứng ở nơi này.”
Nghe xong chuyện xưa này, Ôn Dục Nhiễm không biết mình nên phản ứng thế nào, chỉ là theo bản năng nhìn về phía vai chính của câu chuyện.
Trùng hợp là Thiên Lang cũng đang nhìn anh, chính là khác anh khiếp sợ mờ mịt, trong cặp mắt kia là nồng đậm kinh hoàng cùng sợ hãi.
“Kỳ thực tao khá thích mày. Hỏi mày một lần nữa, thật sự còn muốn ở bên cạnh người như vậy?” Đối với việc Thiên Lang đột nhiên đến, Thiên Đồng An vô cùng bất ngờ. Vốn trong kế hoạch của gã là lợi dụng ba ngày Thiên Lang không có ở đây đi thuyết phục Ôn Dục Nhiễm, như vậy hắn dằn vặt Thiên Lang dễ dàng hơn, bất kể là trên thân thể hay là trong trái tim.
Vì thế gã thậm chí không phủ nhận thân phận bạn trai cũ khiến gã nghe thấy là buồn nôn.
Ôn Dục Nhiễm nháy mắt mấy cái, nỗ lực nói sang chuyện khác: “Đại hiệp, anh thật độc đoán. Coi như anh không sợ người đối diện giận lên rồi xử luôn cả hai, nhưng mà tôi sợ…”
Tại sao những người công tác sự nghiệp thần bí này nhất định phải tai vạ tới người bình thường anh đây? Ôn Dục Nhiễm thực sự khóc không ra nước mắt.
“Có cậu ở đây hắn làm sao dám tùy tiện cắn người linh tinh? Xem dáng dấp kia e rằng muốn khóc cũng không kịp.” Thiên Đồng An đương nhiên không biết mình thuận miệng trào phúng lại chọt trúng chỗ đau Ôn Dục Nhiễm, chỉ hừ lạnh, “Thoạt nhìn cậu vẫn là tin hắn hơn? Vậy thì thật ngại quá.”
“Đưa Vạn Tượng hoàn bội cho tao, để tao chặt bỏ tứ chi của mày, sau đó tao sẽ lập tức trả tiểu tình nhân lại cho mày.” Thiên Đồng An cười như không cười nhìn Thiên Lang, “Không thì tao sẽ giết cậu ta.”
“Khoan khoan!” Trước khi Thiên Lang đáp lại, Ôn Dục Nhiễm vội vã mở miệng cắt ngang, “Đại hiệp, có chuyện gì từ từ nói, ban ngày ban mặt có thể hay không đừng làm máu me như vậy, tôi còn chưa ăn sáng đấy.”
Ngay khi Thiên Đồng An vì một chuỗi lời anh nói mà phân tâm, Ôn Dục Nhiễm không chút lưu tình thúc một cùi chỏ vào bụng gã ta, thừa dịp khi đối phương bị đau liền đấm một cái.
Ôn Dục Nhiễm cũng có chút tâm tư. Bạn nói xem mọi người đều là đàn ông, giá trị vũ lực không chênh lệch nhiều lắm. Anh ngay cả vũ khí cũng không dùng liền dùng tay không uy hiếp người, ai sợ ai?
Đương nhiên, xét thấy rằng không biết Thiên Đồng An có thể hay không có pháp thuật hay yêu thuật kì lạ cổ quái, Ôn Dục Nhiễm ngay sau khi đánh cho gã buông ra liền nhanh chóng tránh xa khỏi đối phương.
Làm anh bất ngờ chính là, tuy nhìn qua cực kỳ sầu não, Thiên Đồng An lại không chút do dự mà xoay người bỏ chạy.
Ôn Dục Nhiễm: …
Tuy rằng không hiểu lắm cách hành động của những người này, nhưng có lẽ cũng có một ít tính chất di truyền nhất định.
Dù nói thế nào thì cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, Ôn Dục Nhiễm quay người đi về phía Thiên Lang, chỉ thấy anh bước ra một bước, cùng lúc đối phương sẽ cùng bước ra một bước khoảng cách bằng nhau —— về phía sau.
Ôn Dục Nhiễm: …
Ở một mức độ nào đó, hai người này thật sự là vợ chồng đồng lòng, luôn tại những nơi không tưởng làm ra việc kinh hãi lại mới mẻ thú vị.