Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa

chương 9: 9: cậu đến từ phương nào

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kiểu gì cũng bị bắt vài ngày, đánh đã tay trước rồi tính sau.

Hành động của Lộ Viễn quá bất ngờ đến mức những quân thư đứng gần cũng không kịp phản xạ, đến khi bọn họ bừng tỉnh thì Wenger đã bị đập ra bã quỳ rạp trên đất, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, tư thái quý tộc cao ngạo bị Lộ Viễn đấm tan thành mây khói.

Nếu một trùng đực hiếm hoi có độ tinh khiết máu đatj % xảy ra chuyện ở đây thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Quân thư hoảng hốt vứt chuyện bắt Lộ Viễn ra sau đầu, vội vã chạy đến xem tình trạng của Wenger.

"Các hạ! Ngài không sao chứ các hạ?!"

"Không ổn, Wenger các hạ hôn mê rồi, gọi cấp cứu nhanh lên!"

Có thể tưởng tượng được đại sảnh đăng ký hỗn loạn đến mức nào.

Khi thư hầu của Wenger nghe nói hùng chủ nhà mình gặp chuyện không may bèn làm ầm với quân thư canh gác đòi vào trong đẩy tình hình náo loạn lên đến đỉnh điểm.

"Sao bên ngoài ầm ĩ quá vậy?"

Cuối hành lang lầu hai có một phòng hồ sơ, thượng tướng Saffir vốn đang sàng lọc hồ sơ học viên ở bàn bàn việc thì loáng thoáng nghe tiếng ồn ào bên ngoài bèn nhíu mày.

Bốn ngôi sao trên quân trang của hắn cực kỳ quen thuộc, chính là trùng cái trung niên từng xuất hiện bên ngoài phòng bệnh Lộ Viễn.

Justu đang ngồi ở sofa đối diện cúi đầu lật xem tạp chí quân sự, nghe vậy khẽ cười một tiếng không thèm ngẩng đầu trả lời: "Thượng tướng Saffir, cược tinh tệ với ngài, chuyện ồn ào như vậy kiểu gì cũng liên quan đến trùng đực."

Thượng tướng Saffir thở dài bất lực: "Thất điện hạ......."

Justu ngắt lời ông: "Xin viện trưởng đừng xưng hô như vậy, ở học viện Badelaire thì ngài là người đứng đầu."

"Được rồi," thượng tướng Saffir đành sửa lại, "Justu, cháu đừng đoán chắc vậy."

Rõ ràng Justu không đồng tình, anh đứng lên khỏi sofa ra dấu mời với thượng tướng Saffir: "Ngài vẫn luôn lạc quan như thế, nếu đã vậy chúng ta ra ngoài xem tình hình đi."

Tầng hai có tầm nhìn khá bao quát, vì vậy khi thượng tướng Saffir và Justu rời khỏi phòng hồ sơ, đập vào mắt họ là cảnh gà bay chó sủa ở tầng một.

Đội cấp cứu vừa nhận được cuộc gọi khẩn cấp đã ba chân bốn cẳng chạy tới đang đỡ Wenger hôn mê lên cáng, đám đông vây xem thi nhau mở thiết bị đầu cuối quay đăng Mạng Sao, quân thư canh gác vừa phải hối hả giữ trật tự vừa phải ngăn đám đông quay lén.

Tất cả vẽ nên một cảnh hỗn độn hổ lốn.

Thượng tướng Saffir nheo mắt, chợt cảm thấy Wenger đang nằm trên cáng hơi quen quen: "Là thằng nhóc gia tộc Munch à?"

Justu cười trên đau khổ của người khác: "Là cục "phiền phức" của gia tộc Munch."

Đúng lúc này có một quân thư chạy lên báo tin, y thấy thượng tướng Saffir thì vội chào kiểu quân đội, gấp gáp kể lại chuyện vừa xảy ra rồi cuối cùng áy náy tự trách nói: "Rất xin lỗi thưa thượng tướng, là chúng tôi không làm tròn trách nhiệm, không kịp bảo vệ Wenger các hạ khi có nguy hiểm."

Thượng tướng Saffir nghe kể có trùng cái đánh trùng đực không khỏi kinh ngạc trong giây lát, đáng lẽ chuyện vô lý như vậy chỉ có thể xảy ra ở quý tộc phương bắc, nơi tôn sùng trùng cái: "Trùng cái ra tay kia đâu?"

Quân thư chỉ Lộ Viễn đang ở dưới lầu nói: "Chúng tôi không dám tự xử lý nên chỉ tạm còng cậu ta lại."

Khi thượng tướng Saffir và Justu thấy người tóc đen mắt đen dưới lầu kia, đồng tử của họ thoáng chốc co lại, rõ ràng là họ không ngờ sẽ gặp Lộ Viễn ở nơi như thế này.

Không rõ thượng tướng Saffir nghĩ gì mà nhíu mày trầm ngâm một lát rồi quyết đoán mở miệng: "Tạm thời đưa cậu ấy vào phòng thẩm vấn đi, tôi tự thẩm vấn, trước đó cho dù là trùng nào cũng không được thả cậu ấy đi."

Justu nghe vậy hơi hoảng, anh không ngờ thượng tướng Saffir sẽ tự thẩm vấn.

Dù sao tội đánh trùng đực này cũng không nhẹ, đặc biệt khi đối phương còn là trùng đực quý tộc, nếu Lộ Viễn thật sự bị bắt đi thẩm vấn thì bị phạt vài chục roi đã xem như nhẹ tay.

Thấy thượng tướng Saffir xoay người đi đến phòng thẩm vấn, Justu lập tức đuổi theo ông, không biết suy nghĩ thế nào mà chủ động mở miệng: "Thượng tướng, mấy chuyện như thẩm vấn này sao có thể để ngài tự làm được, dù sao cũng chỉ là một trận ẩu đả nho nhỏ, cháu rất sẵn lòng cống hiến sức lực giúp đỡ ngài."

Nghe vậy thượng tướng Saffir dừng chân quay lại nhìn học trò xuất sắc nhất của mình này, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu nội tâm anh: "Đề nghị nghe khá hấp dẫn đấy nhưng tôi sợ cậu vào phòng thẩm vấn sẽ phát cho cậu ta huy chương danh dự rồi cúc cung tận tụy mở rộng cửa mời cậu ta rời đi, nếu là thế thì thôi."

Ông vững tin Justu sẽ làm vậy vì đối phương luôn ngang bướng đi ngược đạo lý như thế.

Justu cười cười nhún vai, phong thái ưu nhã thong dong khắc tận sâu trong xương anh, khác hẳn với vẻ giàu sang phù phiếm mạ vàng của Wenger: "Sao lại thế được, cháu chỉ muốn giúp đỡ ngài thôi."

Thượng tướng Saffir từ chối, ông không biết Justu quen Lộ Viễn nên chỉ nghĩ Justu muốn chọc tức gia tộc Munch: "Sau này sẽ có cơ hội nhưng bây giờ tôi không để cậu nhúng tay vào chuyện này được.

Justu điện hạ, trước khi cánh cứng, ngài không thể đối đầu với tộc Munch."

Vua như mây bay, dòng quan như núi, câu này dù ở thời đại nào cũng áp dụng được.

Trùng đế vừa lên ngôi cần có quý tộc lâu đời ủng hộ.

Hiện tại đám quý tộc phương bắc đang ngo ngoe rục rịch lặng lẽ quan sát, nếu Justu muốn tranh cái ghế trùng đế thì càng không thể xung đột đến những gia tộc lớn đó.

Thượng tướng Saffir nói xong xoay người đi đến phòng thẩm vấn để lại Justu đứng tại chỗ nhăn mày.

Trong lúc đó, Lộ Viễn đã thành công tự tống mình vào phòng thẩm vấn.

Hắn chẳng phải người tốt hoàn toàn nhưng cũng không phải người xấu hoàn toàn, vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà từ nhỏ đến lớn hắn thường xuyên gây gổ với người khác, hắn vốn đã có tiếng xấu nên do vậy mà càng xấu hơn.

Lộ Viễn không thèm quan tâm.

Vì giờ hắn có hối hận cũng đã trễ rồi, máu nóng vọt nên não thường chỉ cần giây lát là xong.

Trong khi Lộ Viễn nằm dài trên bàn, dửng dưng nhíu mày tự hỏi lát nữa mình sẽ bị phạt tiền hay ngồi tù thì nghe một tiếng cạch nho nhỏ vang lên, cửa phòng thẩm vấn chợt hé mở, một trùng cái mặc quân trang bước vào phòng.

Lộ Viễn ngẩng đầu theo bản năng, phát hiện mình không quen người tới.

Dù trên mặt đối phương không một vết nhăn nhưng đôi mắt được tôi luyện trong gian khổ lộ rõ sự trải đời và sát khí tích lũy trên chiến trường.

Dấu vết của cuộc sống quân đội không cần đến bộ quân phục đã bộc lộ rõ rệt.

Lộ Viễn cảm giác được nguy hiểm bèn ngồi thẳng người im lặng chờ đối phương thẩm vấn mình.

Cùng lúc đó ánh mắt hắn dừng lại trên quân hàm bốn sao ở đầu vai thượng tướng Saffir, hắn thầm nghĩ đánh mỗi một con trùng đực thôi sao lại tới tai quan lớn như vậy được?

Dường như thượng tướng Saffir đã nhận ra Lộ Viễn đang cảnh giác, ông ngồi xuống phía đối diện bàn thẩm vấn, ý bảo Lộ Viễn đừng lo, cởi bỏ hết sát khí, thái độ thân thiện một cách kỳ lạ: "Các hạ, xin đừng lo lắng, tôi không có ác ý, chỉ muốn hỏi ngài vài chuyện thôi."

Lộ Viễn cứ nghĩ ông muốn hỏi chuyện đánh nhau nên thái độ tương đối hợp tác: "Xin cứ hỏi."

Nhưng câu đầu tiên thượng tướng Saffir hỏi lại là: "Ngài đến từ phương nào?"

Ông vừa hỏi xong, phòng thẩm vấn không lớn chẳng nhỏ này ngay lập tức im lặng như tờ, có thể nghe cả tiếng kim rơi xuống đất.

Lộ Viễn nhấc mắt nhìn ông lại thấy thượng tướng Saffir đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt không hề thù địch mà chỉ có tò mò và nghiền ngẫm.

Bàn tay đặt dưới bàn của Lộ Viễn vô thức siết chặt rồi lại chậm rãi thả lỏng, cuối cùng hắn quyết định giả ngu, dù sao nếu bị coi là người ngoài hành tinh rồi bị bắt nghiên cứu thì chẳng phải chuyện tốt đẹp gì: "Xin lỗi, tôi không hiểu ông đang muốn hỏi gì."

Dường như thượng tướng Saffir đã sớm dự đoán Lộ Viễn sẽ không nói thật, ông lấy một quang não gần đó mở tư liệu vừa được sắp xếp lên, trong đó ghi lại chi tiết chính xác tất cả những hoạt động của Lộ Viễn sau khi đến thế giới này: "Dựa theo dữ liệu trên Mạng Sao, mấy ngày trước ngài đột nhiên xuất hiện trong rừng cấm Soritia, sau đó được tiểu đội tuần tra phát hiện đưa đến bệnh viện chữa trị, thông tin thân phận hoàn toàn không có gì."

"Tôi từng lấy dữ liệu khuôn mặt và mẫu máu của ngài để so sánh với những ca mất tích trong gần hai mươi năm qua ở trùng tộc, kết quả là không có mẫu nào khớp, giống như ngài chưa từng sống ở hành tinh này vậy."

Thượng tướng Saffir nói xong nhìn Lộ Viễn, từng câu từng chữ hỏi: "Các hạ, xin hỏi ngài có thể giải đáp thắc mắc của tôi không?"

Lộ Viễn không thể vì đến chính hắn còn chưa hiểu tại sao mình lại ở nơi này: "Xin lỗi, tôi từng bị ngã trong rừng, đầu bất cẩn bị thương nên mất vài đoạn trí nhớ, vì vậy tôi không thể trả lời câu hỏi của ông được."

Thượng tướng Saffir kinh nghiệm sa trường đầy mình nên dĩ nhiên không dễ bị lừa, ông hiểu rõ Lộ Viễn ăn mềm không ăn cứng nên thay đổi phương thức tiếp cận: "Màu tóc và màu mắt của ngài rất đặc biệt, không giống dân Sallylandfar lắm, chẳng lẽ ngài đến từ một nơi nào khác? Nếu tìm được manh mối thì có lẽ tôi có thể tìm được cách đưa ngài về nhà."

Lộ Viễn nghe vậy hơi dao động vì hắn vẫn rất muốn trở lại Trái Đất, nói cho cùng nơi này toàn là trùng, khác một trời một vực với thế giới cũ.

Nếu trùng cái trước mặt này có thể đưa hắn về nhà thì tốt rồi, song vẫn không rõ là địch hay là bạn.

Lộ Viễn suy nghĩ cẩn thận xong không trả lời thẳng mà ba phải sao cũng được nói: "Có khi tôi đến từ nơi khác nhưng tôi không nhớ rõ lắm."

Thượng tướng Saffir hỏi ráo riết: "Vậy ngài có ấn tượng gì với Horsburg không? Trùng tộc phương bắc đều sống ở đó, bọn họ tôn sùng màu đen nên có thể sẽ liên quan đến ngài."

Thật ra nội bộ trùng tộc không thống nhất, bọn họ chia thành hai phe khác nhau trong một cuộc chiến từ triệu năm trước.

Bọn họ lấy rừng Soritia làm ranh giới chia đôi, kéo dài đến tận phương bắc rét lạnh, hai bên không xâm phạm lẫn nhau, luôn duy trì lớp vỏ bọc hòa thuận.

Trùng tộc phương bắc sống ở trung tâm Horsburg, tục truyền tổ tiên bọn họ từng đào tẩu trong một chiến dịch nên bị trùng thần nguyền rủa.

Vì vậy, dù bọn họ có vóc dáng khỏe mạnh nhất và khuôn mặt xinh đẹp tựa tinh linh nhưng làn da lại hoang dại tựa ngọc trai đen dưới đáy biển sâu Laguna, thế nên bọn họ rất tôn sùng màu đen.

Lộ Viễn tóc đen mắt đen là hai thứ màu đen cực hiếm gặp, thượng tướng Saffir thật sự không nghĩ được tộc nào liên quan đến hắn trừ trùng tộc phương bắc.

Lộ Viễn không trả lời ngay mà lặng im giây lát, sau đó hỏi ngược lại: "Tuy hỏi thế này hơi quá nhưng tôi thật sự muốn biết lí do tại sao ngài lại muốn giúp tôi?"

Hoặc đổi cách hỏi khác,

"Giúp tôi thì ngài được lợi gì?"

Lộ Viễn có lẽ bốc đồng trong chuyện nhỏ nhưng hắn tuyệt đối không hời hợt với chuyện lớn, có đánh chết hắn cũng không khai ra đồng bào Trái Đất của hắn, chẳng may trùng tộc muốn xâm chiếm Trái Đất thì sao?.

Truyện Chữ Hay