Sau khi Trịnh Dị đi, tôi đánh một giấc đến tận trưa mới tỉnh, lúc đi tắm nhìn thấy quần áo của anh ấy thay ra bỏ vào rổ đồ, thầm nghĩ sao anh ấy không mang đi, liền cầm lấy điện thoại định nhắc anh ấy.
Thế nhưng mở được phân nửa lại nghĩ lỡ đâu anh ấy đang đi với Thư Niệm, bị bắt gặp lại xong phim, chỉ đành đổi sang trang khác, gọi dì giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh.
Lúc vừa mới trúng số, tôi từng nghĩ đến tương lai sẽ làm một vị nữ đế phiên bản hiện đại, quen biết từng anh đẹp trai một, hơn nữa chỉ mình người có tiền như tôi mới có quyền vui chơi thoả thích, bọn họ chỉ được chú tâm tới mình tôi, đợi tôi lâm hạnh.
Vạn lần không ngờ rằng, mơ tưởng thành hiện thực rồi, nhưng người bị nhốt trong nhà lại là tôi.
Quan trọng là cái kiểu đàn ông tồi tam thê tứ thiếp như Trịnh Dị còn là qua sự đồng ý của tôi, cùng hợp tác bắt đầu.
Cái câu yêu trúng con ngựa hoang, trên đầu toàn là thảo nguyên hẳn là đang nói tôi.
Tôi vô cảm khoanh tay ngồi bên bàn ăn một lát, sau đó chợt lanh trí ____ Để cho quá trình diễn xuất của Trịnh Dị càng thêm chân thật, hiệu quả biểu diễn càng thêm sống động, đứa drama như tôi sao có thể không dốc hết sức phụ diễn với anh ấy được!
Sau khi Trịnh Dị ngủ mất nửa cái giường của tôi, vẫn rất mực ân cần với tôi, mua hẳn một phần từ cái quán bán đồ ăn sáng-trưa đắt cắt cổ trong khu dân cư về.
Tôi bày ly sữa đã nguội lên bàn, lựa góc có ánh sáng mặt trời rọi vào, chống tay tạo dáng vừa nho nhã vừa uể oải, sau đó gọi dì giúp việc vào giúp tôi chụp hình.
Trình độ chụp ảnh của dì ấy vượt ngoài mong đợi, không những giúp tôi chụp được chân dài, còn có ánh sáng như hào quang, đỡ phải chỉnh màu.
Tôi đăng một status:
Cuộc đời ai mà chẳng từng tăm tối, bạn trai cũ của ai mà chẳng từng bắt cá hai tay, sau khi quên đi mấy tên đàn ông tệ bạc đó mới phát hiện ra thế giới đẹp đẽ đến thế. Từ hôm nay, có tụ nhớ gọi tôi, mấy anh em độc thân ơi quẫy lên nào!
Ps: Hiện đang tuyển tiểu thịt tươi, chi tiết công việc: hẹn hò với bạch phú mỹ trên hình.
Đãi ngộ: Lương tháng hai triệu trở lên, có xem xét phát triển lâu dài, bạch phú mỹ cùng hưởng thụ núi vàng núi bạc với bạn.
Yêu cầu: Dáng cao chân dài, nhan sắc rụng rời, cơ bụng tám múi, ưu tiên có đường cong người cá, quan trọng là Không! Bắt! Cá! Hai! Tay!
Đăng xong status, tôi đi hâm lại sữa với pancake, sau khi chậm rãi ăn xong, lúc mở Wechat ra xem, chỗ thông báo đã cháy khét.
Trịnh Hạo: Chọn tôi này, tôi dáng cao chân dài! Tôi đang bận bịu mỗi ngày mệt như chó, cần được bao.nuôi gấp!
Tạ Nhân Nhân: Tặng Châu Tuấn cho cô đấy, bị cái anh ta chỉ có bốn múi, giảm phân nửa đấy.
Châu Tuấn: Có được dắt vợ theo không? Mua một tặng một, hai chúng tôi làm trâu làm ngựa cho cô.
Tần Xu: Tớ miễn cưỡng coi như nhan sắc rụng rời, chấp nhận bách hợp, cầu được bao.nuôi.
Cố Kính Phàm: Haizz, ba mươi mấy tuổi có được tính là tiểu thịt tươi không? Cầu bao.nuôi tôi.
Dung Tranh: Mấy người lầu trên đều không nhìn thấy điểm quan trọng gì hết, em gái U U, anh trung thành với tình yêu, trước giờ chưa từng bắt cá hai tay, chọn anh đi.
...
Tôi đang xem tấu hài thì điện thoại báo tin nhắn, là Trịnh Dị gửi sang tấm hình tôi đăng status_____ Châu U U, em dám thật đấy hả?
Tôi gửi cho anh ấy một đống icon trợn mắt.
Trịnh Dị mất cả khí chất trả lời tôi ba chữ: Em đợi đó.
Phá phách xong, tôi đến Cục Cảnh sát.
Tên đầu vàng cảnh sát bắt được đích thị là tên đầu vàng hôm ấy chặn tôi ở hẻm. Hắn thú nhận ch tiết hành vi phạm tội của mình những không hề nhắc đến Thư Niệm nửa lời.
Cảnh sát Triệu nói: "Hắn là du côn ở thành phố H, nghiện cá độ thành quen, nợ một số tiền cược lớn mới ra ngoài làm một chuyến, lần đầu tiên hợp tác với tội phạm truy nã Tôn Cường, cả hai đều không rõ về nhau, thẻ ngân hàng là do tội phạm truy nã Tôn Cường đưa ra, lúc xong chuyện cả hai rút ra một phần tiền trong thẻ, phân chia rồi Tôn Cường liền biến mất. Chúng tôi thẩm vấn hắn ta nhiều lần, hắn không quen Thư Niệm, chưa từng nghe thấy cái tên này."
Vậy nên không làm gì được Thư Niệm.
Cảnh sát Triệu an ủi tôi: "Chúng tôi đang dốc toàn lực tróc nã đám Tôn Cường, một khi Tôn Cường lọt lưới sẽ rất nhanh trả lại công bằng cho cô."
"Nếu hắn không khai ra Thư Niệm thì sao?"
"Cô phải tin vào năng lực thẩm tra của chúng tôi." Nét mặt cảnh sát Triệu có chút ngượng ngùng, thở dài một hơi: "Vụ này theo như ghi chép thẩm vấn của cô, đích thực vẫn còn chút nghi điểm, có điều hành vi phạm tội của Hạ Thanh đã rành rành ra đó rồi, đặc biệt là đã bắt được một hung thủ, rất nhanh sẽ có kết quả phán quyết."
Tôi gật gù, không quan tâm lắm về những người đã lọt lưới, chỉ mong mau chóng tóm được nhưng tên đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cảnh sát Triệu ngừng lại một lát rồi nói: "Lúc sau đó Hạ Thanh có vài lần bảo muốn gặp cô."
"Gặp bà ta làm gì?"Tôi nhàm chán nói: "Tôi không muốn gặp bà ta lắm."
Cảnh sát Triệu gật đầu: "Thế thì thôi vậy, có cái đợi kết quả phán quyết đến thì bà ta đã bị chuyển vào trại giam rồi, đến lúc đó muốn gặp phải chạy ra tít thung lũng ngoại thành ấy."
Tôi: "..."
Giỡn cái gì vui vậy, bà ta ở đây tôi còn không muốn gặp, sao có thể lãng phí hơi sức chạy ra trại giam thăm bà ta?
Chỉ vài tháng ngắn ngủi, Hạ Thanh đã già hơn hẳn.
Tóc mai đã điểm hoa râm, tóc cắt ngắn vén bên tai, làm lộ ra khuôn mặt già cõi tiều tuỵ, khác xa với da dẻ được trang điểm tinh tế, chăm sóc cẩn thận cùng dáng vẻ quý bà cao cao tại thượng của bà ta ở lần gặp trước.
Tôi vốn có hơi hối hận nhất thời xốc nổi đồng ý gặp mặt, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của bà ta lại có chút vui mừng trên nổi đau của người khác.
Dáng vẻ trẻ trung mỹ miều trong giới nhà giàu quả nhiên là nhờ vào tiền, một khi lâm vào cảnh khốn cùng, lớp da trên người này liền lập tức chảy ra, đặc biệt là khi không có được tinh thần tự phụ kia, toàn thân đều lộ ra bụi bẩn.
Tôi đưa một tay chống cằm, nhàm chán nhịp nhịp bàn: "Nghe nói bà muốn gặp tôi, muốn xem tôi sao lại lớn mạng tới vậy, sao vẫn chưa chết à?"
Từ lúc tôi bước vào, Hạ Thanh vẫn luôn nhìn tôi chăm chăm, môi run run nói: "Con trông thật giống ông ấy... Vậy mà mẹ lại không nhận ra."
Tôi kiềm không nổi bật cười: "Bà sớm đã quên sạch Châu Tầm Sinh trông thế nào rồi nhỉ? Tôi đoán là Thư Niệm cho bà xem ảnh, bà mới nhớ ra đúng không?"
"Mẹ không quên..." Hạ Thanh thiếu tự nhiên quay đầu đi: "Chỉ là không muốn nhớ lấy."
"Vì chột dạ nhỉ?" Tôi lạnh giọng: "Vì tiền tài địa vị, không ngần ngại bỏ rơi chồng con, lương tâm của Châu Tầm Sinh lúc đó ném cho một con rắn độc không thuần chủng được như bà ăn vào, hẳn là bà không dám nhớ ông ấy đâu!"
"Mẹ không có!" Hạ Thanh lập tức mở miệng phản bác, thế nhưng cái đứa bị bà ta bỏ rơi đang chần dần ở đây, bà ta liền thu lại dáng vẻ kích động, lúc sau mới nói: "Châu Tầm Sinh vốn không thật lòng yêu mẹ, chẳng qua thấy mẹ đáng thương mới cưới mẹ thôi... Nhưng cuộc đời này của mẹ, ghét nhất là người khác dùng cặp mắt thương hại nhìn mình!"
"Ông ấy thấy bà đáng thương?" Tôi cảm thấy buồn cười như đang nghe chuyện sách trời.
Hạ Thanh nói: "Mẹ bị người khác cười nhạo, chế giễu, ông ấy lên tiếng thay mẹ, thứ ông ấy yêu chẳng qua chỉ là chủ nghĩa anh hùng tự cho mình là đúng mà thôi, mẹ thừa nhận, ông ấy giúp đỡ mẹ rất nhiều nhưng mẹ cũng đã làm hết trách nhiệm hẹn hò yêu đương với ông ấy ba năm, mẹ từng nghĩ sẽ cũng ông ấy sống tốt những mẹ không chịu được... thể diện của giảng viên, thể diện thì có ích gì? Vẫn nghèo túng, bị người khác khinh rẻ, đó không phải cuộc sống mà mẹ muốn."
Tôi vô cảm nhìn bà ta: "Cuộc sống mà bà muốn, phần đông mọi người đều không cách nào đấu tranh được, căn bản chỉ là vọng tưởng."
"Đó là vì họ không có dã tâm." Hạ Thanh cười, dường như nhớ đến quá khứ ngắn ngủi mà huy hoàng của mình, rất làm xách dậy tinh thần của bà ta, sắc mặt trông khá hơn mấy lần: "Mẹ có xấu không? Mẹ ngốc không? Mẹ chỉ là bị một gia đình ma cà rồng có thể hít sạch máu người quấn lấy, ở một thành phố không biết về quá khứ của nhau, mẹ hoàn toàn không cần sự giúp đỡ đó của Châu Tầm Sinh, con không thấy sao? Mẹ có thể thành công gả vào nhà họ Hứa, trở thành bà Hứa tôn kính trong miệng người khác, chẳng ai dám nhìn mẹ đầy thương hại."
"Bà dùng thủ đoạn gì để vào nhà họ Hứa bà quên rồi sao? Bà đạp lên đau khổ của bao nhiêu người để trở thành bà Hứa?" Tôi căm ghét nhìn bà ta: "Chuyện tới nước này, bà vẫn không thấy những thứ này là sai lầm sao? Bà phá hoại không biết bao nhiêu gia đình rồi!"
Hạ Thanh im lặng chốc lát: "Mẹ không làm tổn thương người khác, người xui xẻo sẽ là mẹ."
Tôi: "..."
Logic này đạt điểm tối đa, không vấn đề gì.
Tôi cảm thấy mình đã hiểu được vòng mạch não của bà ta, cạn lời nhìn bà ta hỏi: "Thế nên lúc Thư Niệm uy hiếp bà, bà cũng nghĩ thế này đúng không? Không giết tôi thì người xui xẻo là bà, giết tôi rồi có khi bà còn cầm được sáu tỷ của tôi."
Ánh mắt của Hạ Thanh cuối cùng cũng có tính người hơn tí, bà ta cúi đầu nói: "Mẹ cũng là bị ép không có cách nào."
Vậy là giữa địa vị và con gái đã quả quyết chọn vế đầu.
Tôi đứng dậy: "Mỗi lần bà giải quyết vấn đề đều nghĩ đến làm thế nào để lợi dụng điều kiện trong tay để đạt được mục đích, những điều kiện này bao gồm vẻ đẹp của bà, tâm cơ của bà, thậm chí là những đứa con gái của bà, duy chỉ có một điểm bà đã để sót."
Bà ta ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nói: "Lần trước, tôi nói muốn nhận bà làm mẹ nuôi, bà cợt giễu từ chối, bây giờ bà biết tôi là con gái bà, bà có từng nghĩ tới___lúc Thư Niệm đe doạ bà, nếu như bà nói với tôi, cho dù bà bị nhà họ Hứa đuổi ra khỏi cửa thì đã sao, bà vẫn có một đứa con gái nắm trong tay sáu tỷ có thể lo cho bà."
Hạ Thanh đột nhiên mở to mắt.
Tôi lắc đầu với bà ta: "Đáng tiếc, bà không có tim, bỏ qua tình cảm giữa người với người. Nhưng đối với tôi, tôi rất may mắn, cuối cùng cùng nhận ra được bà."
Lúc trước tôi có nghĩ đến vấn đề dưới gốc độ của bà ta nhưng bởi vì con người tôi vừa có đạo đức vừa có lương tri, luôn cảm thấy bà ta làm những việc này hẳn nhất định có nổi khổ, đến lúc bà ta ghim dao vào tôi, tôi mới biết, có nhiều người trời sinh đã không có trái tim, nhẫn tâm cùng cực.
Tôi quay người bước ra ngoài, lúc đi đến cửa, đột nhiên nhớ ra, quay đầu hỏi bà ta: "Cảnh sát nói bà cứ muốn gặp tôi, bà gặp để tẩy não tôi à?"
Hạ Thanh đang đờ đẫn liền chợt tỉnh, có hơi gượng ép nói: "Mẹ muốn hỏi xem, Châu Tầm Sinh bây giờ thế nào, mẹ, gần đây mẹ cứ hay mơ thấy ông ấy."
"Ồ, bà vẫn chưa biết nhỉ?" Tôi đánh giá dáng vẻ hoài nghi của bà ta, chậm rãi nói: "Chết từ lâu rồi, vì bị bà lừa gạt, tức đến tự sát rồi, sao? ông ấy nói gì? tìm bà đòi mạng à? Oán khí chắc khá nặng hả?"
Vẻ mặt Hạ Thanh lập tức trắng bệch.
Tôi quay người bước ra ngoài.
Người lương thiện như bố tôi, nhất định là đi đầu thai từ lâu rồi, chả thèm lãng phí thời gian với một mụ độc phụ. Chỉ là thuê người đi giết con gái mình, e rằng có độc địa đến mấy cũng khó thoát được toà án lương tâm, người tâm địa nham hiểm chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Cảnh sát Triệu đợi tôi ở ngoài, thấy tôi bước ra liền cười nói: "Nói chuyện sao rồi?"
Tôi vô cảm nhìn anh ta: "Cảnh sát như anh không được tí nào, tôi đã nói là không muốn gặp rồi, cứ nằng nặc ngụ ý dẫn dắt tôi đi gặp."
Cảnh sát Triệu vò đầu cười khổ: "Tôi cũng hết cách rồi mà, bà ta nửa đêm cứ gặp ác mộng, mấy đồng nghiệp nhận nhiệm vụ canh gác của bọn tôi nghe bà takêu gào mà muốn rớt tim."
Tôi nhớ đến câu nói cuối cùng ban nãy ném cho Hạ Thanh, không khỏi bắt đầu thấy đồng cảm với những người ngủ chung phòng với bà ta.
Trước khi đi, tôi tiện miệng hỏi: "Kiểu như bà ta sẽ bị phán cỡ bao nhiêu năm?"
Cảnh sát Triệu nói: "Tội cố ý giết người không thành nhưng cô bị thương khá nghiêm trọng, có thể phán sáu, bảy năm, không quá mười năm."
Tôi kinh ngạc: "Ngắn vậy sao? Sao không phán chung thân gì đó?"
Cảnh sát Triệu: "..."
Vào giờ tan tầm buổi chiều, tôi đứng dưới văn phòng công ty Trịnh Thị, tựa vào chiếc Cayenne chưa được lâm hạnh qua mấy lần của tôi chờ đợi.
Toà văn phòng Trịnh Thi được xây dựng từ sớm, ở sân có không ít chỗ đậu xe, tôi đột ngột đậu xe nên ngừng ngay đối diện lối vào sảnh lớn, điềm nhiên đón nhận ánh nhìn chú ý của từng người, trong lòng không khỏi ngầm sung sướng, không lâu trước đó, tôi cũng là một trong số những người đi làm này, chín giờ sáng tới năm giờ chiều bị sếp xoay mòng mòng, làm bán sống bán chết không biết bao nhiêu năm đều mua không nổi chiếc xe sau lưng.
Cảm ơn trời cao ngó xuống, cho tôi một tấm vé số khiến tôi giàu sụ.
Tôi đang thầm cảnh cáo bản thân, quá đắc ý dễ gặp quả báo, sau đó bất cẩn vừa ngẩng đầu liền gặp Trịnh Dị và Thư Niệm đang bước tới.
Bước chân của bọn họ hết sức ăn ý cùng ngừng lại.