Tôi không nhìn ra người phụ nữ đứng cạnh Hứa Kính Đình là ai, hai người họ đứng cạnh nhau xem phong cảnh, cười nói với nhau trìu mến. Khoan nói đến hành động của họ thân mật đến cỡ nào nhưng nhìn cái cảm giác mông lung kia đi, Hạ Thanh mà thấy được hẳn sẽ nhào tới bứt người ta ra.
Thư Niệm kéo rèm xuống, che đi lớp cửa nhìn ra ngoài: "Em hẳn là biết Hứa Kính Đình đúng không? Người bên cạnh ông ta là cô của chị."
Tôi không nén được ngạc nhiên nhưng nhớ tới chị ta biết được mấy chuyện kia của tôi, lại không rõ chị ta có mục đích gì nên chỉ gật đầu, khô khan "Ừm" một tiếng.
Thư Niệm bất ngờ, nhướng mày nói: "Em không muốn hỏi gì à?"
"Muốn." Tôi nói: "Em muốn hỏi, cái này có liên quan gì tới em?"
Thư Niệm nghiêng nghiêng đầu cười nói: "Đúng là không có liên quan gì nhưng liên quan đến... mẹ em, Hạ Thanh."
Chị ta nói câu này cũng như không, Hứa Kính Đình mà ngoại tình thì Hạ Thanh hẳn là có khả năng bị bỏ rơi rồi.
Thế nhưng chị ta lại nói: "Năm ấy nếu Hạ Thanh không phỗng tay trên, con của Hứa Kính Đình với cô chị có khi còn lớn hơn Hứa Nặc."
Tôi: "..."
Thì ra Hạ Thanh mới là tuesday?! Ngẫm nghĩ một lúc lại thấy hình như cũng chả có gì đáng kinh ngạc.
Tôi nói: "Vậy nên là?"
"Em bình tĩnh hơn chị nghĩ nhiều." Thư Niệm xem xét phản ứng của tôi, chắc là không nhìn ra được gì, nhanh chóng nói: "Cô chị tính tình hiền lành, nói khó nghe tí là nhu nhược, bị ăn hiếp cũng chỉ biết tự ngậm ngùi nhịn nhục, chị làm cháu thấy mà vừa tức vừa thương."
"Chắc em không biết Hạ Thanh lấy Hứa Kính Đình như thế nào đâu, chị biết được chỉ muốn vả cho bà ta mấy bạt tay." Thư Niệm nhìn chăm chăm vào hoa văn trên bức rèm, căm phẫn mà bất lực: "Bởi vậy lần này chị về là để giải quyết tâm bệnh này của cô chị."
Chị ta nói: "Chị biết diệt cỏ phải diệt tận gốc, tuy trong lòng Hứa Kính Đình vẫn quyến luyến cô chị nhưng Hạ Thanh lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt đáng thương, mà có nhắc lại chuyện năm đó cũng chẳng xi nhê gì, vậy nên chị mới đi điều tra thân phận của Hạ Thanh."
Tôi vốn đang tự hỏi rốt cuộc năm đó Hạ Thanh cùng cô của chị ta đã xảy ra chuyện gì, nghe câu cuối mà giật thót cả tim.
Thư Niệm nói: "Căn cước của Hạ Thanh ghi là thành phố H, vì năm đó bà ta đã mang thai nên nhà họ Hứa cũng không để ý, nhưng chị tìm người tra được quê quán trước đây của bà ta là thành phố G."
"Chị nhờ người tra theo địa chị trên căn cước của bà ta, cái xóm rách nát đó đã bị tháo dỡ mười mấy năm trước rồi. Thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì..." Thư Niệm nhếch nhếch khoé môi, ánh mắt đắc ý sáng rực, trông rất hớn hở: " Bọn chị hỏi thăm được một người hàng xóm của Hạ Thanh, chẳng thể ngờ rằng người đó nói Hạ Thanh mười mấy tuổi đã lấy chồng rồi."
"Chỉ là sau này Hạ Thanh chẳng về nữa, hỏi kỹ về chuyện kết hôn của bà ta, gian nan lắm mới tra được một cái tên, người bà ta lấy tên Châu Tầm Sinh."
Tôi đưa mắt nhìn bóng mình in trên rèm cửa, khẽ ngẩn người.
Thư Niệm nói: "Tra được tới đây đã đứt manh mối. Châu Tầm Sinh là giáo sư Triết học ở thành phố G, đã mất từ mấy năm trước, không có đăng ký kết hôn, có người nói ông ta từng lấy vợ, có người không nghe nói đến, có người lại nói ông ấy có một đứa con gái. Thế nhưng trên hộ khẩu của ông ấy lúc còn sống hoàn toàn không có ai nhập vào hay rút khỏi hộ khẩu, chỉ có mình ông ấy."
Tôi hít sâu một hơi, kiềm không cho nước mắt rơi xuống.
Sau khi tôi sinh ra, họ chưa kịp đăng ký kết hôn thì mẹ tôi đã bỏ đi mất, phường xã không cho phép tôi nhập hộ khẩu với bố. Sau đó ông ấy nhờ một người bạn giúp đỡ mới giải quyết được vấn đề hộ khẩu nhưng hộ khẩu của tôi không nằm trên quyển của bố.
Sau đó đến tuổi đi học, hộ khẩu lại chuyển về trường, từ đầu tới cuối chẳng có chút liên quan gì tới bố. Năm mươi năm cuộc đời của ông ấy, trên hộ khẩu luôn chỉ có một mình.
"Mấy hôm trước chị mới thấy được hình của bố em." Thư Niệm nói khẽ: "Ban nãy mới nhìn thấy em chị còn ngẩn người mất một lúc, em rất giống bố em, mắt giống, khí chất cũng giống."
"Giống không?" Giọng tôi hơi nghèn nghẹn, ho một tiếng rồi nói: "Hạ Thanh trước giờ chưa từng nhận ra em."
Thư Niệm ngừng lại một lát, dường như muốn an ủi tôi: "Đã lâu vậy rồi, quên thì cũng là chuyện bình thường, huống hồ gì bà ta thiếu điều chẳng muốn có quan hệ gì với hai người, sao có thể nhọc lòng nhớ đến chứ."
Cuối cùng chị ta cười lạnh một tiếng, tôi hoàn hồn, cũng phần nào hiểu được mục đích của chị ta: "Vậy nên chị muốn em lật tẩy bà ta?"
Trước đây tôi không biết quan hệ vợ chồng của Hạ Thanh và Hứa Kính Đình thế nào nên từng lo rằng dù có lật lại chuyện cũ, Hạ Thanh chưa chắc đã thiệt thòi gì lắm, giờ thì có khi Hứa Kính Đình muốn ly hôn còn không kịp.
Thư Niệm thẳng thắng gật đầu: "Lúc chị tra được mấy thứ này, nghĩ chẳng qua thì cũng là mấy lời nói với bức hình thôi, chẳng có ghi chép nào chứng minh được bà ta đã từng kết hôn, lại còn sinh ra em, chỉ có quan hệ huyết thống của em với bà ta. Mấy ngày nay chị đã chuẩn bị đổi cách thức giải quyết vấn đề rồi, vì con gái Châu Tầm Sinh tên gì, bây giờ ở đâu như mò kim đáy bể, vốn là tra không nổi, mãi đến hôm nay gặp được em, lại vô ý nghe được cuộc nói chuyện của em."
Tôi quyết đoán từ chối chị ta: "Vậy thì chị vẫn nên tìm cách khác đi, tôi không hợp tác với chị đâu."
Thư Niệm ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Mới nãy không phải em cũng muốn làm sao lật tẩy được Hạ Thanh sao? Bà ta làm khó em ở dưới lầu như thế, em không hận sao?"
"Hận." Tôi bình tĩnh gật đầu, sau đó lại nhìn chị ta: "Nhưng tôi không muốn bị chị lợi dụng."
Thư Niệm: "..."
"Chị không hề muốn lợi dụng em, chỉ nhờ em giúp thôi." Thư Niệm im lặng một lúc rồi lại đanh mặt nói: "Thay vì tìm cách khác, chẳng bằng tìm em vừa nhanh vừa đơn giản, lại càng khiến bà ta thân bại danh liệt."
Chị ta nói năng thành khẩn, lại thêm vào: "Ban nãy nếu em có để ý chắc cũng thấy, Hạ Thanh chế giễu khinh rẻ nhà họ Thư chúng tôi ra sao, hẳn cũng sẽ hiểu tại sao chị hy vọng giải quyết được nhanh chóng chuyện của bà ta. Nếu bà ta mà biết cô chị đã về, trời ạ... chắc sẽ nuốt chửng bà ấy mất."
"Vậy nên mong em có thể giúp chị."
Chị ta nói trong căm tức, tôi vừa định hỏi chị ta năm đó đã xảy ra chuyện gì, phía trước lại có một bóng người cao lớn bước sang.
Trịnh Dị đi tới, nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng nói: "Cô có đi không?"
Thư Niệm nhìn anh ta, tự hiểu lùi về mấy bước, im lặng không lên tiếng.
"Không đi, anh đi trước đi, lát nữa Trịnh Hạo sẽ đưa tôi về." Tôi vẫn chưa nói chuyện với chị ta xong, huống hồ gì cái giọng điệu mẹ thiên hạ của anh ta khiến người khác không muốn đi với anh ta cho lắm.
Ai ngờ anh ta lại nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, liên quan tới món tài sản gần mười tỷ của cô."
Nói xong liền quay người đi mất.
Tuy tôi muốn hóng hớt mấy chuyện kia với Thư Niệm nhưng hẳn là quan tâm hơn với mớ tài sản khổng lồ đang tăng nhanh khó hiểu của mình, chỉ đành ra hiệu với Thư Niệm, chuẩn bị xách mông theo.
Thư Niệm gọi tôi lại: "Chuyện của Hạ Thanh, hôm khác chị sẽ lại tìm em."
Tôi thật ra không muốn nói nhiều với chị ta lắm nên gật gù đại rồi nhanh chóng bỏ đi.
Rõ ràng ban nãy Trịnh Dị bảo muốn bàn chuyện mười tỷ, giờ lái xe lại chẳng nói tiếng nào.
Tôi nhắc nhở anh ta: "Mười tỷ của tôi thế nào?"
"Mười tỷ của ai?" Bóng đèn đường hắt trên khuôn mặt anh ta, anh ta vẫn không dời mắt, tiếp túc nhìn đường: "Từ khi nào cô có mười tỷ vậy."
Tôi: "..."
"Anh nói chứ ai, mới nãy anh bảo còn muốn bàn chuyện mười tỷ với tôi" Tôi phẫn nộ: "Anh nói đến cuối năm tổng kết lại tôi đã có mười tỷ rồi!"
Trịnh Dị nhàn nhạt lườm tôi: "Một năm hoàn vốn hơn sáu mươi phần trăm, cô tưởng tôi là máy in tiền chắc? Ban nãy tôi nói là gần mười tỷ, sáu tỷ của cô bây giờ làm tròn không phải là mười tỷ rồi sao?"
"..." Tôi ngây ngốc: "Anh còn biết chơi chữ nữa hả?"
Trịnh Dị với tay mở nhạc, giọng một người đàn ông ấm áp truyền đến: "Để phối hợp diễn với em, tôi vờ như không nhìn thấy..."
Bài hát "Diễn viên" của Tiết Chi Khiêm.
Tôi: "..."
Trịnh Dị nói: "Tìm người dạy cô đàn mà chỉ học có một đoạn, có gì khác biệt đâu? Năm dòng kẻ cô đọc được không?"
Tôi hơi tức tối.
Đương nhiên, lúc nãy anh ta đứng trước bàn dân thiên hạ nói ra số tài sản khổng lồ của tôi, đúng là vả một cú vào mặt Hạ Thanh, tôi cũng phè phởn cả ra, hơn nữa sau này người khác làm khó cũng chẳng nói được gì. Thế nhưng cứ nghĩ tới mười tỷ kếch sù của tôi toàn là bọt biển, nhất thời hết sức thất vọng.
Trịnh Dị chỉnh nhỏ nhạc: "Thực ra muốn có mười tỷ thì năm nay rất khó, năm sau không thành vấn đề."
Tôi đếch thèm quan tâm anh ta.
Mấy ngày nay anh ta nóng lạnh thất thường, vốn đã đắc tội tôi hết mấy lần, không lên lớp tôi cũng nhạo báng tôi, tôi nể tình anh ta nói đỡ cho tôi, lại kiếm tiền cho tôi nên mới bỏ qua cho anh ta. Giờ thì anh ta chẳng còn gì đáng để tôi tha thứ nữa.
Đến bãi đỗ xe, tôi nâng váy bước xuống trước, cũng chẳng thèm đợi anh ta, anh ta đậu xe xong sải bước đuối theo. Lúc chen vào thang máy cau mày hỏi tôi: "Hôm nay cô làm sao ấy?"
Lòng tôi đang phiền sẵn, khoanh tay gắt gỏng: "Sao anh không tự nói mình làm sao trước ấy? Người cũ về rồi, tâm tình chắc cực kỳ bất ổn nhỉ?"
Vẻ mặt Trịnh Dị thay đổi, nghi hoặc nhìn tôi: "Cô nghe ai nói?"
"Nói cái gì? Tình cũ ấy hả? Cả thế giới đều biết ấy."
Hứa Nặc với Huyên Huyên ở đó đứng cạnh tôi và Aaron cũng nhìn thấy lúc Trịnh Dị vừa đến chạm mặt với Thư Niệm, bọn họ còn bàn tán mấy câu, hiển nhiên là Hứa Nặc biết bọn họ từng có quan hệ tình cảm.
Thế nhưng nghĩ lại lúc nãy Trịnh Dị đi tìm tôi, vẻ mặt Thư Niệm rất bình tĩnh, trông có vẻ chàng có ý nhưng nàng vô tình?
Tôi nói: "Anh muốn nối lại tình xưa tôi không có ý kiến nhưng từ giờ có thể đừng vì yêu không được đáp trả mà trút giận lên người tôi được không?"
Vẻ mặt của Trịnh Dị có hơi thay đổi: "Thư Niệm nói gì với cô?"
Tôi liếc xéo anh ta: "Sao anh không nghĩ mình đã làm cái gì?"
Thang máy tới nơi, tôi lập tức bước ra trước, một bóng người nhanh chóng vượt lên, Trịnh Dị đưa một tay chắn ngang ép tôi vào tường, chặn lại không cho tôi đi.
"Nói cho rõ."
Tôi liếc sang cánh tay rắn chắc ngang đầu, ngẩng mặt nhìn anh ta: "Anh định kabe-don tôi à?"
(壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.
Trông Trịnh Dị có vẻ hơi nhức óc: "Sao lại gọi là trút giận lên người cô cơ chứ?"
Tôi khó hiểu hỏi anh ta: "Anh không phát tiết lên người tôi hả? Tối hôm qua trong thang máy ai mặt nhăn mày nhó? Tôi chào hỏi anh, anh còn mặt đen như Trương Phi, tôi chọc gì anh rồi hả?"
"Tối hôm qua?" Trịnh Dị đơ một lúc.
Tôi hừm một tiếng: "Đâu chỉ có tối hôm qua? Nói xa không nhớ thì nói gần cho mà nghe, lúc chiều tôi ra ngoài với Trịnh Hạo, thái độ anh làm sao ấy? Mỗi lần tôi chơi với Trịnh Hạo anh đều chầm dầm một mặt, còn nữa, tôi với cái anh Aaron kia, bọn tôi cầm sắt hoà minh diễn một bài, anh đứng sát ở trên ụ mặt ra là ý gì?"
Cầm sắt hoà minh ý chỉ vợ chồng hoà hợp, yêu thương nhau. Ở đây U U dùng sai nghĩa thành cũng nhau hoà đàn.
Trịnh Dị véo mày: "Cầm sắt hoà minh dùng kiểu vậy đó hả?"
"Tôi thích dùng vậy đó, dùng vậy nghe thân thiết!" Tôi chỉ vào mặt anh ta nói: "Anh nhìn đi, gần đây anh hay sầm mặt thế này này, tôi nói "cầm sắt hoà minh" rồi sao? Trịnh Dị, nói thật thì tôi có câu không biết có nên nói không, có phải tại anh không nối lại tình xưa với Thư Niệm được nên thấy người ta có đôi có cặp trong lòng tức tối lắm đúng không?"
Trịnh Dị tối mặt cúi đầu nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nói: "Có phải anh thấy đố kỵ chúng tôi một nam một nữ ở cạnh nhau đúng không? Tôi nói anh nghe, anh lộ quá đi, tuy là tôi chưa có yêu đương bao giờ nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng trái tim xao động của anh, anh... Ưm..."
Trước mắt đen mất một khoảng, tôi mở to mắt nhìn cái người đang đen mặt kia, hình như vừa nãy không phải anh ta vừa lướt qua trên môi tôi đâu.
Nhưng sao mà sai được cơ chứ, ẩm ẩm lại mềm mịn, lúc chạm vào cứ như có ai đó nhẹ nhàng kích điện tôi vậy, tê rần cả người.
Trịnh Dị nói: "Tôi đố kỵ với ai, giờ em đã biết chưa?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, hình như có gật đầu mà hình như cũng lắc đầu.
Mất một lúc lâu tôi mới chậm chạp hoàn hồn: "Anh vừa hôn tôi ấy à?"
Trịnh Dị "Ừm" một tiếng.
Tôi tiếp tục hỏi anh ta: "Tại sao?"
Trịnh Dị: "..."
Trịnh Dị tối sầm mặt, mở cửa nhà mình, sau đó đóng cửa "Rầm" một tiếng.