Trúng Thưởng Rồi

chương 21: tôm đất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bị bong gân rồi nên không đến lớp được nữa, tôi đành xin nghỉ với các huấn luyện viên, tận hưởng thời gian ăn nằm ở nhà.

Hôm đó khi đưa tôi về, Trịnh Hạo trợn trừng mắt khi biết tôi và Trịnh Dị là hàng xóm, vừa suýt xoa về độ giàu có của tôi, vừa bảo Hứa Nặc mà biết chắc tức chết mất, kể từ sau đó cậu ta thường xuyên chạy đến nhà tôi chơi.

Mỗi lần sang chủ yếu là nằm ì trên sô pha, rủ tôi chơi "Nông dược" cùng.

Sau đó còn phàn nàn tôi chỉ suốt ngày đặt đồ ăn bên ngoài mà không chịu tự nấu cơm.

Lúc nhân viên giao hàng gọi, tôi dùng bàn chân lành lặn còn lại của mình động động Trịnh Hạo, bảo cậu ta đi lấy đồ ăn.

Lúc Trịnh Hạo nhận đồ ăn xong mặt mày ủ rũ: “Sao lại ăn lẩu thập cẩm cay nữa, hôm qua mới ăn cái này xong, sao cô không biết đổi khẩu vị thế, có nhiều tiền vậy gọi ít tôm đất, đồ Nhật gì đấy không hơn à?”

“Hôm nào tôi cũng cho cậu ăn chực là quá lắm rồi còn đòi hỏi gì nữa, ăn bao nhiêu tiền tôm đất mới đủ no hả.” Tôi vừa chơi game vừa nói: “Cái này cũng ok mà, mua đủ giảm được , vừa đủ hai đứa ăn.”

“Ây U ây U, cô kẹt xỉ quá trời quá đất, tôi mà được tự do về tài chính như cô thì hôm nào cũng phải ăn uống thỏa thích, mà còn toàn đặt đồ đắt tiền cơ.” Trịnh Hạo đặt món lên bàn ăn, gọi tôi qua ăn.

“Tiền phải tiêu đúng chỗ, cậu xem, chẳng phải tôi vẫn nỡ bỏ một đống tiền ra để mua căn nhà này hay sao?” Tôi dạy dỗ cậu ta: “Hơn nữa, Trịnh Dị cũng có nhiều tiền, vậy mà vẫn tự nấu cơm đấy thôi, cậu nói xem, hai người dù gì cũng có quan hệ huyết thống, sao lại khác nhau dữ vậy?”

Trịnh Hạo hừm một tiếng, phản đối: “Lúc nãy tôi lấy thức ăn mới gặp anh ấy xong, vẫn bản mặt đá tảng ngàn năm ấy, chả bao giờ để ý đến tôi.”

“Buổi trưa mà anh ta về làm gì?” Hôm nay là ngày làm thường, đúng ra thì anh ta phải ở công ty chứ.

“Không biết, chắc về lấy đồ.” Trịnh Hạo thờ ơ nói.

Tôi chợt nhớ ra mối quan hệ của cậu ta và Trịnh Dị, bỗng thấy hơi tò mò, tế nhị hỏi cậu ta: “Quan hệ của cậu với Trịnh Dị không được tốt à?Tôi thấy hai người một là không nói chuyện, còn nếu nói chuyện thì tia lửa cũng bắn tung toé.”

Trịnh Hạo thờ ơ nói: “Hai đứa tôi là cùng cha khác mẹ mà, quan hệ không tốt có gì khó hiểu đâu, nếu quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần thì mấy người mới phải ngạc nhiên ấy chứ.”

Cậu ta nói rất thản nhiên, khiến đứa hóng hớt như tôi thấy hơi xấu hổ, tôi nói: “Cậu nghĩ thông suốt thật đấy.”

Trịnh Hạo nhún vai: “Bó tay, tại ổng lơ tôi trước, đương nhiên đúng lí thì lơ tôi cũng chẳng có gì sai, nhưng mà tôi cũng là vô tội chứ bộ, nếu có thể chọn lựa thân phận đầu thai thì tôi cũng đâu muốn như vậy, đúng không?”

“Đúng, không sai.”

Nghĩ một hồi, tôi thấy Trịnh Hạo thực sự vô tội, cậu ta không thể quyết định xuất thân của mình, mẹ cậu ta là tuesday, cho dù không muốn làm con của tuesday thì cũng không có quyền lựa chọn.

Tôi nói: “Vậy cậu không thể thân thiện với anh ta một chút à? Sao hai người cứ phải chán ghét lẫn nhau chứ?”

Trịnh Hạo hung hăng nói: “Ổng ghét tôi trước đó trời ạ? Tôi đâu làm chuyện gì có lỗi, cũng không ghét ổng, tụi tôi chỉ là nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy thôi .”

Tôi: “…”

Ăn xong cơm, Trịnh Hạo vẫn chưa đi, tôi không nhịn được mà đuổi cậu ta: “Tôi phải ngủ trưa rồi, cậu ở đâu thì về đó đi. Tôi thấy ngày nào Trịnh Dị cũng bận đến không có thời gian chợp mắt mà sao cậu lại rảnh rỗi vậy, sự nghiệp dòng họ nhà cậu, cậu không lo à?”

Trịnh Hạo lại nằm ườn trên sofa, chơi điện thoại, lẩm bẩm nói: “Đâu phải sản nghiệp dòng họ nhà tôi, tôi lo làm gì chứ.”

Tôi nhớ lại lời hôm đó ba Trịnh Dị nói, muốn để Trịnh Dị về tiếp quản công việc, nhất thời rất ngạc nhiên, hỏi cậu ta: “Cậu không muốn làm à? Ba cậu nghỉ hưu rồi, phải có người kế nhiệm chứ?”

“Lấy tư cách đâu mà lo, chả có ý nghĩa gì.” Tay Trịnh Hạo đang lướt điện thoại chợt ngừng lại: “Tôi cũng có riêng một công ty nho nhỏ, cũng đủ nuôi thân.”

Tôi nghe thấy vậy nhất thời không biết nói gì, lòng có chút thương cảm nhưng lại lo nói nhiều sẽ làm cậu ta khó chịu nên chỉ đành duỗi chân đá đá cậu ta: “Cậu có công ty còn không đi làm! Ăn dầm nằm dề ở chỗ tôi, mau cút!”

Trịnh Hạo bị tôi đá lại trở nên hứng chí: “Nhanh nhanh nào, chúng ta chơi tiếp, tôi sắp lên Gold II rồi!”

Cho đến xế chiều, Trịnh Hạo mới chịu né đi.

Sau một buổi chiều điên cuồng chơi game với cậu ta, tôi nằm trên giường, cầm điện thoại lên, gọi hai phần tôm đất siêu cay, hồi trưa nghe Trịnh Hạo nói tôi mới nhớ, đến mùa ăn tôm đất rồi.

Lúc đi ra nhận món, tôi cũng đụng phải Trịnh Dị.

Tay anh ta xách một túi đồ, để lộ ra một mớ rau xanh non mơn mởn, lúc nhìn thấy tôi, anh ta chững lại.

Đợi shipper xuống lầu, nhìn thấy trên túi thức ăn trong tay tôi có in logo của quán tôm XX, anh ta nheo mắt hỏi tôi: “Ăn tôm đất siêu cay với Trịnh Hạo à?”

Tôi thấy sắc mặt anh ta không tốt, lại nhớ ra là hai anh em họ bất hòa, nhanh chóng lắc đầu nói: “Trịnh Hạo đi rồi, tôi ăn một mình.”

Anh ta bước tới, cúi đầu nhìn tôi xác nhận: “Ăn tôm, đất, siêu, cay một mình?”

“Ờ.” Tôi ngơ ngác gật đầu, thấy sắc mặt anh ta thay đổi liền nhanh chóng lắc đầu nói: “Không phải xào cay đâu, xào tỏi đấy!”

Anh ta tiện tay cầm hóa đơn đính ở bên ngoài, bên trên có viết rõ ràng “Tôm đất siêu cay”.

Ngại ghê.

Nhớ lại hôm qua anh ta đưa tôi đi đến bác sĩ thay thuốc, bác sĩ còn nói để giảm sưng càng sớm càng tốt thì hạn chế ăn đồ cay, mà tôi không chỉ hôm nay mới ăn tôm hùm cay, mấy bữa trước cũng toàn ăn cay, bỗng chốc chột dạ, lên tiếng giải thích: “Một mình ăn cơm vừa chán vừa cô đơn, còn phải ăn ba cái món nhạt nhẽo thì chẳng có hứng thú ăn nữa…”

Vẻ mặt Trịnh Dị thở ơ, dường như đang nói “Cô còn dám nói là ăn cơm một mình.”

Tôi nhớ ra Trịnh Hạo, nhanh chóng ho một tiếng, làm như không có chuyện gì, kéo kéo túi đồ của trong tay anh ta, cố đánh trống lãng: “Hôm nay anh định nấu gì thế? Hay là chúng ta đổi cho nhau đi?”

Trịnh Dị giễu cợt: “Tôi nấu xong hết cho cô rồi đổi cho cô ăn luôn hả?”

Thật ra tôi cũng chỉ muốn đổi rau với anh ta thôi, nhưng ý của anh ta rõ ràng là tốt hơn của tôi nhiều lần, tôi lờ đi sự châm biếm của ấy, nhanh chóng gật đầu: “Được được á.”

Trịnh Dị: “…”

Tôi đóng cửa nhà mình lại, nhảy lò cò về phía cửa nhà anh ta, vỗ nhẹ vào khóa mật mã của anh ta: “Vừng ơi mở ra.”

Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Trịnh Dị, lần trước đứng ở ngoài cửa túm khăn tắm của anh ta không tính.

Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, trong phòng khách có để hai loại thiết bị tập thể dục, bên cạnh sofa có một cái tủ gỗ, bên trong có trưng rất nhiều vật nhỏ, có tẩu hút thuốc, chai thuốc hít, bộ ấm sứ Thanh Hoa tinh tế, thậm chí còn có một vài mẩu khoáng thạch đủ màu.

Cửa phòng ngủ và phòng làm việc của anh ta đều mở, nếu anh ta đã không ngại thì tôi liền đứng ở cửa phòng nhìn vào, đều là cách bày biện rất nam tính, đơn giản đến có chút trống trải.

Tôi nhảy lò cò xuống bếp tìm anh ta, dường như nghe thấy tiếng tôi nhảy qua nhảy lại ở ngoài nên anh ta trừng mắt nhìn tôi: “Cô đứng yên một chút không được à?”

“Tối nay ăn gì vậy?”

Tôi rất mong chờ vào khả năng nấu nướng của Trịnh Dị. Lúc trước tôi đi học về, chỉ cần gặp anh ta mới tan làm thì trong anh tay anh chắc chắn đều xách mớ nguyên liệu cho bữa tối, lúc đó tôi nghĩ, anh ta nấu ăn chắc ngon lắm, nếu không ai rảnh mà bỏ bao thời gian ra tự nấu tự ăn chứ.

Tôi đứng dựa vào tủ chén xem anh ta rửa rau, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Nấu mì cho cô ăn.”

Tôi: “…”

Tôi chán chường nói: “Nhàm ghê á! Chẳng kích thích được tâm hồn ăn uống phong phú của tôi chút nào.”

Trịnh Dị mỉm cười, cực kỳ khôi ngô.

Tôi nói tiếp: “Hơn nữa, tôi thấy ở dưới của anh có vẻ cũng không được ngon cho lắm.”

(Trong tiếng Trung, nấu mì và ở dưới đều là 下面)

Trịnh Dị: “...”

Anh ta gần như muốn gầm lên: “Sao cô con gái con đứa gì mà suy nghĩ đen tối vậy!”

Thật ra tôi nói xong rồi cũng thấy hơi hối hận, nhưng biết làm sao được, nghĩ chưa xong lời đã vụt khỏi miệng.

Tôi nói: “Anh suy nghĩ đen tối trước á, tôi không có nha, tôi chỉ đơn giản muốn nói là có khi anh nấu mì không được ngon lắm, tự anh nghĩ dơ mà.”

Trịnh Dị hít một hơi thật sâu, tiếp tục rửa rau, không nói gì.

Tôi dò xét vẻ mặt của anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tuy mặt anh không đỏ nhưng tai anh thì đỏ lên rồi...”

Tôi còn chưa dứt lời thì một bóng đen đã nhào đến trước mắt, Trịnh Dị bước tới. thân hình cao to chắn hết ánh sáng trên đầu. Anh ta khom người xuống, cúi đầu nhìn tôi, môi của anh ta chỉ cách một tôi cùng lắm là một inch.

Tôi ngơ ngẩn cả người.

Mùi hương nhẹ nhẹ của anh ta lại tràn vào mũi tôi.

Đôi mắt sáng của anh ta nhìn chăm chăm vào tôi, đầu hơi nghiêng, từ từ lại gần tôi...

Tôi lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng đẩy anh ta ra, che miệng lấp bấp nói: “Anh, anh...anh định làm gì!”

Trịnh Dị lùi về sau mấy bước, nhướn mày, đắc ý cười gian trá: “Cô vào toilet soi gương đi xem thử giờ thì mặt ai đỏ.”

Giờ tôi mới nhận ra thì ra anh ta muốn trêu cợt mình, cảm thấy mặt càng nóng hơn!

Sao có thể gian xảo vậy chứ? Làm vậy là phạm quy đó ba? Dùng nhan sắc khống chế người khác, đứa háo sắc như tôi sao có thể không mắc bẫy chứ!

Trịnh Dị đã nhanh chóng trở lại bình thường, điềm tĩnh đi qua rửa rau, vừa rửa vừa hất hàm nói: “Cô không làm thì ra ngoài đợi, không thì lột tôm cho tôi.”

Tất nhiên tôi cũng không thể ngồi không chờ ăn được, đành đi ra lột tôm.

Phòng bếp trở nên rất im ắng, cảm giác không khí xung quanh đều trôi rất chậm.

Trịnh Dị rửa xong rau thì sang lột tôm cùng tôi, sau đó lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Sao không nói gì nữa, đang nghĩ gì vậy?”

Tôi cầm một con tôm đã bóc vỏ, nuốt nước miếng, hỏi anh ta với ánh mắt mong chờ: “Tôi ăn một con nha?”

Trịnh Dị: “...”

Cho đến khi món mì tôm ra lò, Trịnh Dị vẫn đang lên lớp với tôi, đã nói là chỉ ăn một con, vậy mà tôi cứ ăn mãi không ngừng, mì tôm suýt nữa thì biến thành mì rau.

Tôi thừa nhận là tôi ham ăn hốt uống, nhưng người như anh ta đúng là khó hiểu, món ngon ở trước mắt mà lại có thể nhịn không ăn, một hai phải đợi đến lúc nấu xong hết, nước miếng chắc sắp tuôn thành sông luôn rồi!

Nhưng đợi nếm xong một miếng mì Trịnh Dị nấu, tôi lại bắt đầu hối hận, lúc nãy tôi không nên ăn, tôm đất bỏ vào mì ngon hơn ăn không nhiều!

Anh ta nấu mì với rau và tôm đất, nước lèo thì được hầm xương, thơm ngon hảo hạng, húp một ngụm nước, ăn một miếng tôm đất, lại nhai thêm một gắp mì, đúng là ngon chảy nước mắt.

Tôi ăn đến bất chấp hình tượng, hỏi anh ta: “Sao anh nấu ngon vậy? Có phải từng học nấu ăn không!”

Trịnh Dị ngồi đối diện tôi, bật cười, dừng giây lát rồi nói: “Sống một mình, đừng có để bản thân chịu thiệt.”

Truyện Chữ Hay