Cái rương này rất kì lạ, chỗ nào cũng toàn bụi bẩn, chỉ nhìn thấy ở góc bên phải lấp ló chín con số trên ổ khóa điện tử, mờ mờ phát ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt.
Nếu là người bình thường thì sẽ tưởng đây là một cái khóa mật mã, mà bên cạnh ổ khóa còn có thêm một lớp đồng mỏng, nên người bình thường sẽ tưởng cần dùng mật mã cộng thêm in dấu vân tay lên lớp đồng mới có thể mở cái rương này ra…
Thế nhưng Tân Độ không hề lại gần nó, chỉ nghe một tiếng “tít”, đã thấy nắp rương mở ra…
Hóa ra cái rương này được mở bằng điều khiển từ xa…
Theo lời Tân Độ nói, thì bên trong chẳng chứa gì cả, nhưng có thể khẳng định là từng có một vật gì đó, hơn nữa còn là một vật được làm thủ công.
Phía bên trong rương được dát một lớp hợp kim dày, bề mặt bao phủ bởi rất nhiều bụi, có thể mờ mờ thấy được hình điêu khắc trên đó, nhìn qua rất có giá trị, bởi vì hoa văn được nạm đều cùng theo một hình thức nhất định, lại còn được gắn một cái nấc nhỏ nối liền với nắp rương, giữa lòng rương có một mặt lõm để đựng đồ, hình dáng có chút kì quái, khiến người ta không thể tưởng tượng ra thứ gì đã từng được đặt lên trên vết lõm ấy.
Một cái rương tinh xảo như thế, nghĩ đến việc đồ vật đặt ở đó nhất định không tầm thường, cấp trên không chút do dự hỏi: “Đồ bên trong đâu?”
Tân Độ nở nụ cười, sau đó nhếch mép khinh bỉ nói: “Làm sao tôi biết bên trong nó chứa vật gì, anh đang hỏi cái rương hả?”
“Trong này nhất định phải có gì đó, anh giấu đi đâu rồi? Tốt nhất là thành thật khai ra đi, chúng tôi không muốn dài dòng phiền phức!” Mỗi lời của cấp trên đều không nặng không nhẹ nhưng trong đó cũng mang theo ý tứ rõ ràng, có thể thấy được hắn đang không vui.
Tân Độ nói mà không nhìn: “Xem ra mấy người biết quá ít, cho mật còn muốn phá tổ ong, tưởng ông đây không muốn tìm ra cái thứ này là gì à?”
“Mấu chốt của sự việc nằm ở đồ vật được đặt trong cái rương này, nếu anh thật sự vô tội, chưa biết chừng tìm được nó rồi chúng ta còn có thể điều tra ra việc của anh.”
Tân Độ nghe xong lời này thì cười một tiếng, cợt nhả nói: “Rương đúng là để chứa đồ, nhưng ai quy định là bên trong rương nhất định phải có thứ gì đó? Thùng đi vệ sinh của ngựa có đây, nhưng chẳng lẽ bên trong luôn luôn phải có phân lẫn nước tiểu? Nếu con ngựa không đi vệ sinh đúng chỗ thì anh có mắng nó không?”
Cấp trên cứ nói một câu lại bị Tân Độ chặn họng một câu, hắn thật không thể ngờ hệ thống suy nghĩ của não bộ một tên mắc bệnh tâm thần lại có thể thông minh như thế, ngược lại hắn chẳng nói được gì, một lúc lâu sau chỉ có thể đề nghị đi hỗ trợ bác sĩ Vu Hạo Nhiên.
Vu Hạo Nhiên cũng nhiệt tình đóng góp công sức, định bụng sẽ nghiêm túc điều tra, thế nhưng đang lúc thật nhu thuận nghe lời Tân Độ thì hắn lại nhằm ngay thời điểm rắc rối mà pha trò, luôn miệng đấu đá với gã cấp trên, một tên lừa một tên ngựa nói đi nói lại làm anh dở khóc dở cười.
Về vấn đề bên trong chiếc rương, Tân Độ cuối cùng vẫn bị đưa đi tra hỏi vì nghi vấn liên quan, đi qua nhà ăn vừa vặn nhìn thấy Cung Văn Hoa.
Cung Văn Hoa lại rất thành thực hỏi một câu: “Tân ca, lãnh đạo lại mời anh uống trà ạ?”
Tân Độ không để ý đến hắn, lúc đi đến trước cửa Vu Hạo Nhiên vốn định dặn dò vài câu, kết quả gã nhân cơ hội chặn miệng anh lại, sau đó cười cười: “Anh chỉ đi chơi một chút thôi, chơi xong rồi sẽ trở lại.”
Tân Độ dứt lời liền tiêu sái đi thẳng không quay đầu lại, Vu Hạo Nhiên nhìn bóng lưng của hắn, lần thứ hai trong lòng lại không hiểu sao mà cảm thấy vô cùng lo lắng…
…
Thế nhưng sự thật đã chứng minh, Tân Độ đúng là chỉ đi chơi một chút, bởi vì Vu Hạo Nhiên vừa mới trở lại văn phòng, ghế ngồi còn chưa ấm chỗ đã thấy Tân Độ quay về, trên tay còn cầm theo cái rương – có cả điều khiển từ xa.
“Bọn họ sao lại trả thứ này cho anh?” Vu Hạo Nhiên cảm thấy chẳng những cái ghế của mình chưa ấm chỗ, mà cái ghế tên này ngồi chỗ cấp trên cũng chưa ấm nữa, anh bắt đầu ngờ ngợ, tên này có phải lại phạm tội gì hay không!
Tân Độ nghe vậy liền dí sát mặt đối diện với anh, gấp rút nói: “Anh thấy con mèo nhỏ rất thích cái rương này nha, vì vậy anh mượn nó về cho em chơi.”
Vu Hạo Nhiên nghe xong không khỏi sững người, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh nói: “Sao anh biết tôi thích cái rương này?” Chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì rồi?
Tân Độ nhe răng nói: “Bọn họ lục soát nhiều đồ như vậy, con mèo nhỏ lại chỉ mở to hai mắt ngắm nghía cái rương này, cho nên anh đã nghĩ em nhất định rất thích, lúc ra khỏi chỗ bọn họ anh liền mượn cho em, dù sao bọn họ muốn cũng chẳng có gì trong này mà xem xét.”
“Vậy anh thì có cái gì sao?” Vu Hạo Nhiên bất động thanh sắc nói: “Anh biết bên trong rương này ban đầu đựng gì à?”
“Sao lại không biết? Nó đựng đạn viên và lựu đạn, đều là những phát minh tuyệt vời của anh đó!”
“Vậy mấy thứ đó giờ ở đâu?”
Tân Độ nhìn con mèo nhỏ của hắn, sau đó cười mà như không, nói: “Anh đã nói con mèo nhỏ thích, con mèo nhỏ còn không chịu thừa nhận…”
Vu Hạo Nhiên bất chợt ý thức được mình có hơi sốt ruột, dừng lại một chút, lại vội vàng bổ sung: “Tôi chỉ tò mò mà thôi.”
“Lòng hiếu kỳ của mèo đều rất nặng!” Tân Độ nói xong lại nhe răng cười với anh, sau đó giơ cái rương lên trước mặt, vươn tay ra ấn vào phía bên cạnh chín ô số nhập mật mã trên rương, mặt khác của rương liền mở ra…
Lúc này có thể thấy mặt chính diện bên trong rương có khảm nhiều viên đạn ngắn và lựu đạn, mặt màu xanh dương dài chừng nửa thước đựng đầy đạn, không có ánh sáng chiếu vào nhưng nhìn tất cả đều lấp lánh. Bên trái là đầu đạn, bên phải là ô trang bị, làm nổi bật thân rương màu xám bạc, khiến cho người ta có một loại cảm giác thật trang trọng. Mà mặt chứa lựu đàn lại còn tinh xảo hơn, bởi vì đây là một loại bom ở dạng lỏng, cho nên những cái rãnh màu ngân bạc chứa nó trở nên sinh động khác thường, làm người khác không nhịn được cảm giác muốn chạm vào…
Thế nhưng Vu Hạo Nhiên cũng nhận thấy, mặc dù rương đã mở ra rồi, nhưng những viên lựu đạn và bom này lại không thể lấy ra được, bởi vì ván gỗ của rương gắn chặt với các rãnh đựng đạn, và trong đó lại có nhiều hợp kim như vậy, chỉ sợ nếu không dám liều mất cả chì lẫn chài phá cái rương này ra, thì không có hi vọng chạm vào chúng.
Vu Hạo Nhiên nhìn hồi lâu, không khỏi tán thưởng thật là một vật thần kì, vô tình dùng đôi con ngươi trong suốt liếc nhìn Tân Độ, ý cười lại như không cười. Nhưng sau đó đột nhiên anh nhớ tới cách xưng hô kia của hắn, trong lòng chợt có chút tư vị bất mãn. Hắn gọi anh là con mèo nhỏ chính là từ câu nói “tò mò hại chết con mèo” chứ gì….
tò mò hại chết con mèo (tò mò có ngày thiệt thân). Đây là một câu thành ngữ nổi tiếng và khá quen thuộc, có lẽ xuất phát từ châu Âu, nó nghĩa là nếu quá quan tâm đến những chuyện không phải của mình thì có thể sẽ chuốc lấy rắc rối. Ở đây chỉ cần hiểu là tính tò mò.
Nghĩ thế Vu Hạo Nhiên lại càng thêm chắc chắn, Tân Độ nhất định đã biết điều gì đó.
Nhưng cho dù là thế, anh vẫn muốn đánh cược một canh bạc, vì thế cười nói: “Anh nói anh mang về cho tôi, vậy giờ đưa tôi được chứ?”
Tân Độ không chút nghĩ ngợi đóng nắp rương lại, sau đó để cả rương lẫn điều khiển từ xa ở trước mặt anh, nói: “Cái gì của anh cũng là của em, nhưng em lại là của anh!”
Tân Độ nói xong quay người đi, ra đến cửa lại nhớ đến chuyện ngày mai về nhà, liền quay đầu lại: “Con mèo nhỏ mai em mặc quần áo màu trắng nhé, còn anh sẽ là màu đen, chúng ta chính là hắc bạch sánh đôi!”
Vu Hạo Nhiên: …”
…
Tối hôm đó, Vu Hạo Nhiên từ văn phòng về khu kí túc xá, định tắm rửa xong rồi đi ngủ, có điều tắm xong rồi, lúc đi ra lại thấy có hai người quen đang ngồi bên bàn.
Đây là lần đầu tiên hai người này chủ động tìm đến anh từ sau khi tới Á Đông, có thể hiểu là để che mắt người ngoài, nhưng hôm nay đột nhiên lại tới, Vu Hạo Nhiên cũng không quá kinh ngạc.
“Hai người có chuyện gì không?” Anh làm ra vẻ không thấy, tiếp tục lau tóc, đi đến bên giường.
“Chúng tôi có chuyện gì chẳng phải anh biết rất rõ sao? Nghe nói anh đã lấy được mấy viên đạn đó rồi, chẳng lẽ lại muốn chiếm làm của riêng?” Người đàn ông mặc quân phục bên trái nói.
Vu Hạo Nhiên không nhanh không chậm lau khô tóc xong bắt đầu lau người, nói thì cứ nói, còn nghe hay không là quyền của anh. Trước kia anh không thấy mình xấu xa như thế, nhưng từ khi ở bên Tân Độ lại thấy bản thân hành động như vậy một cách rất tự nhiên, vì thế lâu thật lâu sau anh mới mở miệng: “Mấy viên đạn trong cái rương sao? Đúng là tôi đã lấy được cái rương, nhưng lại không biết mật mã là gì, Tiểu thái tử Đông Độ cũng không phải là một tên đầu đất, mấy người cho rằng hắn có thể tin tưởng tôi dễ dàng thế à?”
Người đàn ông bên trái hừ lạnh nói: “Dù sao đồ cũng đã ở trong tay anh, chẳng lẽ có mỗi cái mật mã lại tìm không ra?”
“Nếu không tin các người có thể tự mình tìm xem!” Vu Hạo Nhiên dứt lời liền kéo cái rương từ dưới gầm giường ra, cũng ném luôn cả cái điều khiển từ xa ra ngoài.
Người kia thấy anh trực tiếp cho xem cái rương thì có chút kinh ngạc, thế nhưng sau khi do dự mở rương ra mới thấy lời kia của anh quả thực không khoa trương. Người đàn ông ngồi bên phải đột nhiên mở miệng, tinh thông giải thích, “Cái rương này là Tát La làm, mật mã là số thập phân, chu kỳ mỗi lần đều khác nhau, còn kết hợp với miếng đồng trên thân rương và điều khiển từ xa, bước đầu tính toàn thì có khoảng hơn , cách giải, cơ bản mà nói thì không có khả năng phá giải.”
Người đàn ông bên trái nghe xong có chút khó tin, nhưng cũng không biết làm thế nào, chỉ đành trầm giọng nói: “Một khi đã như vậy, thì đúng là chúng tôi đã hiểu lầm anh, thế nhưng cũng là bên trên cử xuống, yêu cầu chúng tôi đi hỗ trợ anh, biết anh gánh vác nhiệm vụ gian khổ, lần này nếu có thể cùng nhau làm việc ăn ý, bên trên sẽ cam đoan hợp tác lâu dài với anh.”
“Tại sao nhiệm vụ của thủ lĩnh các anh tôi lại phải hoàn thành, mọi nỗ lực của tôi suốt thời gian qua cũng như không sao!” Vu Hạo Nhiên nói không mặn không nhạt, không biểu đạt một chút cảm xúc nào.
Hai người đàn ông kia nghe xong thì gật gật đầu, ra điều vừa lòng lắm, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu đã như vậy, chờ đến khi thành công chúng ta ăn mừng cũng chưa muộn!”
Dứt lời, hai người bọn họ liền đứng dậy ra về, Vu Hạo Nhiên nhìn theo hướng họ đi rất lâu, ánh mắt xa xăm, không biết anh đang nghĩ tới điều gì.
Mà có một điều anh không hề phát hiện đó là, bên ngoài cửa sổ có một đôi mắt vẫn luôn hướng về phía anh, chuyên chú mà nghiêm túc, mãi cho đến khi người trong phòng tắt đèn, chủ nhân của đôi mắt ấy mới nhe răng cười trở về.