"Thật xin lỗi, tôi đã đến chậm." Chu Sâm khoác áo lên người của cô, ôm hông của cô: "Đi thôi, lên xe."
Vừa lên xe, trong xe ấm áp, Tuyệt Nhiên mặc vào áo khoác âu phục màu đen của anh ta, trừ nút áo, tay áo thì quá dài, cũng không nhìn thấy ngón tay.
Tuyệt Nhiên vung ống tay áo dài, cười khoe mẽ: "Chu Sâm, anh xem tôi mặc như vậy có giống như đào kép?"
"Ha ha, giống giống." Chu Sâm khởi động xe.
"Chúng ta đi đâu?" Tuyệt Nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh. Trước mặt đèn xe lúc sáng lúc tối, soi sáng ra đường nét góc cạnh của anh ta, tất cả đều quen thuộc mà lại xa lạ như vậy.
Chu Sâm tránh ánh mắt của cô: "Đưa cô về nhà."
Tuyệt Nhiên dịch người, kiên định nói: "Không, tối nay tôi không muốn về nhà!" Tiếp theo nắm tay phải của anh ta: "Chu Sâm, tối nay anh có thể giúp tôi sao? Tôi không thoải mái! Anh phải đi cùng tôi!"
Thình thịch, thình thịch, Tuyệt Nhiên khẩn trương đến mức trái tim cuồng loạn.
Chu Sâm nhìn cô, rồi chuyên tâm lái xe, không trả lời, Vương Tuyệt Nhiên cảm giác như có người tát mình một bạt tai, tự mình đa tình, lúc nhìn thấy Chu Sâm trong chốc lát, cô còn cho là mình có thể nắm giữ anh ta!
Không nghĩ tới, vẫn không thể đi vào trong lòng anh ta.
Chu Sâm ngừng xe lại, quay đầu hỏi cô: "Cô thật sự không hối hận?"
Tuyệt Nhiên kinh ngạc nhìn bảng hiệu đỏ thẫm : Khách sạn Kim Đô.
Nuốt nước miếng, Chu Sâm biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức làm cô không kịp phản ứng, cô lắc đầu: "Không hối hận!"
Nhìn một cặp nam – nam tiến vào trong khách sạn, Chu Sâm suy tư một hồi, ra quyết định quan trọng, tim đập rộn lên, một cảm giác đã rất lâu kích thích vương vấn trong ngực.
Xuống xe một mình đi lên trước.
Tuyệt Nhiên cẩn thận đi sau lưng anh ta.
Chu Sâm dẫn cô vào phòng, đóng cửa lại.
Vừa vào Tuyệt Nhiên đã nằm lên giường, vùi vào trong chăn.
Chu Sâm đi tới, kiểm tra trán của cô: "Có muốn tắm trước rồi ngủ không?"
Tuyệt Nhiên yếu ớt lắc đầu, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Chu Sâm cầm áo ngủ đi vào phòng vệ sinh, dưới nước lạnh không ngừng tắm rửa, không ngừng khuyên nhủ bản thân mình: "Người kia không phải là Y Ngải Ngải! Cô ấy không phải!"
Ha ha, Chu Sâm nhìn mình trong gương khó tin cười cười.
Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tuyệt Nhiên rời giường, còn rót một ly hồng trà đưa cho anh ta, còn ngập ngừng, chỉ trên giường, "Tối nay anh cũng bị lạnh, uống ly trà nóng, cẩn thận cảm mạo, tôi sợ nếu như tối nay chúng ta phát sinh chuyện gì, anh sẽ hối hận, tôi cũng sợ sẽ ảnh hưởng gia đình của anh, nếu như anh muốn thì bây giờ nên rời đi, tôi sẽ không giữ anh lại, cũng không trách anh."
Chu Sâm chủ động ôm cô, cúi đầu hôn lên, ngậm đôi môi lạnh như băng của Tuyệt Nhiên, mút, xông vào khoang miệng của cô, cùng cô dây dưa.
Lý trí Tuyệt Nhiên bị kích động để đấu tranh, anh ta chưa bao giờ điên cuồng hôn cô như vậy.
Tay rút ra một cây ngân châm trong túi nhắm ngay huyệt vị đâm một cái.
Thình thịch, Chu Sâm ngất xỉu trên vai cô.
Tuyệt Nhiên thở phào, đỡ Chu Sâm ngất đi nằm ở trên giường. Phải cảm ơn người đã nhọc công dạy cô công phu điểm huyệt.
Tuyệt Nhiên cố hết sức cởi hết quần áo của Chu Sâm, thấy thân thể anh ta cường tráng thì mặt đỏ tim đập.
Sau đó bản thân cũng cởi quần áo, ngả vào trong ngực anh ta, cầm điện thoại di động chụp mấy tấm hình.
Giải quyết xong xuôi xong, cô cũng mệt mỏi, nằm ở trong ngực Chu Sâm ngủ thiếp đi, sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên rọi vào, Chu Sâm vuốt vuốt trán, cảm giác được trước người một cỗ ấm áp, cúi đầu nhìn, Vương Tuyệt Nhiên không mặc gì cả nằm trong ngực mình.