“Tiểu Lê, Tiểu Lê, em chờ anh một chút.” Trứng Lười tung tăng đi theo phía sau một á thú diện mạo tuấn lãng, khí chất cao quý.
“Anh ồn quá đi.” Tiểu Lê chính là đứa con thứ hai của Lâm Cẩn và Triệu Nhân, là tiểu á thú lúc trước, hiện đang độ tuổi trăng tròn, còn hai năm nữa là sẽ thành niên.
Trứng Lười, đại danh Lâm Hi, hiện tại cũng là cậu bé mười bảy tuổi, hàng này vẫn giống y như khi còn bé, lười đến người người oán trách, chỉ khi gặp được Triệu Lê mới có thể động một chút.
Chỉ có thể nói không hổ là con của Lâm Hô và Mông Hiểu Dương, lại thêm hệ thống hỗ trợ, thiên tư của Lâm Hi rất tốt, cho dù không hề rèn luyện, lực lượng của huyết mạch cũng không kém hai anh trai bao nhiêu, bất quá luận đến năng lực thực chiến thì hắn còn kém hai anh trai cả vạn dặm.
Về phần Triệu Lê, về mặt nào đó mà nói, cậu là dựa vào dựng tử đan sinh ra, lúc trước đã nói, cao đẳng dựng tử đan chẳng những có thể dựng dục hài tử, còn có thể đem lực lượng truyền cho đứa bé trong bụng, cho nên lúc trước khi Lâm Cẩn mang thai, trong bụng bảo bảo mới có thể hấp thu một chút năng lượng, khiến cho mọi người hiểu lầm là tiểu thú nhân.
Bất quá điều này cũng dẫn đến vũ lực giá trị của Triệu Lê không kém thú nhân bao nhiêu, giống như hiện tại, Lâm Hi rất nhanh đuổi theo sau lưng Triệu Lê, lại cũng không dám thả lỏng, nếu không sẽ không đuổi kịp.
Cắn chặt răng, Lâm Hi hóa thành thú nhân nhanh chóng lẻn đến phía trước Triệu Lê, lại đổi trở về hình người, “Tiểu Lê, em đừng bỏ mặc anh được không?” Hu hu hu, nếu vẫn không tu luyện, hắn sẽ không đuổi kịp tiểu á thú, có khi sẽ mất vợ luôn.
Nói xem, không phải á thú đều phải yếu đuối dễ đẩy ngã sao? Tại sao á thú nhà hắn lại mạnh mẽ như vậy?
Triệu Lê liếc Lâm Hi một cái, lướt qua hắn tiếp tục đi, “Khi nào có thể đánh thắng tôi thì hãy tới tìm tôi đi.”
Vũ lực giá trị của Triệu Lê rất cao, từ nhỏ lại có quyết tâm biến cường, thích nhất sùng bái nhất chính là cường giả, giống hai người anh họ, đó mới là cường thú nhân trong cảm nhận của cậu, về phần cái tên cắn khăn tay khóc ở bên cạnh này, Triệu Lê mỉm cười, không phải cậu khinh thường hắn, rõ ràng có thiên phú tốt như vậy, cư nhiên mỗi ngày lãng phí cho việc ngủ.
Lâm Hi hai mắt hàm lệ nhìn Triệu Lê đi xa, lập tức xoay người chạy đến ký túc xá hai anh trai, kêu to: “Anh, em muốn biến cường, em nhất định phải thắng Tiểu Lê.” Hắn nhất định phải đánh thắng được tiểu á thú.
Lâm Hi: Sao lại cảm thấy có chỗ nào là lạ?
Quả nhiên, Trứng Hai đánh ra một quyền đập bay hắn, “Ngay cả một á thú cũng đánh không lại, còn không biết xấu hổ ở trong này rống hả. Muốn trở nên mạnh mẽ đúng không, tốt thôi!”
Lâm Hi: Đột nhiên cảm giác đến chung quanh tràn ngập ác ý, hắn hối hận rồi làm sao bây giờ?
Quả nhiên, hai ngày sau Lâm Hi xuất hiện ở Thiên Viễn Tinh, bắt đầu sinh hoạt đánh trùng tử cùng chú Đông Phương. ( Shoorin Yumi: tự nhiên nhớ Đông Phương mỹ nhân ^_^)
Mẹ nó, hắn rất muốn ngủ một giấc nha, đây là ý tưởng của tên Trứng Lười nào đó vào ngày thứ ba đi tới tinh cầu này.
Trên tinh cầu này trùng tộc nhiều vô số đến không đếm được, chỉ cần bạn có chút lơi lỏng sẽ có sâu leo lên người bạn cắn một cái, mặc dù không đến mức trí mạng, thế nhưng thực ghê tởm có hay không, đặc biệt có loại trùng màu sắc rực rỡ lấm tấm, nếu bị nó cắn một cái sẽ làm toàn thân ngứa ngáy, ngứa đến tận xương tủy.
Cho nên Lâm Hi đến đây ngày thứ hai lại lười biếng, thế nên ‘may mắn’ thể nghiệm được cái loại cảm giác hận không thể cào nát toàn thân này, bây giờ là đánh chết hắn cũng không dám ngủ như chết, chỉ sợ sâu đi ra cắn hắn một cái.
Đông Phương Thanh uống một ngụm rượu, cười nói: “Quả nhiên Trứng Hai nói không sai, nơi này có thể trị bệnh của con.”
Trứng Lười nằm ở trên nhánh cây ngoắc ngoải gần chết lầm bầm vài câu, “Chú Thanh, sao chú có thể vui sướng khi người gặp họa như vậy?” Hắn sắp chết rồi, thật sự sắp chết rồi, hối hận muốn chết, dã man con ngang.
Nơi này không thấy được Tiểu Lê không nói, ngay cả quang não cũng đánh không thông, còn không thể ngủ, lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng, mẹ nó, quả thực không phải nơi cho người ở mà.
“Hoa trùng!” Đông Phương Thanh trầm giọng quát.
Nguyên bản Lâm Hi đang nằm trên cành cây nháy mắt xoay người xuống dưới, nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh Đông Phương Thanh, cẩn thận quan sát bốn phương, hơn nửa ngày, khu rừng vẫn bình tĩnh không có gì xảy ta, hắn mới phát hiện không đúng.
Lâm Hi bất mãn nói: “Chú Thanh, chú lại gạt con.”
Lại uống một ngụm rượu, “Hừ, một chút sức quan sát cũng không có, làm sao đơn độc hành động được.” Quả thực chính là đưa đồ ăn cho đám sâu kia, còn chẳng đủ chúng nó nhét kẻ răng.
“Đơn độc hành động? Cái gì đơn độc hành động?” Lâm Hi là bị Lâm Đán đưa đến trên tay Đông Phương Thanh, hắn còn tưởng rằng vẫn luôn đi theo Đông Phương Thanh, kết quả bây giờ chú Thanh lại nói cho hắn biết còn muốn cái gì đơn độc hành động, bớt giỡn đê? Hắn nhát gan lắm biết không.
Đông Phương Thanh: “Lúc trước chú chỉ đồng ý tiếp nhận ba ngày, đêm nay là đêm cuối cùng rồi.”
Tiếp nhận? Lâm Hi đầu đầy hắc tuyến, nói giống như hắn là vật phẩm vậy.
Lâm Hi tử triền lạn đánh nửa ngày, Đông Phương Thanh đều bất vi sở động, Lâm Hi rõ ràng chạy đến bên cạnh kéo góc áo hắn ngồi xuống.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hi xoa ánh mắt tỉnh lại, ngoại trừ trong tay còn có góc áo kia, không có gì chứng minh nơi này trước đó còn có một người khác từng ở.
Mẹ nó, cư nhiên liền như vậy không đạo đức bỏ hắn chạy lấy người rồi, Lâm Hi vỗ cái trán, ngồi xổm ở tại chỗ khóc không ra nước mắt.
“Sàn sạt…” Một trận thanh âm sàn sạt truyền đến, Lâm Hi đành phải thu thập xong nỗi lòng làm tốt chuẩn bị nghênh chiến, nơi này nguy cơ tứ phía, không cẩn thận một chút, chết như thế nào cũng không biết.
“Đậu xanh rau má…” Tại sao có nhiều sâu như vậy?
Nguyên bản khu rừng đang yên tĩnh, bốn phía che kín sâu, bay trên trời, nhảy trên cây, bò trên mặt đất, còn có chui dưới đất, mẹ nó, Lâm Hi ngay cả nơi để chạy đều không có.
Trên một cây đại thụ cách nơi này năm mươi thước, Đông Phương Thanh ngắm nhìn nơi này, khóe miệng giơ thật cao, nói nhỏ: “Đây chỉ là khai vị bữa ăn sáng thôi, chờ chú Thanh cho con thêm cơm đi.”
Ba tháng sau, Lâm Hi một thân chật vật, vẻ mặt tang thương rốt cuộc đi ra khu rừng này, nhìn thái dương trên trời, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, (cậu xác định không phải bị ánh sáng làm chói mắt?) mẹ nó, mấy ngày nay hắn trải qua có bao nhiêu khổ bức, giết một đàn sâu này lại có một đàn khác kéo tới, thậm chí còn ở trong rừng gặp rất nhiều loại sâu không tồn tại ở khu này, còn tương đối khó chơi nữa chứ.
Cho tới hôm nay, cuối cùng hắn mới chấm dứt kiếp sống chạy trối chết, cuối cùng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, mới đi ra khu rừng mấy trăm thước, lại có một đàn sâu mới xông lên, đầu lĩnh còn là hiếm thấy cấp SS,
Lâm Hi nháy mắt đổi cái phương hướng chạy vắt giò lên cổ.
“Lâu như vậy rồi còn chạy thật vô dụng” Lúc này, một giọng nói bay tới bên tai hắn.
“Chết tiệt, tên khốn nào lén lút trốn trong bóng tối, có gan đi ra chiến.” Mẹ nó, bây giờ ông đây đối phó với cấp S đều cố hết sức, gặp phải tên SS khó xơi này, không chạy ở lại đây để cho nó ngược sao?
Chậc chậc, thật đáng tiếc, Trứng Hai ngồi xổm trên một cây đại thụ lắc đầu, liếc nhìn Triệu Lê cách đó không xa, tỏ vẻ đồng tình với em trai Trứng Lười này, cư nhiên khiến cho người mình thích nhìn đến bộ dáng chật vật chạy trối chết như vậy, chẹp, tội ghê.
Ba tháng sau, Lâm gia tổ trạch.
“Lâm Đán…” Lâm Hi đã sửa sang lại gọn gàng đẹp trai, không còn chật vật chỉ vào Lâm Đán tức giận giơ chân.
Trứng Hai nhún vai, vô tội nói: “Không phải tại anh đâu nha, là chú Thanh ‘thêm cơm’ cho em thôi.”
Lâm Hi thu tay về, ủy khuất nhìn Triệu Lê, “Tiểu Lê, em xem bọn họ đều khi dễ anh kìa.”
Vỗ vỗ đầu Lâm Hi, Triệu Lê mặt không đổi sắc nói: “Ngoan!” Cậu có thể nói con trùng vương SS kia là cậu dẫn qua sao? Có thể nói mấy con sâu đuổi theo Lâm Hi chạy trối chết ba tháng đều là cậu dẫn tới sao?
“Tiểu Lê, chỉ có em là tốt nhất.” Trứng Lười Lâm Hi cảm động nói.
Trứng lớn: Buông xuống mí mắt, tiếp tục vội vàng chuyện của mình.
Trứng Hai: Hừ hừ, dám nghi ngờ anh, em chết chắc rồi.
Trứng Ba: Có nên nói cho em trai biết kỳ thực Tiểu Lê cũng không phải tốt như vậy không?
Trứng Bốn: Măm măm, ngon quá đê, không ngờ sâu chiên lại ăn ngon như vậy, mai mốt lại kêu Trứng Lười đi bắt thêm một ít nữa mới được.
Trứng Sáu Trứng Bảy Trứng Tám: … Bọn họ đang nói gì vậy?
Mông Hiểu Dương dựa vào cửa sổ nhìn bọn nhỏ ở bên dưới vui đùa ầm ĩ, “Tiểu Cẩn, em xem tình cảm của bọn nhỏ thật tốt, chờ Tiểu Lê thành niên liền đính hôn đi.”
Tiểu Cẩn thăm dò nhìn thoáng qua, “Được được!” Rốt cuộc có thể đưa tiểu ma vương đi rồi, thật sự là quá cmn tốt.