Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

chương 33: bạch hổ ở đâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mông Hiểu Dương quay về trường học, một lần nữa khắc sâu cảm nhận được sự bất đồng sau khi đính hôn cùng Lâm Hô, tỷ suất người đi đường quay đầu lại nhìn không cần phải nói, giảng viên và bạn học trong ban khi nói chuyện với mình đều khác trước rất nhiều.

Chỉ là những ánh mắt nóng bỏng như vậy, khiến Mông Hiểu Dương mới lên khoá được nửa ngày cũng có chút chịu không được, dứt khoát xin nghỉ quay về ký túc xá."Sao anh lại ở nhà?" Vào nhà nhìn thấy Lâm Hô ngồi trên sô pha, Mông Hiểu Dương rất nghi hoặc, không phải anh ta đang đi học sao?

Kéo Mông Hiểu Dương qua, "Giờ học của tụi anh tương đối tự do." Kỳ thực chính là thực chiến dã ngoại, "Sao em về sớm vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu không?"

Hắn cũng biết giá trị dựng dục của Mông Hiểu Dương, từ sau ngày đính hôn, hầu như mỗi đêm bọn họ đều bên nhau, dựa theo tỷ suất thụ thai, nói không chừng đã có ấu tể hoặc là á thú mang huyết mạch của hắn trong bụng Hiểu Dương rồi.

Trừng mắt, đừng tưởng rằng y không biết Lâm Hô đang suy nghĩ gì, "Anh suy nghĩ nhiều." Buồn bực bác bỏ một câu, trực tiếp chui vào phòng bếp kiếm ăn.

Lâm Hô sờ mũi một cái, được rồi, rất nhiều thú nhân và giống cái sau khi kết hôn, có khi vài chục năm cũng chưa có con, quả thật hắn có chút nóng nảy.

"Hồi sáng em làm thịt dị thú đâu? Sao lại hết rồi? Có phải anh và Tiểu Cẩn ăn hết không?" Bưng một chén cơm lớn cùng một chậu đồ ăn chạy thình thịch đến, "Đói quá."

"Thịt dị thú đó không phải là bị em ăn hết sao?" Hắn và Tiểu Cẩn còn chưa ăn được miếng nào đã bị Hiểu Dương coi như điểm tâm mà gặm hết, còn làm cho bọn họ hoảng sợ một hồi, "Sáng sớm em đã ăn rất nhiều mà, giờ lại đói bụng rồi sao?" Không phải Lâm Hô tiếc một chút thức ăn này, thật sự mấy ngày nay Mông Hiểu Dương ăn rất nhiều, đều nhanh vượt qua sức ăn trước kia của y.

Mông Hiểu Dương nhét thức ăn đầy miệng, hai má phồng lên không nói được, chỉ là vừa gật đầu vừa nhai thức ăn, mới nuốt vào một ngụm lại tiếp tục nhét đầy miệng, cứ như quỷ chết đói.

Mông Hiểu Dương: Ôi trời! Đói quá đi, mỗi ngày vận động quá độ đương nhiên dễ đói rồi, cũng không nhìn là tại ai tăng thêm lượng vận động. Ừm ừm! Ngon quá, thêm một chén nữa. O(∩_∩)O~

Thẳng đến chén thứ ba vào bụng, ngay cả một giọt canh cũng không còn mới hài lòng để đũa xuống, đi tới bên cạnh Lâm Hô, nắm tay hắn để lên bụng mình vì ăn quá nhiều nên tròn vo, "Sờ sờ..." Ăn no lại được bàn tay to ấm áp của anh ta sờ sờ, thật sự rất dễ chịu, Mông Hiểu Dương nheo mắt.

"Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em nhé?" Đột nhiên ăn nhiều như vậy, thật sự không có chuyện gì sao?

Lắc đầu, mấy ngày nay y chỉ dễ đói bụng mà thôi, cũng không có cảm giác gì khác thường, mới không cần khám bác sĩ. Bị sờ rất thoải mái, Mông Hiểu Dương mơ mơ màng màng đã ngủ, khi tỉnh lại thì đã hơn bốn giờ chiều.

Từ trên giường ngồi xuống, gãi gãi đầu ổ gà, mơ mơ hồ hồ phiêu xuống dưới lầu, 'Mình lại đói bụng rồi' o(╯□╰)o

Ợ một cái, hài lòng bò trở lại căn phòng cũ của mình. Từ ngày hôm qua sau khi quay về trường học, đồ dùng của y đã bị dời đến phòng Lâm Hô, ở đây thì đặt khoang an toàn quang não làm phòng nghỉ ngơi giải trí cho y.

Ngồi vào trên sô pha đơn hình tròn, cả người đều vùi vào trong đó, híp mắt, làm sao bây giờ? Hình như mình lại buồn ngủ nữa rồi?

Mông Hiểu Dương: Sao lại cảm thấy hành vi của mình giống như heo vậy, ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn.

Cố gắng lấy lại tinh thần, bật quang não vào trang web tinh tế văn học. >, chính là tiểu thuyết mới nhất của Mông Hiểu Dương, đã viết đến Bích Diêu vì cứu Lý Phàm mà chết. Mở khu bình luận ra, không ngoài dự đoán thấy rất nhiều lời nguyền rủa, thậm chí còn có thật nhiều comment đe dọa Mông Hiểu Dương, những dòng chữ đỏ tươi này hiện ra lơ lửng ở trước mặt y, thật sự quá khủng bố nha nha nha.

Mông Hiểu Dương, rốt cuộc cậu lười biếng đến mức nào, ngay cả tên nhân vật chính cũng không đổi, đạo văn điên cuồng vô lương tâm như vậy còn không biết xấu hổ nói linh cảm của mình tốt, tốt con khỉ!

Rất nhanh tắt đi khu bình luận, đi tới hậu trường nhìn thu nhập tăng thêm không ít, tức thì tâm tình liền thay đổi, quả nhiên thoải mái hơn nhiều, a ha ha O(∩_∩)O

Vốn định viết thêm mấy chương trữ hàng, đáng tiếc hai mí mắt nặng trịch, liền dự định để ngày mai rồi viết, mới định ra quang não, liền nghe đến âm thanh hệ thống nêu lên từ trang web tinh tế văn học.

"Ngài có một tin nhắn đến từ Mộ Vân Nhi, xin hỏi có muốn kiểm tra hay không?"

Mộ Vân Nhi? Đó không phải là giống cái gây sự khi y viết Tiếu ngạo sao? Đối với giống cái này, Mông Hiểu Dương thật đúng là 'khắc sâu ký ức' nha! Nếu như không có gã, có lẽ Mông Hiểu Dương không thể đỏ nhanh như vậy.

Mở ra xem tin nhắn của Mộ Vân Nhi, Mông Hiểu Dương nhịn không được sửng sốt, cư nhiên là muốn chuyển thể 《 Tiếu ngạo võ lâm 》 của y thành phim, không có lầm chứ? Lúc trước không phải còn hận không thể đưa y vào chỗ chết, hiện tại lại muốn mua bản quyền tiểu thuyết của y làm phim truyền hình?

Kỳ thực gần đây Mông Hiểu Dương bởi vì chuyện đính hôn không có quan tâm tới giới giải trí nên không biết tiểu thuyết đầu tiên của y đã đỏ đến mức nào.

Hiện tại rất nhiều người đều hi vọng có thể được y trao bản quyền, chỉ là Mông Hiểu Dương thiết định che chắn, không ai có thể liên lạc được.

Về phần Mộ Vân Nhi tại sao có thể gửi tin nhắn cho y, chắc chắn tìm không ít quan hệ mới có thể khiến cho công ty của trang web tinh tế văn học hỗ trợ.

Quay phim truyền hình? Y chưa bao giờ biết tiểu thuyết mình viết sẽ có một ngày được làm thành phim truyền hình. Mông Hiểu Dương chống cằm, bất quá không phải y cũng không ngờ sẽ trùng sinh ở tương lai, còn gả cho một nam nhân sao, nên phim truyền hình cái gì, chỉ là chuyện nhỏ!

Đồng ý hay là không đồng ý đây? Cuối cùng, Mông Hiểu Dương quyết định để tính sau đi, dù sao hiện tại y không thiếu tiền xài, hiện tại có một chuyện vô cùng quan trọng, ngủ.

Về phòng ngủ, Lâm Hô cũng không ở trong phòng, y cũng không để ý liền leo lên giường, trời đất bao la, ngủ là lớn nhất.

"Đúng rồi, hôm nay không phải ngày thứ ba sao?" Mông Hiểu Dương sắp ngủ đột nhiên giật mình, xoay người ngồi dậy, ", hôm nay có thể kiểm tra rồi phải không?"

Kỳ thực mấy vấn đề hỏi, y cũng suy nghĩ rất lâu, nếu như thật sự mang thai làm sao bây giờ, đáp án không phải là phá bỏ. Kỳ thực Mông Hiểu Dương rất thích trẻ con, kiếp trước là một trạch nam, không nhà không tiền nên không cô gái nào muốn gả cho y, cho nên mới không kết hôn sinh con.

Đời này sở dĩ bài xích như thế, còn không phải là bởi vì muốn y sinh sao.

Nhưng mấy ngày nay, mỗi lần y nghĩ đến có con, phản ứng đầu tiên không phải là bỏ nó, mà sẽ ở trong đầu tưởng tượng bộ dáng của đứa bé này sẽ như thế nào, thậm chí cả cảnh nó gọi y là ba ba.

Thở dài, "Sao rồi? Kết quả thế nào." Sẽ không thật sự mang thai chứ? Mặc dù y đang chậm rãi tiếp thu, thế nhưng không muốn nhanh như vậy liền đối mặt nha, chết tiệt, một nam nhân mang bụng bầu thật sự được không?

trầm mặc hồi lâu, "Kí chủ, cái kia, hình như, chắc là....." Dừng một chút, "Có..."

"Má nó! Thật sự có?" Mông Hiểu Dương đột nhiên nhảy dựng lên, "Làm sao có thể, ngoại trừ ngày đính hôn, sau đó tôi đều dùng phương pháp bảo vệ mà." Trực tiếp từ trên giường nhảy xuống dưới đất, đi tới đi lui.

"Xin phép cắt ngang một chút, anh dùng phương pháp bảo vệ như thế nào?" thật sự hiếu kỳ.

Đỏ mặt, "Thì... thì móc ra ngoài sau khi làm xong." Nhăn nhó một chút, lập tức lấy lại tinh thần, "Đừng nói sang chuyện khác, cậu thật sự phân hình rõ ràng sao? Có phải là thật hay không, cậu cái hệ thống vớ vẩn này rất hay hố người, phân hình lại một lần nữa đi."

bất đắc dĩ phân hình một lần nữa, lấy được kết quả vẫn là như vậy, "Kí chủ, bây giờ anh đang có thai, tâm tình không thể thay đổi quá nhanh, anh mau ngồi xuống đi!" Thấy Mông Hiểu Dương muốn giậm chân, khẩn trương dỗ dành.

Mông Hiểu Dương: Đang có thai cái đầu cậu! Sao lại có thai hả? Nói tới nói lui đều bởi vì hệ thống làm hại, nếu không trước đây giá trị dựng dục của y là , đánh chết cũng sẽ không có thai. /(ㄒo

Thấy ánh mắt 'gian ác' của Mông Hiểu Dương, khẩn trương nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, lần trước không phải còn một phần thưởng cao cấp mà hệ thống chưa biểu hiện sao, vừa vặn cũng là hôm nay, kí chủ, anh mau đi xem một chút có thông báo hay không." Nói không chừng nhìn thấy hai con linh thú, kí chủ sẽ tạm thời quên chuyện này.

vừa dứt lời, âm thông báo của hệ thống liền hợp thời vang lên.

"Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ được Lâm gia chủ cùng chính quân công nhận, thưởng cho hai con linh thú bạch hồ."

Mông Hiểu Dương: Ố la la! Không ngờ cũng có lúc hệ thống lại thưởng mạnh tay thế này, thật là cảm động quá đê!

"Đinh! Bởi vì nguyên nhân do hệ thống, dẫn đến phần thưởng bị trì hoãn, hệ thống xin lỗi bằng cách đề cao đẳng cấp linh thú, kí chủ có đồng ý hay không, 'đồng ý/ cự tuyệt' "

Trực tiếp chọn đồng ý, còn phải nghĩ sao?

Mông Hiểu Dương: ~(^o^)/~ Toẹt vời! Lần này hệ thống thật sự là rất rộng rãi, yêu cậu quá đê╭(╯╰)╮

: "Anh chờ một chút..." Đáng tiếc âm thanh của nó không nhanh bằng tay của Mông Hiểu Dương, đã không còn kịp rồi.

"Đinh! Đề thăng đẳng cấp bắt đầu, đề thăng kết thúc, phần thưởng nhiệm vụ hai con linh thú cao cấp bạch hồ chuyển thành hai con linh trưởng cao cấp bạch hổ, đã phát phần thưởng, thỉnh kí chủ tự kiểm tra và nhận."

"Bạch hổ?" Là bạch hổ thật sao, oai phong quá đê! mị ha ha.

Mông Hiểu Dương vô cùng kích động mở nơi đặt phần thưởng nhiệm vụ, nhưng bên cạnh ngoại trừ một phiếu đổi cùng một quyển sách dạy nấu ăn cao cấp, làm gì có bạch hổ.

", không phải hệ thống nói đã phát bạch hổ rồi sao? Ở đâu hả? Chẳng lẽ là bị cậu giấu rồi?" Bạch hổ nha, trong truyền thuyết tứ thần thú, ngẫm lại cũng rất trâu bò.

: "Tôi không thể giấu được, kí chủ." Khóc không ra nước mắt, "Không phải trước đây anh rất cẩn thận sao? Vừa nãy tại sao lại nhanh tay như vậy?" Bạch hồ nha! Hai con linh thú cao cấp cửu vĩ bạch hồ nha!

Liếc mắt một cái, "Cậu bị ngốc à! Có thể được đến cao cấp hơn, tại sao tôi lại không đồng ý chứ, khó khăn lắm hệ thống mới chịu ra tay rộng rãi như vậy mà, đừng có đánh trống lảng, cậu chỉ cần nói cho tôi biết bạch hổ ở đâu?"

: "......"

Mông Hiểu Dương: ", cậu lại giả chết hả, rốt cuộc là bạch hổ ở đâu?"

: "......"

Truyện Chữ Hay