Edit+Beta: Minh Miu
Vừa mới phóng thích cơ thể còn rất mẫn cảm, căn bản không chịu nổi chút trêu chọc, Hứa Nghĩa ở trong ngực Chu Viễn Địa run rẩy. Ngửi mùi hương quen thuộc, Hứa Nghĩa rất an tâm, gã ngưỡng thân thể phối hợp với động tác Chu Viễn Địa, hai tay ôm chặt lấy cổ nam nhân, ngậm lấy bờ môi đang lải nhải của Chu Viễn Địa sau đó hôn mắt hắn.
Đôi mắt này thời điểm nhìn gã ôn nhu như vậy, ôn nhu đến nổi khiến cho Hứa Nghĩa có loại cảm giác như ảo giác, cảm thấy thời điểm Chu Viễn Địa nhìn gã, trời đất vạn vật thành mây bay, chỉ có mình tồn tại trong mắt Chu VIễn Địa.
Gã yêu đôi mắt này, đôi mắt này có gã. Cho dù đuôi mắt để lại dấu vết của thời gian, còn có mấy nếp nhắn, Hứa Nghĩa vẫn cảm thấy nó rất đáng yêu.
Cảm giác dưới lưng nhét thêm cái gối mềm mại, Hứa Nghĩa buông tay đặt thân thể nhu nhược nằm xuống.
Chu Viễn Địa cúi đầu nhìn bộ dạng Hứa Nghĩa rõ ràng rất e lệ rất thẹn thùng, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra ánh mắt khẩn cầu ‘đến đây đi, đến yêu tôi’, lần nữa nhịn không được bật cười.
Lần nữa điều chỉnh vị trí gối đầu, Chu Viễn Địa nâng đùi Hứa Nghĩa lên, kiên định cường thế chậm rãi tiến vào thân thể của gã, cho đến khi tiến đến chỗ sau nhất mới tạm dừng lại. dammy.wordpress.com
“ Có khỏe không?” Chu Viễn Địa ngón cái chạm nhẹ vào đôi mắt hồng hồng của Hứa Nghĩa, ẩn ẩn mang theo lệ quang.
“Ưm” Hứa Nghĩa nắm chặt tay Chu Viễn Địa kéo tay hắn đến môi của mình, há mồm liền ngậm ngón tay của hắn, tròng mắt mang theo nước mắt trong trẻo dịu dàng nhìn Chu Viễn Địa, muốn nói còn dừng.
Đêm nay Hứa Nghĩa thật sự không giống với mọi khi, không cần nghĩ đến chính là gã càng mê người hơn. Chu Viễn Địa cảm thấy mình lại cứng thêm vài phần, bị gã ngậm ngón tay trong miệng cũng nhịn không được rục rịch mà bắt lấy đầu lưỡi Hứa Nghĩa đùa giỡn…
Rút ra ngón tay ướt sũng, Chu Viễn Địa hai tay cầm chặt vòng eo Hứa Nghĩa hướng chính mình đến gần hơn, thanh âm khàn khàn: “Tôi muốn bắt đầu.”
Vận động nguyên thủy rất nhanh mang đến cảm giác, Hứa Nghĩa thân thể còn có chút không khỏe, cũng có chút trướng đau, nhưng trong lòng gã lại có cảm giác thỏa mãn, có thể cho Chu Viễn Địa khoái hoạt, gã cảm thấy rất vui.
Loại vui vẻ trên tinh thần này dẫn đến thân thể sung sướng, thời gian dần qua, Hứa Nghĩa hoàn toàn chìm nghỉm trong vui sướng do Chu Viễn Địa mang lại.
Mặt đối mặt là tư thế cơ thể hai người thích nhất, nhìn Chu Viễn Địa ở trên thân thể của gã không kìm được mà trầm luân, nhìn thấy được nét phong tình xinh đẹp nhất của gã. Mà Hứa Nghĩa thích Chu Viễn Địa đối với gã kìm lòng không được mà yêu cầu, cảm giác chính mình được cần đến.
Chỉ là tư thế cơ thể mặt đối mặt đối với Hứa Nghĩa mà nói là một gánh nặng, eo của gã vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không chịu nổi vận động quá kịch liệt.
Thật lâu, Hứa Nghĩa đã bị Chu Viễn Địa lật người lại, biến thành tư thế dễ dàng nhất nhưng Hứa Nghĩa không thích nhất sau lưng. Nhưng sau lưng có thể làm cho Hứa Nghĩa không mất quá nhiều sức, di trì thời gian có thể lâu hơn một chút.
Hứa Nghĩa nằm lì ở trên giường, gã nhìn không được mặt Chu Viễn Địa, đành phải nhắm mắt lại cảm thụ hắn đặt tay ở trên lưng mình, cảm thụ cảm giác nóng bỏng hắn lần nữa từ phía sau tiến vào thân thể mình…
Bức màn chặn ánh đèn mờ nhạt trong phòng, cũng che đi cảnh xuân vô hạn mê người.
Như thường lệ, Chu Viễn Địa sẽ làm đến khi Hứa Nghĩa khan giọng sắp ngất đi, mới bỏ qua cho gã. Hắn muốn xem khuôn mặt Hứa Nghĩa nửa mê nửa tỉnh nắm chặt tay mình ánh mắt nhìn hắn không muốn xa rời. Chưa từng có người giống như Hứa Nghĩa nhìn hắn như vậy, một là không dám, hai là còn không có ai đối với hắn như vậy.
Tuy Chu Viễn Địa rất thích xem thần sắc Hứa Nghĩa như vậy, nhưng Hứa Nghĩa rất mệt rồi, hắn không khỏi đưa lòng bàn tay ấm áp che ánh mắt Hứa Nghĩa: “Ngủ đi, tôi ở đây.”
Khóe miệng Hứa Nghĩa chậm rãi nâng lên, thanh âm khàn khàn: “Anh ôm em ngủ.”
“Được.” Chu Viễn Địa nằm xuống bên người Hứa Nghĩa, cũng không thèm để ý cái chăn mất trật tự hiện đầy dấu vết, kéo lên liền che trên thân hai người.
Hứa Nghĩa an tâm, dựa vào Chu Viễn Địa rất nhanh liền lâm vào mê man.
Chu Viễn Địa còn chưa ngủ, sau đó hắn còn phải làm sạch sẽ, bằng không thì ngày mai Hứa Nghĩa khẳng định phát sốt.
Vuốt con mắt sưng đỏ và bờ môi của Hứa Nghĩa, lúc nãy hắn làm có chút hung ác rồi, vừa rồi hắn có ý trừng phạt, nhưng không nghĩ Hứa Nghĩa có thể kiên trì lâu như vậy, cái này làm cho Chu Viễn Địa có chút ngoài ý muốn.
Xác định Hứa Nghĩa ngủ say rồi, Chu Viễn Địa mới đem gã ôm đến căn phòng khác. Hắn nắm tay cầm, người máy ở nhà chơi rông bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.
Sau khi thanh lí thân thể cho Hứa Nghĩa, Chu Viễn Địa kéo ra ngăn kéo lấy ra một ống thuốc, một lọ chất lỏng, và một hộp thuốc bột.
Đem thuốc bột để vào trong chất lỏng lắc lắc đều, Chu Viễn Địa liền mở cái nắp, bộ đồ cao su ở bên ngoài mềm mại bóng loáng, sau đó nâng lên bờ mông Hứa Nghĩa, chậm rãi đẩy mạnh đồ vật có hình dáng hình trụ vào trong thân thể của gã, nhấn xuống tiêm vào chốt mở.
Chốt mở động một cái, trong lúc ngủ mơ Hứa Nghĩa liền không khỏe mà hừ một cái, cau mày vặn vẹo, lại bị Chu Viễn Địa cố định thân thể, chỉ có thể hừ hừ vài tiếng, cho đến khi tiêm xong. dammy.wordpress.com
Đem cái ống rút ra, trong phòng lập tức tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt. Chu Viễn Địa lấy thuốc cao bôi bên trong thí thí sưng đỏ của Hứa Nghĩa.
Trước kia muốn hắn đường đường một lão đại hắc đạo làm những việc này? Chu Viễn Địa đâm đâm thí thí Hứa Nghĩa: Trước kia những tình nhân bị hắn vô luận hành hạ thành như thế nào, đều sẽ dùng đủ mọi cách muốn lão đại thanh lí cho. Chính mình lần đầu tiên đều cho người này.
Chẳng qua những tình nhân kia không cần phải làm như thế, cũng là vì tư lợi mà đến.
Chu Viễn Địa tiền tại vật chất thế đại, tất cả mọi người thường vội vàng nịnh nọt hắn. Nhưng hắn có thói quen mọi người đều biết, những người cho dù hắn nhìn trúng, cũng không bức bọn họ leo lên giường của hắn, cho dù người khác đưa tặng cũng giống vậy.
Muốn cho hắn, đều là tự nguyện. Người chơi sẽ tận hứng, theo như nhu cầu.
Chu Viễn Địa đem Hứa Nghĩa ôm trở về phòng ngủ đã thanh lí qua, tắt đèn liền đi thư phòng. Hôm nay cảm xúc Hứa Nghĩa có điểm gì là lạ, đối với hắn cũng quá dính, hắn muốn biết hai ngày này đã xảy ra chuyện gì?
Cuộc sống Hứa Nghĩa đều ở trong khống chế của Chu Viễn Địa, từ khi gã còn chưa cùng một chỗ với Chu Viễn Địa, Chu Viễn Địa ở trong bóng tối điều tra bạn học ở bên cạnh hắn. Nhưng từ khi hai người ở chung một chỗ, Hứa Nghĩa mỗi tiếng nói mỗi cử động, đều ở dưới mí mắt của Chu Viễn Địa.
Hứa Nghĩa kì thật căn bản không ngại nói cho Chu Viễn Địa tất cả sự tình, gã cũng không có bí mật gì đáng nói. Nhưng Chu Viễn Địa lại không giống, hắn đã đem Hứa Nghĩa thành con mà nuôi dưỡng, lại coi gã là như tình nhân mà yêu thương. Người yêu thân nhân đều là gã, loại ý niệm muốn khống chế tuyệt đối này nảy sinh không thể ức chế nữa.
Điều tra bản trò chuyện cùng video, Chu Viễn Địa rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Hắn đối với lời nói của Mạnh Minh xì mũi khinh thường, đối với Hứa Nghĩa tinh thần chán nản lại rất cao hứng.
Nếu như Hứa Nghĩa không quan tâm hắn, không yêu hắn, sao sẽ như thế? Cũng chỉ có loại âm thầm nhìn trộm này mới có thể thấu triệt, mới có thể nhìn thấy mặt chân thật của một người. Đương nhiên, đây chỉ là nhằm vào Hứa Nghĩa mà nói, nếu là địch nhân, Chu Viễn Địa cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
“Đứa nhỏ?” Chu Viễn Địa vuốt cái cằm có chút thô ráp của mình, nguyên lai là như vậy.
Chu Viễn Địa tưởng tượng tình cảnh một nhà ba người, không khỏi run rẩy. Hắn thật đúng là không muốn thành gia, trước kia hắn lăn lộn trong hắc đạo, đao thương trúng qua đối với mọi người có một loại cảm giác nguy cơ mạnh liệt, thân nhân chính là uy hiếp của mình, cuối cùng đều sẽ biến thành con tin địch nhân uy hiếp.
Hiện tại bố trí ổn thỏa rồi, đã chậm rãi tẩy trắng. Nhưng Chu Viễn Địa vẫn cảm thấy đứa nhỏ quá yếu ớt mềm mại, thực không thích hợp nuôi ở trong nhà. Còn có một nguyên nhân khác, thân thể Hứa Nghĩa hiện tại, đoán chừng cũng không nên làm, chẳng lẽ để cho gã nằm trên giường mấy tháng cho đến khi sinh sao?
Cửa thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, truyền đến thanh âm lão quản gia Chu Minh: “Thiếu gia, ngài ăn khuya không?”
Chu Viễn Địa lập tức đi qua mở cửa, ôm bả vai Chu Minh nói: “Bác Chu, muộn như vậy người còn không ngủ?”
“Người già ít ngủ, huống hồ thiếu gia cũng không ngủ.” Chu Minh lộ ra nụ cười hiền lành, ông không có con cái, lại nhìn Chu Viễn Địa lớn lên. Đối với hắn yêu thương như con cái.
Chu Viễn Địa nghĩ nghĩ, liền nói: “Cháu muốn ăn nhạt, làm một chén mì trứng gà là được.”
“Không có vấn đề. Bác đi làm.” Chu Minh cười nói. Trước kia Chu Viễn Địa khi còn bé bị ba trách phạt, ông đều nấu một chén mì trứng gà cho hắn. “Không có vấn đề. Bác đi làm.”
“Cháu đi với bác.”
Người lớn tuổi sẽ lải nhải, càng là thân nhân, lại càng lải nhải đến lợi hại. Những sự tình thượng vàng hạ cám Chu Minh kể rất nhiều, kể cả Hứa Nghĩa sinh hoạt hằng ngày hay ngẩn người.
“Thiếu gia, cậu tuổi cũng không còn nhỏ nữa, người khác ở tuổi này có con đều đã trưởng thành. Cậu có phải hay không cân nhắc đến việc lập gia đình?” Kì thật Chu Minh muốn nói ‘con trai đều lớn như Hứa thiếu gia’ nhưng nghĩ đến Hứa Nghĩa là tình nhân Chu Viễn Địa, mới kịp thời sửa lại.
Chu Viễn cười cười, qua loa nói: “Rồi nói sau.”
“Đừng qua loa cho xong.” Chu Minh làm bộ sinh khí trừng mắt nhìn Chu Viễn Địa, cậy già lên mặt nói: “Bác thấy Hứa thiếu gia đứa nhỏ này không tệ, nhu thuận, hiểu chuyện, đối với cháu là toàn tâm toàn ý. Tuy là hơi có chút đơn thuần, vốn thiếu gia là người tài như vậy, căn bản không cần lấy một người có tâm tư lung tung về nhà, như Hứa thiếu gia như vậy cũng rất tốt.”
Chu Viễn Địa cười cười: “Đây không phải là cùng hiện tại giống nhau sao?”
“Ở chung cùng kết hôn sao có thể giống nhau?” Chu Minh không tán thành nói: “Cha Hứa thiếu gia là người có tâm kế, hắn đều dọn đường cho con trai sinh con rồi.”
“Bác lại biết?”
“Vâng.Thiếu gia yêu thương Hứa thiếu gia như vậy, bác có thể không để ý chút nào sao?” Chu Minh đem trứng gà tươi bỏ vào trong chén lớn, sau đó đổ mì sợi vào. dammy.wordpress.com
“Thơm quá.” Chu Viễn Địa phối hợp bưng lấy tô mì đặt ở trên bàn, cầm lấy chiếc đĩa bắt đầu ăn.
Bác Chu nhìn Chu Viễn Địa vùi đầu ăn, trên mặt cũng lộ ra bộ dáng tươi cười vui vẻ.
“Bác Chu, vậy người thấy thế nào?”
“Cái gì thấy thế nào?”
“Sinh con.”
“Cùng cậu ta sinh con, vậy không bằng kết hôn.”
“Sinh con cùng kết hôn là hai việc khác nhau?”
Chu Minh có chút thở dài: “Hứa thiếu gia theo cháu, bên ngoài, cậu ta là tình nhân của cháu. Hứa thiếu gia vì cháu sinh con, bên ngoài, đó là con riêng. Cậu ta đi chính là con đường cũ của cha cậu ta. Cháu không đau lòng?”
“…”
“Kết hôn đối với cháu chỉ là một tờ giấy, trên CMND nhiều thêm một cái tên.” Chu Minh nói: “ Nhưng đối với Hứa thiếu gia lại không giống, cậu ta là danh chính ngôn thuận cùng cháu ở cùng một chỗ, danh chính ngôn thuận sinh con cho cháu. Về sau con của các cháu đều là trong giá thú, cũng sẽ không bị người giễu cợt.”
“…”
“Thiếu gia, Hứa thiếu gia chịu rất nhiều khổ. Cháu tưởng tượng một chút, nếu như các cháu kết hôn, tổ chức một cái hôn lễ long trọng, làm cho toàn bộ người trên thế giới biết các cháu kết hôn, cháu cũng không cần phái người âm thầm bảo hộ cậu ta. Biết rõ cậu ta là người của cháu, về sau ai dám cùng cậu ta gây chuyện? Huống hồ, cháu cũng giúp Hứa thiếu gia hung hăng trả đũa Hứa gia. Ha ha ha, Hứa gia đám người có mắt không tròng, hai đứa nhỏ ưu tú như vậy đều vứt bỏ, còn muốn phát đạt? Phát mộng thì có phần của bọn hắn.”
Chu Viễn Địa nghe xong cũng không nhịn được cười. Kết hôn kì thật đối với hắn không có tổn thất gì, trước kia không muốn qua không có nghĩ hiện tại không có ý định.
Ừm, Bác Chu đề nghị rất có ý nghĩa, nhưng nên cân nhắc một chút.