Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

quyển 1 chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit+Beta: Minh Miu

Nam tử vốn dĩ sẽ không có chức năng mang thai sinh ra đời sau, hiện tại con người vận dụng y học khoa học kĩ thuật cải biến thể chất của bọn hắn, do đó có cơ hội mang thai. Nhưng bọn hắn sau khi mang thai đều có phản ứng rất nghiêm trọng, có dựng phu thậm chí phải nằm ở trên giường chỉ dựa vào tiêm dinh dưỡng để chống để. Cho nên, trên thế giới này, bình thường thai nhi phát triển đến năm sáu tháng, liền sẽ sắp xếp mổ bụng sinh con, đem đứa nhỏ bổ vào hộp dinh dưỡng.

Bác sĩ Phó vốn cũng tính toán đợi Hứa Duệ mang thai sáu bảy tháng liền mổ, hộp dinh dưỡng cũng chuẩn bị xong. Nhưng Hứa Duệ cùng các dựng phu khác không giống, cậu cơ hồ không có phản ứng khi mang thai, thích ứng rất tốt, hoạt động bình thường, hơn nữa hai bảo bảo trong bụng cậu hết sức khỏe mạnh, còn hết sự sinh động. Chỉ cần Hứa Duệ kéo vạt áo lên, tất cả mọi người có thể thấy bọn nhỏở bên trong đùa giỡn võ thuật tồi.

“Thiếu phu nhân, nếu như ngài còn có thể chịu được, đề nghị của tôi đương nhiên là hi vọng các bảo bảo ở trong bụng của cậu trưởng thành, cho đến khi bọn nhỏ muốn ra mới thôi.” Bác sĩ Phóđối với Hứa Duệ nói “Thai nhi ở trong bụng cha cơ thể phát triển, có thểđược bảo vệ tốt nhất và hấp thu dinh dưỡng tốt nhất. Hộp dinh dưỡng tuy cũng có thể cấp cho bọn nhỏ cùng loại môi trường, nhưng dù sao cũng không giống.”

Hứa Duệ ngẩng đầu nhìn về phía Âu Tuyết Nhi, Quý Hiên và Lý Văn Triết, bọn họđều cười nhìn cậu nói: “Tiểu Duệ, không cần cóáp lực tâm lý, vô luận quyết định của con là gì, chúng ta đều tôn trọng ý kiến của con.”

Hứa Duệ gật gật đầu, tay lại đặt ở trên bụng vuốt. Một tháng mà thôi, cậu cũng đã chống cự qua tám tháng. Chỉ cần làđối với các bảo bảo tốt, vất vả một chút có gìđáng nói đâu? Hơn nữa, trong bụng các bảo bảo đều hoạt bát, Hứa Duệ tay đặt chỗ nào bọn nóđều hướng chỗđóđá một cước, thật giống cùng cha trao đổi.

Hứa Duệ trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười hiểu ý, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bụng để cho các bảo bảo nghe lời một chút, sau đó đối với bác sĩ Phó nói: “Vậy lại chờđi.”

Bảy tháng, tám tháng, chín tháng, Hứa Duệ sắp chuyển dạ, Việt Lăng Thiên trở về kịp đúng lúc cậu sanh.

“Lăng Thiên, em rất vất vả.” Hứa Duệđi ra khỏi phòng trước mặt mọi người sẽ mạnh mẽ chống đỡ, nhưng một khi trở về phòng chỉđối mặt với Việt Lăng Thiên, liền không nhịn được tố khổ: “Chân sưng phù, eo hư hết rồi, bụng nặng nề, em toàn thân đều không thoải mái.”

“Bảo bối khổ cực rồi, đến, anh giúp em xoa xoa.” Việt Lăng Thiên đem Hứa Duệ nâng lên giường vừa nằm, vừa lấy tay ấn trên cẳng chân cùng bàn chân, vừa nói: “Anh đã bảo bác sĩ Phó an bài, ngày mai chúng ta liền đi bệnh viện.”

Hứa Duệ kinh ngạc: “Nhanh như vậy liền đi? Không đợi thai nhi động à?”

Việt Lăng Thiên lòng bàn tay ấm áp ôm chân cùng mắt cá chân sưng vù của Hứa Duệ, vừa xoa vừa nói: “Không nhanh. Hiện tại đãđến ngày dự tính sinh rồi, các bảo bảo cũng rất khỏe mạnh. Trong hi vọng là thai nhi động mới gọi bác sĩ, nhưng kì thật không cần, em cũng không phải muốn sinh nở tự nhiên. Anh cũng không muốn em quá khổ cực đã kêu bác sĩ an bài. Yên tâm đi, hết thảy đều rất thuận lợi.”

Hứa Duệ thở dài một hơi: “Chỉ cần sẽ không ảnh hưởng đến các bảo bảo thì tốt rồi, em không sao cả.”

“Anh có sao.” Việt Lăng Thiên ngồi bên người Hứa Duệ cúi đầu hôn một cái trên trán Hứa Duệ: “Mỗi ngày nhìn em khổ cực như vậy, anh rất đau lòng.”

Hứa Duệ nghe xong trong nội tâm an ủi, cậu nắm tay Việt Lăng Thiên tay hai người cùng một chỗđặt trên cái bụng cao cao. Các bảo bảo giống như biết đó là cha và ba, liền hướng lòng bàn tay hai người giật giật, cảm giác kia giống như làđầu chim con hướng lòng tay hai người cọ có, sau đó lại là chân đá mạnh một cái… dammy.wordpress.com

Hứa Duệ và Việt Lăng Thiên cũng nhịn không được cười, các bảo bảo thật sự là tràn đầy sức sống.

Sáng ngày thứ hai, Hứa Duệ bị Việt Lăng Thiên mang đến bệnh viện sinh, Âu Tuyết Nhi và Quý Hiên đều đi theo. Lý văn Triết cùng cha Lợi Huy cũng vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy cháu ngoại mình vàđám chắt sinh ra.

Lý Văn Triết trong nội tâm rất lo lắng, lúc trước y mang thai Hứa Duệ chỉ năm tháng liền không chịu được liền mổ bụng sinh. Hiện tại Hứa Duệ mang thai hơn chín tháng rồi, mang thai lại là song bào thai, đó là vất quả nhiều à.

Sau khi Hứa Duệ mang thai, Lý Văn Triết nhìn cậu từng ngày từng cảm xúc thay đổi cùng bực bội, người làm cha như y cũng bất lực. Dựng phu đều là như thế, thân thể không thoải mái, trong nội tâm rất nhiều lo lắng, còn có biến hóa hormone mang đến cảm xúc không ổn định, đều làm cho Hứa Duệ lúc vui lúc buồn. May mắn Việt Lăng Thiên trở về, từ trước đến nay giây phút này làm cho LýVăn Triết vui mừng y thật sự vì Hứa Duệđã tìm được một người chồng tốt.

“Văn Triết, yên tâm đi. Có tướng quân ở, thiếu phu nhân không có việc gì.” Trương Thiên Lâm thừa dịp Lợi Huy bỏđi, bước lên phía trước an ủi Lý Văn Triết.

Từ sau khi Hứa Duệ mang thai, Trương Thiên Lâm thường xuyên cùng Lý Văn Triết cùng ra cùng vào. Lý Văn Triết không hềở lại nhà, y thường xuyên đi qua nhà lớn thăm Hứa Duệ, còn sẽđi mua sắm nhìn đồ dùng cho con nít, Trương Thiên Lâm đều ở bên cạnh y. Tuy hắn lời nói không khôn khéo, nhưng Lý Văn Triết cũng cần có người người cho y một chút ý kiến. Chủđề vừa mở ra, hai người nói chuyện với nhau ngày càng nhiều, không còn giới hạn ở việc Lý Văn Triết giao công việc cho hắn nữa, trong lòng Trương Thiên Lâm thật sự cao hứng.

Tựa như hiện tại, Trương Thiên Lâm cảm thấy hắn và Lý Văn Triết tựa như một đôi lão phu phu, vì con trai và cháu trai sắp sinh mà lo lắng.

Bác sĩ Phó cùng tập thể của hắn vừa hưng phấn vừa khẩn trương, gần mấy trăm qua căn bản không có nam nhân có thể chuyển dạ mới đẩy vào phòng sinh, còn là lần đầu tiên à. Chỉ cần vừa nghĩ tới mổ bụng lấy đứa nhỏ ra, đứa nhỏ sẽ oa oa khóc lớn, mà không còn vô thanh vô tức, nhân viên may mắn tham dự chữa bệnh và chăm sóc đều rất chờ mong cũng thật cao hứng.

Việt Lăng Thiên luôn chú trọng bảo hộ người nhà và bí mật cá nhân, trước kia ngay cả mã số giấy CMND của Hứa Duệđều phải mã hóa, huống chi là anh phải đến bệnh viện chờ sinh?

Bệnh viện này là sản nghiệp Việt gia Lý gia cũng có một phần ở bên trong, sau khi Hứa Duệ mang thai cũng đã chuẩn bị một phòng VIP cho cậu sinh rồi. Vô luận Hứa Duệ lúc nào vào sinh đều được chăm sóc tốt nhất.

“Lăng Thiên, em không bằng đợi thêm hai ngày nữa đi?” Hứa Duệ vuốt bụng có chút lo lắng, các bảo bảo giống như còn chưa muốn ra nữa. Trong nhận thức cậu biết, bình thường phụ nữ có thai bắt đầu động, hoặc là phá nước ối… mới có thểđưa vào phòng sinh. Nhưng hiện tại bảo bào và cậu đều tốt đẹp, cứ như vậy mổ?

Việt Lăng Thiên nắm tay Hứa Duệ không có trả lời, lại nhìn về phía bác sĩ Phó.

Bác sĩ Phó cười: “Thiếu phu nhân, kì thật dự tính ngày sinh là hai tuần nữa bây giờ sinh cũng không có vấn đề gì. Các bảo bảo đều rất khỏe mạnh rất hiếu động, vị trí bào thai cũng rất chính xác, sinh nhất định sẽ rất thuận lợi. Đã gần đến ngày dự tính sinh rồi, tôi cho rằng thiếu phu nhân cũng không cần phải khổ cực như vậy nữa, có lẽ các bảo bảo cũng sớm ra ngoài nhìn ngắm thế giới này rồi.”

Âu Tuyết Nhi cũng nói: “Đúng nha, Tiểu Duệà, bà nhìn cháu như vậy đều thay cháu khổ cực, không bằng liền để cho bác sĩ Phó sắp xếp?”

Hứa Duệ nhìn Việt Lăng Thiên, thấy anh cũng gật đầu, vì vậy quay đầu nhìn về phía Lý Văn Triết.

Lý Văn Triết tiến lên nắm tay của cậu: “Tiểu Duệ, không cần lo lắng.”

Hứa Duệ không có kinh nghiệm, tất cả mọi người cảm thấy không có vấn đề, cậu cũng không xoắn xuýt nữa.

Rất nhanh, Hứa Duệ thay đổi quần áo đẩy vào phòng sinh, Việt Lăng Thiên cũng đi vào phòng sinh.

Quá trình sinh rất đơn giản, sau khi tiêm một châm gây mê một bộ phận, Hứa Duệ tại tình huống không cảm thấy đau đớn đã sinh xong song bào thai. Việt Lăng Thiên tự tay cắt cuống rốn, bình thường điểu khiển cơ giáp đều chưa từng run rẩy tay, hiện tại cầm cái kéo lại run rẩy đến lợi hại. dammy.wordpress.com

Hai tiểu gia khỏa hô hấp không khí, khóc như tiếng nổ sét đánh. Hứa Duệ cũng may, trong nhận thức của cậu đứa nhỏ sinh ra sẽ phải khóc, không khóc mới có thể bị dọa sợ. Nhưng tất cả mọi người ởđây, kể cả Việt Lăng Thiên cùng nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đều bịđứa nhỏ lớn giọng dọa sợ, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Việt Lăng Thiên lần đầu làm ba vui sướng, mà nhân viên chữa bệnh và chăm sóc thì là kích động, bọn họ là mấy trăm năm qua lần đầu tiên đỡđẻ không phải nghe âm thanh im ắng nữa rồi, mà là hai bảo bảo khỏe mạnh cường tráng tràn đầy sức sống.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ Phó dẫn đầu nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đến chúc mừng Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ: “Chúc mừng Việt tướng quân, chúc mừng thiếu phu nhân. Hai bảo bảo đều rất khỏe mạnh rất hoạt bát.”

Việt Lăng Thiên một tay ôm một đứa, mở cờ trong bụng. Nhìn xem đứa này, lại nhìn xem đứa kia, hai bảo bảo lớn lên giống nhưđúc, nhắm mắt lại há miệng nhỏ nhắn ra khóc oa oa.

Hứa Duệ vẫn không thểđộng, trong lòng của cậu suốt ruột, nhìn thấy Việt Lăng Thiên ôm hai bảo bảo cười đến thấy răng không thấy mắt: “Lăng Thiên, nhanh cho em xem một chút.”

Việt Lăng Thiên vội khom lưng xuống, đem hai bảo bảo đặt song song bên người Hứa Duệ nói: “Tiểu Duệ em xem, bảo bảo chúng ta lớn lên giống nhưđúc này.”

Hứa Duệ nhìn không khỏi kinh hô: “Oa, như thế nào lớn lên xấu như vậy?”

Bảo bảo mới sinh ra làn da hồng hồng nhăn nhăn, phù thũng còn chưa tan, nhìn khuôn mặt quả thật không đẹp. Hứa Duệ chưa nhìn thấy trẻ con mới sinh, trong ấn tượng của cậu bảo bài đều là trắng trắng mềm mềm, cảm thấy rất đáng yêu.

Bác sĩ Phó vội nói: “Bảo bảo vừa sinh ra còn phù thũng còn chưa có tan, hai ngày nữa bộ dáng sẽ không giống. Thiếu phu nhân, đây là hai bảo bảo tôi từng đỡđẻ qua xinh nhất.”

“Vậy sao?” Hứa Duệ có chút hoài nghi, Việt Lăng Thiên lớn lên đẹp trai như vậy, mình cũng không kém, gen tốt như thế sẽ không thể nào trúc đẹp sinh ra măng xấu?

“Bảo bảo chúng ta làm sao có thể xấu?” Việt Lăng Thiên cười dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đụng đôi má bảo bảo, bảo bảo khép chặt con mắt vậy mà mở ra một đường nhỏ, sau đó liếc Việt Lăng Thiên.

“Ôi…”

Tất cả mọi người thấp giọng kinh hô, bảo bảo khóe miệng nhẽ nhàng khẽ nhăn một cái, sau đó bình tĩnh nhắm mắt lại.

Việt Lăng Thiên vội vàng duỗi ngón trỏ ra đụng khuôn mặt non nớt của bảo bảo còn lại, bảo bảo lập tức mở ra cái miệng nhỏ nhắn khóc thét, lượng hô hấp to đến kinh người, dọa mọi người nhảy dựng.

Quả nhiên là song bào thai! Tướng mạo giống, nhưng tính cách trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Hứa Duệ thấy cũng lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ hồng hồng nộn nộn của tiểu bảo bảo, bảo bảo nhỏ nhỏ, ba ngón tay đặt trên mặt nhỏ nhắn, làm cho trái tim Hứa Duệ rối rắm.

Tiểu gia hỏa kia giống như biết đó là tay cha, vậy mà giật giật, đem mặt hướng ngón tay cọ cọ. Hứa Duệ trong nội tâm chấn động, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống. Đây là con của cậu và Việt Lăng Thiên. dammy.wordpress.com

Cái loại ràng buộc huyết thống này khó có thể dùng ngôn ngữđể miêu tả, lúc này không có gì có thể sánh nổi tâm tình xúc động của cậu. Lúc này nhìn lại hai bảo bảo, Hứa Duệ phát hiện bọn nhỏ vậy mà lớn lên xinh đẹp như vậy.

Chứng kiến hai bảo bảo bị y táôm há mồm oa oa khóc lớn, tất cả mọi người rất kích động, khóc đến lớn tiếng như vậy, hai bảo bảo nhất định rất cường tráng. Âu Tuyết Nhi và Lý Văn Triết thậm chíđều kích động khóc khóc cười cười.

“Chúc mừng thông gia.”

“Chúc mừng thông gia.”

Đưa vào phòng bệnh, Hứa Duệôm tay ôm một bảo bảo, nhìn qua nhìn lại, thấy thế nào đều xem không chán, vẻ mặt yêu thương, toàn thân tỏa ra ánh sáng tình thương của cha chói lọi.

Việt Lăng Thiên ngồi bên người Hứa Duệ nhìn cậu và hai bảo bảo mỉm cười, qua một lát mới nói: “Tiểu Duệ, em trước nằm xuống ngủ một lát. Các bảo bảo cũng cần nghỉ ngơi.”

Hứa Duệ không chịu buông tay: “Em không mệt, các bảo bảo sao có thểđáng yêu như thế chứ.”

“Mới vừa rồi là ai nói bảo bảo lớn lên xấu?”

“…Nói sai, là nói sai.”

“Anh tin là nói sai.” Việt Lăng Thiên nở nụ cười: “Tiểu Duệ, để cho ông bà nội nhìn các bảo bảo, bọn họ cũng chờđến nóng lòng rồi.”

“A, vậy được rồi.”

Hứa Duệ lưu luyến không rời mà buông hai bảo bảo ra, để y táôm hai đứa nhỏđến trên giường, đẩy bọn nhỏ vào phòng đặc biệt. Âu Tuyết Nhi bọn họ mặc quần áo khử trùng đi vào ôm từng đứa cháu. dammy.wordpress.com

Việt Lăng Thiên dìu Hứa Duệ nằm xuống: “Cảm thấy như thế nào? Có phải cảm thấy nhẹ hơn nhiều không?”

Hứa Duệ lắc đầu, nắm tay Việt Lăng Thiên nói: “Rất kì quái, trong nội tâm của em vậy mà cảm thấy thất lạc. Thật giống như trên người mất đi một khối thịt.”

“Vốn chính là hai khối thịt trên người em.”

“Vậy cũng được.”

Hứa Duệ nhẹ nhàng sờ lên cái bụng xẹp, còn có cái bụng lỏng loẹt, không khỏi giương mắt nhìn về phía Việt Lăng Thiên: “Lăng Thiên, bụng em nới lỏng làm sao bây giờ?”

Việt Lăng Thiên cười: “Đợi em kiểm tra không có vấn đề gì rồi, bác sĩ Phó sẽ giúp em khôi phục. Yên tâm đi, cho dù bụng em có biến thành thế nào anh đều không chê em.”

“…Em ngủ.” Hứa Duệ trong nội tâm cao hứng, lại không biết nói gì, đành phải nhắm mắt lại giả chết.

Việt Lăng Thiên cười khẽ, cúi đầu hôn một cái trên bờ môi Hứa Duệ, sau đó thay cậu đắp kín mềm: “Anh ở chỗ này cùng em."

Truyện Chữ Hay