Ánh sáng ngoài cửa sổ khẽ le lói.
Khấu Thu đứng trước cửa sổ, thân thể bị bức màn mềm mại che khuất một phần, nửa mặt nghiêng phủ bóng ma: “Trầm mặc, cơ trí, không thể nắm lấy.” Hắn quay đầu lại nhìn về phía Kiêu Ngạo, nhếch mày: “Siêng Năng chẳng lẽ không phải nên bất luận ngày đêm, một nắng hai sương lao động sao?”
“Không có người nào chân chính cùng hắn từng tiếp xúc.” Ngao Thắng nói: “Chúng ta từng nhiều lần hỏi thăm tin tức. Đồn đãi về hắn có rất nhiều, nhưng chỉ có thể khẳng định — hắn không thích lao động.”
Khấu Thu nhíu mày.
Ngao Thắng khó có khi được lúc nghiêm túc: “Bản thể không có khả năng thoát ly phẩm chất vốn có. Siêng Năng nhất định có biểu hiện chuyên môn của hắn, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”
Khấu Thu: “Các ngươi muốn ta làm thế nào?”
Ngao Thắng đứng lên: “Ảo tưởng.”
“Đó là bệnh tâm thần.”
Ngao Thắng: “Là cho ngươi tiến hành có hệ thống, ảo tưởng có tổ chức.”
“Tâm thần cực đoan.”
Ngao Thắng: “Chúng ta là phân liệt từ trên người của ngươi. Một loại tính cách trên người của ngươi chỉ chiếm %, mà trên người chúng ta có thể phóng thích đến %. Ngươi chỉ cần nghĩ nếu ngươi là Siêng Năng thì ngươi sẽ làm như thế nào. Sau đó đem loại sắc thái này phát huy đến mức tận cùng là có thể suy tính được bộ dạng Siêng Năng.”
Thời gian trôi qua mấy chục giây, Khấu Thu chậm rãi nói: “Làm việc nhà.”
Phẫn Nộ cướp trước Ngao Thắng hừ lạnh một tiếng: “Nhìn chúng ta liền biết ngươi có đức hạnh gì. Nhớ kỹ khi ảo tưởng ngàn vạn lần đừng đặt mình ở vị trí người nhìn, hay là người bình thường.”
Khấu Thu thản nhiên nói: “Thói quen, nhất thời không đổi được.”
Ngao Thắng nắm lấy tay Phẫn Nộ ngăn hắn nói tiếp: “Ta không quấy rầy ngươi nữa, nhưng mau chóng cho ta đáp án.”
Yên tĩnh hồi lâu, Khấu Thu khoanh chân trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cau mày.
Ánh trăng soi rọi lên người hắn, Khấu Thu ngáp một cái. Sự thật chứng minh minh, ba cái chuyện ảo tưởng này không thích hợp với hắn. Vì thế ngược lại dùng cổ chân kéo chăn lên, quấn quanh mình, ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, chợt nghe thấy cửa có tiếng kêu la. Mơ mơ màng màng có thể nghe thấy tên của mình cùng vài từ thông thường hay dùng để mắng chửi người.
Khấu Thu xốc lên chăn, mang dép lê đi mở cửa. Ngao Thắng chống nạnh đứng trước cửa lải nhải mắng: “Nói, là ngươi đúng không, đêm qua ngươi nhét rắn vào chăn ta!”
Thấy Khấu Thu mặt không đổi sắc nhìn mình, Ngao Thắng nhất thời có chút chột dạ, lặng lẽ lui về sau hai bước: “Nói cho ngươi biết, ta không phải ăn chay mà lớn, ngươi…”
Nói còn chưa hết câu, chợt nghe ‘ba’ một tiếng, trước ngực nhiều thêm một dấu dép.
Đánh thức một tên cáu gắt lỡ giấc ngủ thì phải chịu nguy hiểm đến tánh mạng.
“Mặt đất lạnh.” Tiếng nói tràn ngập từ tính, Lận An Hòa không biết khi nào đã lại đây, nhặt dép lê lên, cúi người mang vào cho Khấu Thu.
Khấu Thu hiện tại mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc vì ngủ lăn xăn nên hơi cong lên. Còn buồn ngủ nên hoàn toàn là một bộ ngoại vật cùng ta có quan hệ gì đâu.
Bàn tay dày rộng ấm áp cùng lòng bàn chân lạnh lẽo hình thành nên cảnh tượng đối lập.
Khấu Thu vẫn như trước như đi vào cõi thần tiên, xoay người chuẩn bị trở về ngủ tiếp.
“Đi nhầm, phòng bên trái, thứ hai.”
“A.” Khấu Thu đổi phương hướng, đi vào cửa.
Ngao Thắng mắt mở trừng trừng nhìn Khấu Thu theo hướng Lận An Hòa chỉ chỏ nơi tương phản với căn phòng lúc trước.
“Vậy đó là phòng ai?”
“Tôi.” Lận An Hòa lạnh lùng nói, nói xong đi mất.
Chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, cửa bị khóa trái.
Ngao Thắng: cầm thú học đại học, IQ thật đáng sợ!
Thiếu niên cuộn mình trên giường, thân mình có vẻ vô cùng nhỏ gầy.
Lận An Hòa nhìn chằm chằm thật lâu sau, cuối cùng lắc đầu nói: “Vẫn rất mảnh mai.”
Khấu Thu ngủ thẳng đến khi mặt trời phơi cháy mông, cuối cùng bị một trận đập cửa đánh thức.
Trong phòng không chỉ có mỗi mình hắn.
Hắn xoa xoa mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang nói chuyện với người nào đó ngoài cửa.
Lận Ngang nhoi đầu vào: “Đắc thủ?”
Lận An Hòa: “Cậu ta còn quá nhỏ, tôi cũng không phải cầm thú.”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng phát ra từ trên giường, một cái gối chuẩn xác phi vào đầu hắn. Khấu Thu ngồi trên giường, lạnh nhạt phun: “Cầm thú, nói mau, ngươi chừng nào thì chạy vào phòng của ta.”
Lận An Hòa bình tĩnh đáp: “Là cậu tự mình tới.”
Khấu Thu nghĩ nghĩ. Buổi sáng ký ức mơ hồ không rõ, hình như là có một màn như vậy.
Lận An Hòa: “Đây là chứng thân thể ỷ lại, biểu hiện lâm sàng chính là muốn đến gần người thân cận.”
Khấu Thu nhìn hắn: “Anh vì cái gì lại gạt tôi?”
Lận Ngang xen vào trào phúng: “Có thể là vì nó là người tốt.”
Lận An Hòa: “Muốn đánh nhau?”
Lận Ngang ăn ngay nói thật: “Ngươi đánh không lại ta.”
Cảnh quay của Lận Ngang cùng Khấu Thu đều vào buổi chiều. Buổi sáng cả bọn đi tung tăng muôn nơi, chọn đi KTV, còn mang theo một con rắn hoa làm bạn nhảy.
KTV: Karaoke TiVi
Khấu Thu nắm lấy con rắn: “Sao mày tới được đây?”
Đuôi rắn cong lên: Ngu xuẩn, đương nhiên là đi tới.
Khấu Thu tuy nghe không hiểu ngôn ngữ rắn, nhưng quan sát hai hột đậu kia cứ cảm thấy mình bị khinh bỉ.
Lận Ngang cầm microphone, tóc dài phiêu dật, rất có phong phạm minh tinh.
Khấu Thu cắn hạt dưa: “Chú ấy hát hay, nhưng y như khóc.”
Lận An Hòa nói mát: “Là đau sốc hông.”
Lận Ngang không hát được âm cao, thiên địa bị hắn nhuộm đẫm một mảnh gào khóc thảm thiết.
Khấu Thu ngẩn người, bắt đầu lần thứ hai suy tư mình ở trong trạng thái Siêng Năng thì sẽ như thế nào.
Lận Ngang vẫn đang hát rất high: Ngao
Khấu Thu tự động lọc tạp âm, hỏi Lận An Hòa: “Anh thấy tôi có siêng năng không?”
Lận An Hòa không có trả lời hắn ngay.
Nên nói dối để làm cậu ta vui hay là nói ra chân tướng để cậu ta không cần ảo tưởng nữa đây. Hắn liên tục tiến hành tự hỏi một hồi, cuối cùng vì hạnh phúc cả đời của bản thân, cắn răng nói: “Thực chịu khó.”
Khấu Thu: “Anh lại gạt tôi.”
Lận An Hòa: “Tôi không muốn làm cậu thương tâm.”
Khấu Thu: “Tôi đây chịu khó sao?”
Lận An Hòa không hiểu biểu tình của hắn: “Nếu tôi nói làm biếng…”
Khấu Thu lạnh lùng nói: “Tôi sẽ từ chối anh.”
Lận An Hòa lặp lại đáp án trước: “Cậu thực chịu khó.”
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, chợt nghe Khấu Thu nói: “Nếu anh gạt tôi. Tôi sẽ tống anh vào sổ đen.”
Lận An Hòa: …
Khấu Thu đợi hồi lâu, không có nghe thấy câu trả lời: “Chỉ là một vấn đề đơn giản mà sao anh lại suy nghĩ lâu vậy?”
Lận An Hòa đột nhiên nói: “Lấy giùm tôi cục sạc.”
Khấu Thu nhìn cục sạc nằm đó, hai tay tạo thành chữ thập, miệng lẩm bẩm.
Lận An Hòa: “Cậu đang làm gì?”
Khấu Thu: “Dùng tinh thần lực mang nó lại đây.”
Lận An Hòa: “Quả nhiên thực chịu khó.”
Lúc này đến phiên Khấu Thu không biết nói gì cho phải: “Anh thấy nếu giá trị chăm chỉ của tôi bành trướng đến cực hạn, sẽ biến thành cái dạng gì đây?”
Lận An Hòa ba phải cái nào cũng được: “Tiền đồ vô lượng.”
Cảnh quay buổi chiều diễn ra khá thuận lợi. Đại khái là có giáo huấn ngày hôm qua, đạo diễn đối với Khấu Thu cùng Lận Ngang đều là thả thấp yêu cầu, nhất là người sau.
Buổi tối, đạo diễn vì muốn khuấy động không khí trong đoàn phim, mời mọi người vào thành phố ăn cơm. Lận An Hòa vì muốn phổ độ chúng sinh lôi kéo Lận Ngang nóng lòng muốn thử, không cho Lận Ngang đi. Khấu Thu ngồi trong xe nhìn thấy khách sạn đằng xa mơ hồ ẩn hiện một bóng dáng không cam nào đó. Ngao Thắng còn không buông tha tìm kiếm độc thủ dám thả rắn vào chăn của hắn, nên cũng không đi, cùng Phẫn Nộ đứng trong phòng không biết mưu đồ bí mật thứ gì.
KTV Cây Bạch Quả là nơi minh tinh nghệ sĩ hay lui tới. Nơi đó rất bí mật, nhân viên cũng coi trọng riêng tư của khách đến tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng tiết lộ tên khách, phương thức liên lạc hay tư liệu.
Nhưng nó cũng không đại biểu chỗ này có bao nhiêu sạch sẽ. Chuyện đen tối tuy không hay xảy ra, nhưng cũng không có nghĩa là không có. Với lại nơi này cũng là nơi người có thân phận địa vị thích đến thăm. Mặc dù ngươi không bao người khác, thì cũng có người đến muốn đến lôi kéo quan hệ.
Đạo diễn chọn một phòng khá lớn, vài người hát kha khá tận hết sức lực triển lãm chính mình.
Thẩm Thanh Hữu được phong làm tình ca vương tử đã nói lên hắn có một giọng hát hay. Một bài |Mới Mẻ|, làm nữ nhân ở đây lệ nóng doanh tròng.
Hắn hưởng thụ tầm mắt sùng bái của mọi người, đưa microphone cho Khấu Thu: “Hát một bài?”
KTV là nơi náo nhiệt, mọi người nhiệt liệt hoan hô bảo Khấu Thu hát một bài. Khấu Thu cầm lấy, chợt nghe Thẩm Thanh Hữu như có như không nói: “Tiếc là KTV không có mấy bài của Pavarotti a.”
Khấu Thu thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, chọn |Ai bỉ ổi hơn| của S.H.E. Âm nhạc xập xình vang lên, Khấu Thu khẽ nhấn mỗi nhịp, cho đến khi hát câu ‘Ai bỉ ổi hơn anh từ bỏ tình cũ chỉ cầu mới mẻ’ thì sắc mặt Thẩm Thanh Hữu rõ ràng không tốt.
Có một cô gái vì uống quá nhiều nước chanh, lúc này thật sự chịu không nổi nữa, đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh. Cửa mở ra, bên ngoài truyền đến âm thanh vui cười, mấy người bên ngoài đang nói chuyện với nhau thì thấy có cô gái dáng điệu không tệ bước ra. Vốn cũng muốn đùa giỡn vài câu, nhưng khi ánh mắt chạm đến Khấu Thu ở bên trong, ánh mắt liền tỏa sáng.
“U, đạo diễn Trương, ở nơi mà tìm thấy tiểu lang quân tuấn tú đến vậy a.” Người nói chuyện tên Vương Minh, cha là cục trưởng, là một cái quan nhị đại. Thường ngày làm mưa làm gió, hơn nữa hắn thích nam sắc. Lúc này nhìn Khấu Thu đẹp như vậy, ánh mắt một khắc cũng không dời.
Quan nhị đại: con ông cháu cha
Đạo diễn cũng không ngốc, Khấu Thu đi cửa sau, trong nhà thế lực khổng lồ. Hắn định nhắc nhở Vương Minh không nên liều lĩnh, ai biết đối phương đã chủ động ngồi cạnh Khấu Thu, cả đám hồ bằng cẩu hữu cũng ùa vào.
Trừ Khấu Thu, thì Thẩm Thanh Hữu chính là người đẹp thứ hai, chẳng qua không ai dám động đến hắn. Thẩm Thanh Hữu là người của Hạ Hoài, điểm ấy trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Đạo diễn vốn hy vọng Thẩm Thanh Hữu mở miệng nói vài câu, nhưng hắn chỉ ngồi đó, cũng không ngăn cản những người này tiến vào càn quấy.
Thẩm Thanh Hữu cười lạnh nhìn Khấu Thu ở bên kia, chờ đợi trò hay.
Vương Minh liếm liếm đôi môi khô sáp: “Tiểu đệ đệ, năm nay bao nhiêu tuổi a?”
Khấu Thu uống đồ uống, chân bắt chéo, tùy ý để ánh mắt xấu xa của Vương Minh càn quét người mình. Người bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Được! Hắn thích người kiêu ngạo!
Trong đó, một cái hồ bằng cẩu hữu mở miệng nói: “Vương ca hỏi mày, sao mày không đáp?”
Nói tới đây, Khấu Thu bỗng dưng cười nhẹ, đứng lên, kéo tay áo sơ mi lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Vương Minh.
Ngay cả kéo tay cũng câu nhân, quả nhiên là vưu vật. Trong mắt Vương Minh tất cả đều là dục vọng muốn chinh phục con mồi: “Ôi chân yếu tay mềm như cưng, chẳng lẽ muốn sống mái với anh? Cưng cũng nên ngó nghiêng thử xem có ai tới giúp cưng hay không đã?”
Nói xong ánh mắt của hắn quét bốn phía, chỉ chỉ một người trong đoàn phim: “Mày muốn giúp?” Ngón tay chỉ chỉ người khác: “Hay là mày, mày?”
Người bị hắn chỉ đều yên lặng lui về phía sau một chút, không người nào nguyện ý muốn bị trộn lẫn vào ao nước đục này.
Vương Minh dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn Khấu Thu: “Còn muốn sống mái với anh sao?”
Khấu Thu vươn ngón trỏ trắng nõn nhẹ nhàng lắc lư hai cái, như cười như không nói: “Sống mái? Không, chúng ta không dùng vũ lực để liều mạng.”
Quả thực là hồ ly tinh, Vương Minh hoàn toàn bị bộ dáng của hắn ám ảnh: “Không liều mạng vũ lực, thế liều mạng uống rượu sao. Không quản đắt đến đâu, cưng thích loại nào thì anh mời loại đó.”
Hai tay Khấu Thu cắm túi áo, hơi nghiêng người, thì thầm bên tai hắn: “Còn có thứ càng thú vị hơn, anh có muốn thử một chút hay không?”
Vương Minh phát ra tia nhìn đãng: “Là cái gì?”
Khấu Thu nhếch mày, ánh mắt mị hoặc: “Chúng ta liền vui đùa liều mạng cha một chút đi.”