Khấu Quý Dược: “Chớ có nói bậy.”
Khấu Thu thức thời câm miệng.
“Đám hỏi với ngươi…”
Nghe thấy Khấu Quý Dược nói chuyện chính sự, vẻ mặt Khấu Thu trở nên chuyên chú.
“Ta đoán phải là một cô gái.”
Khấu Thu: “… Cha đoán rất đúng.”
Khấu Quý Dược: “Nếu như một cô gái đồng trang lứa đồng ý cùng ngươi đám hỏi, hẳn chỉ có con gái nhà Lâm gia.”
Khấu Thu: “Tôi nên tỏ ra kinh ngạc vì còn có một người sao?”
“Năm đó, thực nghiệm ở sở nghiên cứu thật ra có đến nhà tham gia: Lận, Khấu, Lâm, An, Mặc. Tựa như một gen, đều muốn nghiên cứu thành công, ai cũng không tách rời ai. Sở nghiên cứu sở lấy kí hiệu ngôi sao năm cánh làm dấu hiệu, chính là vì muốn biểu thị sự liên kết chặt chẽ của năm nhà.”
Khấu Thu nghĩ dấu hiệu mình nhìn thấy trước khi chết, vốn cho rằng chỉ có liên quan đến Khấu gia hoặc Lận gia. Nhưng không ngờ lại liên lụy đến tận năm gia tộc.
“Sau đó Lâm gia bị đá ra khỏi thực nghiệm. Nếu đã đề xuất đám hỏi với ngươi, phỏng chừng là muốn biểu đạt quyết tâm muốn trở về sở nghiên cứu.”
Khấu Thu: “Nếu đã chung tay hợp tác nghiên cứu, sao lại có thể dễ dàng đá Lâm gia ra?”
Vừa mới dứt lời, bản thân hắn mới kịp phản ứng lại: “Chẳng lẽ thứ Lâm gia cung cấp chính là tài chính?”
Khấu Quý Dược gật đầu.
Năm gia tộc này đều không thiếu tiền, nhưng cũng không thể đầu tư hết thảy vốn liếng vào một thực nghiệm không xác định được nó có thành công hay không. Trải qua vài năm không có Lâm gia duy trì tài chính, kiên trì mãi cho đến hiện tại, mãi cho đến vài ngày trước đó mới lợi dụng tiệc tối công khai một phần thực nghiệm. Mục đích chính là vì hấp dẫn đầu tư.
Khấu Thu: “Vì cái gì lại đá Lâm gia ra khỏi thực nghiệm?”
Nghe vậy, Khấu Quý Dược nhìn hắn một cái thật sâu: “Nói đến đây, cũng có vài phần liên quan đến mẹ ngươi.”
Khấu Quý Dược đứng dậy, đi lại bên cạnh cửa sổ: “Thật lâu về trước, tổ tông chúng ta đã bắt đầu tiến hành thực nghiệm sơ khai, muốn tìm tòi nghiên cứu về việc đảo ngược thời gian. Lúc ấy hùng tâm tráng chí, còn vì cái này nghiên cứu này mà đặt một cái tên rất khí thế — Ngưỡng vọng tinh không.”
Nhìn lên trời sao
Khấu Thu: “Đúng là rất khí thế. Tôi biết tên này có hàm nghĩa: đầu tiên nó là tên một bài hát nổi tiếng, tên một sát thủ nổi tiếng ở Anh, và là đề thi chuyển cấp năm trước.”
Khấu Quý Dược xoay người, Khấu Thu ho khan một tiếng, không lắm mồm nữa.
“Hơn trăm năm trôi qua, nghiên cứu này vẫn luôn cố gắng đảo ngược thời gian. Nhưng đến mười mấy năm trước, đã có người đưa đưa luận chứng bất đồng. Người đó chính là mẹ ngươi.”
Khấu Thu ngơ ngẩn. Bạch Mộng Thu từng nói bà ta tốt nghiệp từ một trường đại học hạng B, sao lại có thể tham gia thực nghiệm?
Như nhìn thấu hắn nghi ngờ, Khấu Quý Dược giải thích: “Hàng năm, sở nghiên cứu đều tụ tập rất nhiều nhân tài ưu tú tề tựu, giả tạo thân phận cũng không khó.”
Nói tới đây, không biết hắn nghĩ tới điều gì, bứt đứt cây dây leo trên bàn: “Mẹ ngươi cho rằng dòng chảy thời gian có khả năng đảo ngược, nhưng nó chẳng qua chỉ là một bộ phận không quan trọng trong vũ trụ khổng lồ. Cô ta đưa ra một suy luận mới, lập luận vũ trụ song song. Ở một chiều không gian không biết nào đó, tồn tại rất nhiều vũ trụ song song, chúng ta chỉ là một hạt cát bên trong. Nếu thời gian bị đảo người, cân bằng vốn có sẽ bị phá hủy, đến lúc đó sẽ xảy ra hàng loạt hậu quả không thể xử lý.”
Khấu Thu: “Có khả năng này sao?”
Khấu Quý Dược: “Nếu lý luận của cô ta trở thành sự thật, hạng mục nghiên cứu sơ khai quả thực không nên tồn tại. Không quản điều này có khả năng hay không, đều bị phủ định.”
Khấu Thu tự cho rằng mình vẫn có vài phần hiểu biết tính cách Bạch Mộng Thu. Bà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
“Bà ta làm cái gì?”
Khấu Quý Dược: “Là một thành viên trung tâm, cô ta xém chút nữa hủy hết toàn bộ tư liệu nghiên cứu.”
Khấu Thu: …
Trách không được kiếp trước Khấu Trấn lại không muốn nhìn mặt mình đến vậy. Cũng không ít lần sai người đi hại hắn, mẹ hắn quả là một tay kéo cừu hận tuyệt hảo.
“Cô ta đúng.”
Khấu Quý Dược đột nhiên lên tiếng.
Khấu Thu: “Cha tán thành lý luận của bà ta?”
Khấu Quý Dược: “Ta không tán thành, mà là cô ta đã chứng minh.”
Nói xong, nhìn về phía Khấu Thu: “Tiếc nuối duy nhất chính là ngươi, lại là người nhận lấy mọi hậu quả.”
Hiện tại ý hắn nói chính là Bạch Mộng Thu khiến cho ngũ đại gia tộc oán giận, Khấu Thu không dám hỏi sâu thêm.
“Từ cá nhân góc độ mà nói, ta không đề nghị ngươi cưới con gái Lâm gia.”
Khấu Thu: “Tôi còn tưởng đang lúc tài chính thiếu thốn, cha sẽ đồng ý.”
Khấu Quý Dược: “Tuy cũng được, nhưng… đi ở rể rất nhục.”
Khấu Thu: … Hắn đột nhiên rất muốn biết đối phương định vị mình ở tầm nào.
Ăn tối xong, Khấu Quý Dược lái xe đưa Khấu Thu về Lận gia.
Ngày hôm sau, Khấu Thu vừa mở mắt liền thấy bên giường một thân màu đen thui – Lận An Hòa. Tay hắn cầm |Đạo Đức Kinh|, vẫn là tư thế cha sứ, sách cũng mở sẳn.
Khấu Thu theo bản năng mềm nhũn.
Lận An Hòa vừa lòng gật đầu, còn không quên giúp hắn phổ cập một ít tri thức: “Phản xạ bánh chè có thể ứng dụng trên mọi phương diện. Chỉ cần tập thành phản xạ có điều kiện, dần dần sẽ hình thành một thói quen.”
Khấu Thu thầm hít một hơi: “Anh có từng nghĩ tới, chờ đến ngày tôi khỏi hẳn, thì làm thế nào để từ bỏ thói quen này không?”
Lận An Hòa nhíu mày, ngay khi Khấu Thu cho rằng lương tâm của hắn rốt cục tỉnh ngộ thì chợt nghe hắn nghiêm túc nói: “Cậu còn nhỏ, không cần vội. Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Trong nháy mắt, dường như Khấu Thu đã nhìn thấy hai cánh đen mọc trên người đối phương, làm hắn chợt nghĩ hắn nên đáp ứng yêu cầu của Lâm gia. Ở rể thâm niên dường như cũng là một lựa chọn hề không tệ.
…
Cơ Chi nhìn Khấu Thu cầm cuốn sách văn, nghi hoặc hỏi: “Tôi nhớ hôm qua mới thi xong ngữ văn mà, hôm nay thi toán.”
Khấu Thu tiếp tục chăm chú xem sách.
Cơ Chi tò mò nhìn qua, thì ra là mấy bài văn mẫu về đề bài ‘Ngưỡng vọng tinh không’.
“Bài văn miêu tả giấc mộng?”
Khấu Thu gật đầu.
Cơ Chi: “Nói nghe thử, giấc mộng của cậu là gì?”
Khấu Thu nghĩ đến những tao ngộ gần đây, cười nói: “Cậu sẽ giúp tôi biến nó trở thành sự thật sao?”
Cơ Chi nhìn nụ cười của hắn, sợ run lên: “Thì cậu cứ nói trước đi.”
Khấu Thu: “Bắt Khấu Quý Dược mặc quần bó sát, Lận An Hòa mặc sịp nhảy điệu van trước mặt tôi.”
Cơ Chi thấp thỏm trong lòng, giật lấy cuốn sách trong tay Khấu Thu, chân thành tha thiết nói: “Đừng xem những thứ vô nghĩa này nữa, chút nữa thi toán rồi, cậu nên xem cái này đi.”
Nói xong, đẩy một sấp đề toán đưa trước mặt Khấu Thu.
Khấu Thu lắc đầu, lấy ra một quyển sách triết học: “Nghe nói tất cả quy luật đều có thể dùng nó để giải thích.”
Cơ Chi triệt để buông tha, mặc hắn tự sinh tự diệt.
Khấu Thu đọc đến câu ‘quyền lợi hợp pháp của người giám hộ’, đột nhiên cộng minh. Đối mặt với Lận An Hòa hung ác, hắn cảm thấy mình cần phải tiến hành phản kích.
|Khấu Thu: ta muốn đắp nặn khí thế cường thế biến thái.|
Cho đến nay, mình đều bị biến thái đuổi giết, hôm nay nên là ngày đảo ngược tình thế.
|Hệ thống: Đã nhận được. Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện: hình thứ ‘s’ bắt đầu kích hoạt, mong kí chủ sử dụng cẩn thận.|
Khấu Thu đã trải qua rất nhiều hình thức, nhưng gợi ý ‘sử dụng cẩn thận’ vẫn là lần đầu tiên nghe được.
Hắn cất sách vào cặp, đụng phải hộp kính đeo mắt liền nhịn không được lấy ra đeo.
An Minh ôm một túi giấy dày đặc đi tới.
Cơ Chi buồn bực than: “Không phải môn này là ông thầy sư cọ coi thi sao?”
Lời nói ra nhưng không nghe thấy lời đáp lại. Hắn nghiêng mặt, nhìn thấy Khấu Thu liền dựng ngược lên, lùi về sau vài bước.
Khấu Thu dùng nụ cười trấn an hắn: “Sao vậy?”
Cơ Chi: “Cậu cười… thật khủng khiếp.”
Khấu Thu dùng ngón tay đẩy kính mắt: “Sao lại thế, nhanh tới đây ngồi đi.”
Cơ Chi lắc đầu như đứa ngốc.
Khấu Thu nhẹ nhàng bẻ cây viết thành hai đoạn, giọng ôn nhu nhưng lại mang theo một tia ý lạnh: “Lại đây.”
Cơ Chi nuốt nước miếng: “Nói cho tôi biết, là do sách luật hay sách văn biến cậu thành thế này.”
Khấu Thu không trả lời hắn, chỉ cảm thấy trên người nhiệt huyết sôi trào, một cỗ xúc động muốn hủy diệt hết thảy giống như muốn từ trong thân thể dũng mãnh trào ra.
Hắn hỏi Cơ Chi: “Với từ ‘s’, trước tiên cậu nghĩ đến cái gì?”
Cơ Chi: “Cửa hàng ô tô, iphone.”
Cũng giống như mình nghĩ, Khấu Thu nhẹ nhàng thở ra. Vậy xem ra, loại này hình thức hẳn là không đến mức quá thái quá.
Nhưng hiệu quả mang theo quả nhiên vẫn làm người tương đương vừa lòng. Ít nhất ngay cả An Minh khi thấy mình cũng không tự chủ được muốn né ra xa.
Vì vậy, sau khi thi xong, việc đầu tiên Khấu Thu làm chính là đi đến văn phòng Thủy Sam. Là một trong những cái tên trong sổ đen của hắn, đối tượng đầu tiên hắn muốn triển khai uy hiếp chính là Thủy Sam.
Ngăn tủ chứa đủ các loại vũ khí, ngón tay Thủy Sam khẽ chạm vào, cảm nhận cảm giác lạnh lẽo từ vũ khí lạnh truyền đến, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Khấu Thu gõ cửa tiến vào, ánh mắt gắt gao nhìn vũ khí trên ngăn tủ không nháy mắt.
Thủy Sam liếc mắt một cái liền chú ý tới khí thế của hắn biến hóa, không khỏi giật mình. Thiên sứ mũm mĩm đáng yêu của hắn đâu? Sao lại tiến hóa thành shota bạo lực rồi.
Khấu Thu tiến về phía trước, ánh mắt như si như mê nhìn chằm chằm vào cây roi được treo gấp khúc trên vách tủ: “Tôi có thể chạm vào nó được không?”
Thủy Sam đưa cho hắn.
Ngay khi cầm lấy, Khấu Thu cảm thấy linh hồn mình như đã tìm được chốn về, ánh mắt hắn chậm rãi nhếch lên, từ ngăn tủ chuyển lên người Thủy Sam.
Sau đó hình ảnh dừng lại.
Bản năng nguy cơ làm Thủy Sam hơi lui lại vài bước, tạo ra một khoảng trống.
Hắn nhìn Khấu Thu, nhíu mày: “Em muốn làm gì?”
Khấu Thu ôn nhu mỉm cười: “Tôi muốn thầy hạnh phúc nha.”
Nói xong, quất một roi đến.
Thủy Sam vội vàng lắc người né đi, dời bước đến cạnh ngăn tủ muốn lấy một vũ khí nào đó phòng thân. Nhưng ngọn roi lại ngăn cách tạo thành một khe rãnh không thể vượt qua.
Dưới lớp thấu kính, ánh mắt Khấu Thu tối tăm không rõ: “Vì sao lại né?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Thủy Sam, miệng khẽ cong lên: “Tôi chỉ là muốn cho thầy hạnh phúc thôi mà.”
Nói xong liên tục quất thêm mấy roi, góc độ vô cùng xảo quyệt.
Thủy Sam dựa vào thân thủ mạnh mẽ tránh thoát. Hắn cũng thấy Khấu Thu không được đúng lắm, toàn thân như tản ra hắc khí, khi ánh mắt lướt xuống cây roi trên tay Khấu Thu, quyết định trước hết phải lấy được cây roi đó.
Khấu Thu một đường bức Thủy Sam đến góc tường, nhìn đến đối phương tránh cũng không thể tránh được nữa, vẻ mặt thỏa mãn hỏi: “Có thấy hạnh phúc không?”
Thủy Sam thiếu chút nữa chửi thề.
Khấu Thu giơ cao cây roi, quất mạnh xuống: “Tôi muốn thầy thật hạnh phúc nha.”
Thủy Sam cong thắt lưng lại như mèo, tay dẻo như rắn uốn mình, cướp lấy cây roi trong tay đối phương.
Qua một hồi lâu, Khấu Thu giãy dụa một hồi mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Hắn thở mạnh mấy cái, âm thanh suy yếu: “Vừa xảy ra chuyện gì vậy?”
Thủy Sam rốt cục vẫn không thể nào nhịn được, mắng: “Đờ phắc.”
Khấu Thu đương nhiên không mất trí nhớ, trong đầu hắn như đang một cuộn phim quay chậm lại về những gì mình đã làm, nhưng bản thân hắn lại không thể khống chế được. Ngay khi vừa cầm lấy cây roi kia, đã nhịn không được muốn múa may một hồi.
Hắn đẩy gọng kính: |Giải thích một chút.|
|Hệ thống: hình thức ‘s’, tên như ý nghĩa, có tầng hiệu quả gộp chồng lên. Khí thế có thể quét ngang thiên quân vạn mã, lực phá hoại lớn, mong kí chủ sử dụng cẩn thận.|
Khấu Thu: …
Hắn nhặt chiếc vòng tay bị đứt, nói xin lỗi: “Tôi sẽ sửa lại.”
Vốn đang chuẩn bị vì dân trừ hại – Thủy Sam trầm lại, tiểu thiên sứ đột nhiên trở lại.
Một khi đã vậy —
“Nếu sáng mai còn chưa sửa lại.” Thủy Sam cười nói, cất cây roi đi: “Tôi cũng sẽ làm em thật hạnh phúc.”
Khấu Thu im lặng cất vòng tay cùng hạt châu vung vãi đi, đỡ trán.
Một đường đi đến cổng trường, người đi đường sôi nổi nhìn Khấu Thu, sau đó lần lượt né xa.
Khí tức sát nhân cuồng ma này lan tỏa ra xung quanh làm người người tránh xa, nhưng chỉ có duy nhất một bà cô đứng trước khu phố mới dám đến tiếp cận, sôi nổi nhét vào tay hắn ba con sâu miễn phí.
Khấu Thu: “Tôi còn đang đi học, không cần cái này.”
Trên mặt bà cô viết: ‘Cô đều hiểu, cô đã từng duyệt qua vô số người, không bao giờ nhìn lầm. Vừa thấy liền biết cậu cần thứ này. Nói cho cậu biết, dùng thứ này nói không dọa người. An toàn là trên hết, nhất định phải dùng.”
Khấu Thu thấy nhức đầu, tiện tay lấy vài cái, nhét vào túi quần, lắc đầu rời đi.
…
Dưới ánh đèn bàn, Khấu Thu từng chút một xâu chuỗi hạt. Đột nhiên, phòng tối thui.
Lận An Hòa nhanh chóng đi tới: “Bị cúp điện.”
Trong bóng đêm, hắn chính xác đoán được vị trí của Khấu Thu: “Đến phòng khách trước đi, chú út đang đi tìm đèn pin.”
Khấu Thu vừa định nói được, đầu ngón tay không cẩn thận quẹt vào mấy hạt châu, ‘lách tách’ vài tiếng.
Lận An Hòa: “Gì vậy?”
Khấu Thu: “Hạt châu.”
“Rất quan trọng?”
“Liên quan đến tính mạng.”
Lận An Hòa thở dài: “Để tôi ra phòng khách lấy di động đến tìm với cậu.”
“Đừng động!”
Khấu Thu giữ chặt lến cánh tay của hắn, hạt châu kia vẫn không biết là làm từ cái gì, vừa nhẹ vừa dễ vỡ, hơi giống plastic. Nếu lỡ như không cẩn thận đạp phải, tuyệt đối sẽ vỡ vụn thành bột phấn.
Lận An Hòa: “Phải chờ tới khi có điện sao?”
Đương nhiên cái này rất không thực tế, lỡ như chờ đến hừng đông thì sao?
Vào đúng thời khắc, tiềm lực của con người là vô hạn. Khấu Thu chợt nảy sinh ý tưởng, từ túi quần trong lấy ra vài thứ đưa cho Lận An Hòa.
“Gì vậy?”
Khấu Thu: “Ba con sâu.”
Lận An Hòa: …
Khấu Thu: “Nhanh đeo lên.”
Lận An Hòa: …
Khấu Thu: “Tôi nhớ chỉ cần ma sát nhiều sẽ có ánh sáng. Sau khi anh đeo lên kiên trì hoạt động tay nhiều chút, vậy liền có ánh sáng.”
Nói xong thật cẩn thận ngồi xổm xuống, chuẩn bị tư thế tìm hạt châu.