Khấu Thu từ toilet đi ra, thấy Cơ Chi một bộ sống không còn gì luyến tiếc, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?
Cơ Chi vươn tay che mặt: “Đừng hỏi. Nếu có một ngày tôi bị bán đến Châu Phi làm cu li, thì cậu nhớ lấy nhật kí của tôi truyền đi.”
Khấu Thu: “Nhật kí viết gì?”
Cơ Chi ngửa mặt lên trời thở dài: “Tình yêu cùng hòa bình.”
Từ lần scandan lần trước, hai người hiện tại cũng coi như có chút danh tiếng. Dọc đường còn có vài cô bé đỏ mặt chạy theo xin bọn họ chữ ký.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống này. Khi Khấu Thu đang kí tên lên giấy, một cô bé đột nhiên đỏ mặt hỏi: “Anh có thể ký tên người diễn Tam Tiên Cô luôn cho em với, được không ạ?”
Khấu Thu gật đầu, viết ba chữ ‘Trần Nhạc Thiên’ thiệt to lên giấy.
Sau khi cô bé vui vẻ cầm cuốn tập rời đi, Cơ Chi nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại ký tên Trần Nhạc Thiên to vậy?”
Khấu Thu: “Bản thân cậu ta yêu cầu. Sau này khi viết tên cậu ta, phải viết to gấp đôi so với tên Thẩm Thanh Hữu.”
Cơ Chi: “Khó có thể lý giải.”
Khấu Thu quét mắt nhìn hắn một cái: “Tốt.”
Chứng tỏ cậu còn thuộc phạm trù người bình thường.
Hai người đi dạo hết trung tâm thương mại. Cơ Chi không tìm thấy món gì đáng mua, đứng dưới một tấm quảng cáo, buồn rầu than: “Sao lại không có một món quà nào thể hiện được sự ôn nhu cùng vĩ đại đâu.”
Khấu Thu: “Quần giữ nhiệt.”
Mùa đông chưa bao giờ mặc quần giữ nhiệt, Cơ Chi nghi hoặc nhìn hắn.
Khấu Thu: “Tin tôi đi.”
Vì thật sự cũng không nghĩ ra lựa chọn nào khác. Cuối cùng Cơ Chi vẫn quyết định nghe theo lời đề nghị của Khấu Thu, đi đến cửa hàng đồ sịp mua một bộ đồ giữ nhiệt, đóng gió vô cùng tinh mỹ.
Khi Cơ Chi đang tính tiền, di động Khấu Thu vang lên.
“Alô.”
“Là ta.”
Khấu Thu: “Tôi biết.”
Sau khi bị đâm thủng lời nói dối, chuyện đầu tiên Khấu Thu làm chính là lưu số điện thoại của Khấu Quý Dược vào danh bạ. Điện thoại vốn có lưu số hắn, nhưng chẳng qua chỉ là con số không tên tuổi.
“Tối hôm nay có tiệc, nếu ngươi muốn đến, có thể bảo Lận Ngang đưa ngươi đi.”
Khấu Thu nhớ mang máng trong khi đi dạo trung tâm thương mại, Cơ Chi cũng đề cập đến tối nay có một buổi tiệc, nơi tổ chức là Khấu gia.
“Không cần, tôi thấy vẫn nên về ôn tập đề cương thì tốt hơn.” Dạ tiệc thì kéo dài, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ bảo dưỡng sắc đẹp của hắn.
Khấu Quý Dược hình như tự hỏi một chút: “Cũng được. Dạ tiệc chỉ lộ ra một chút thành quả nghiên cứu, có chút buồn tẻ cùng vô vị.”
Liên quan đến hạng mục thực nghiệm?
Khấu Thu há mồm: “Chờ…”
Còn chưa nói xong, Khấu Quý Dược đã cúp điện thoại.
Khấu Thu bất đắc dĩ, gọi lại.
“Tôi nghĩ, vẫn nên đến tham gia thì tốt hơn.”
Khấu Quý Dược: “Ngươi sắp thi học kỳ, ôn tập vẫn quan trọng hơn.”
Khấu Thu: “Tôi thấy nếu có thể chứng kiến nghiên cứu trăm năm của gia tộc thành công, chính là cơ hội cả đời mới có một lần. Là một phần tử trong gia tộc, tôi thấy…”
“Tối, giờ, khách sạn Green Tree.”
Khấu Quý Dược quyết đoán cúp điện thoại, tránh nghe hắn nhiều lời vô nghĩa.
Cơ Chi quét thẻ thanh toán xong, đi tới. Khấu Thu mở miệng hỏi: “Tiệc tối ở khách sạn Green Tree, cậu đi không?”
Cơ Chi gật đầu: “Quy mô lớn, cha tôi muốn dẫn tôi đi, lợi dụng cơ hội này mở rộng nhân mạch.”
Nói xong, hắn buông tay: “Trong nhà cũng chỉ có mỗi mình tôi, con trai độc nhất thảm thương ở chỗ này. Ba tôi hận không thể làm tôi nháy mắt hoàn thành việc học, tiếp quản xí nghiệp gia tộc, thuận tiện kết hôn sinh con, hoàn thành đại sự nhân sinh.”
Khấu Thu: “Nhà tôi thì ngược lại, có rất nhiều anh chị em. Nếu không thì, cho cậu một nửa?”
Cơ Chi ngẫm lại liền không rét mà run.
Khấu Thu nghĩ nghĩ: “Tôi không có tây trang.”
“Tôi biết có một tiệm không tệ, nhất định có thể tìm được một bộ phù hợp với em.”
Một giọng nói từ sau truyền đến, mát lạnh dễ nghe. Người nói đương nhiên không phải Cơ Chi.
Thủy Sam thanh thản đi tới, tóc dài như bao phủ đến đùi. Đôi mắt xanh biếc hiện lên nhu tình như nước, nhộn nhạo như sóng.
Cơ Chi kinh ngạc: “Thầy?” Phản ứng sau vài giây, mới nói: “Sao thầy lại ở đây?”
Biểu tình Thủy Sam lộ ra ý cười nhợt nhạt: “Đi ngang qua, vừa lúc đến đây đi WC.”
Khấu Thu: “Đến tầng ?”
Thủy Sam: “Rèn luyện thân thể.”
Hắn nhìn Khấu Thu: “Nếu em yêu cầu, tôi có thể mang em đi.”
Khấu Thu: “Không cần, ở đây chính là trung tâm thương mại.”
Thủy Sam: “Tôi sẽ thanh toán.”
Khấu Thu gật đầu: “Đã làm phiền thầy.”
Cơ Chi: … Tiết tháo đâu?
Tri tiết, người biết tự ức chế mình cho hợp lễ nghĩa gọi là người có tiết tháo
Khấu Thu cuối cùng vẫn đi với Thủy Sam, vì Cơ Chi không thể chờ đợi được muốn về nhà giấu quà đi, không thể không tạm biệt với đồng bạn.
Thủy Sam đề cử vài cửa hàng rất uy tín, bảo đảm. Chỉ nhìn mặt tiền là biết nhất định giá trị xa xỉ. Ông chủ là một nam nhân trẻ tuổi, mặc tây trang chỉnh chu, nhìn qua vừa phong độ lại vừa nhẹ nhàng.
Vừa nhìn liền thấy hắn rất quen thuộc với Thủy Sam, lại đây thân thiện chào hỏi.
Thủy Sam chỉ chỉ Khấu Thu: “Tôi mang đứa nhỏ này đến mua tây trang.”
Nam tử đánh giá Khấu Thu, lắc đầu: “Không có bộ nào thích hợp.”
Thủy Sam nhíu mày: “Không phải ở đây kiểu dáng gì ngươi cũng có sao?”
Nam tử: “Khí thế của cậu ta quá yếu, tuổi lại nhỏ, không hợp với tây trang.”
Nói xong, có chút tiếc hận: “Đáng tiếc, tướng mạo rất tốt.”
Đại não Khấu Thu phản ứng lại. Đây là ám chỉ mình D?
Hắn nhìn Thủy Sam tóc dài tung bay, ý tứ biểu đạt thực rõ ràng. Hắn có thể, vì cái gì tôi không được?
Nam tử: “Nhìn người không thể nhìn tướng mạo.”
Khấu Thu: “Một khi đã vậy, vì cái gì nhìn tôi mà bắt hình dong?”
Nam tử: “Cậu sẽ cầm súng bức tôi may cho cậu sao?”
Khấu Thu lắc đầu.
Nam tử: “Thế thì đúng rồi.” Hắn chỉ vào Thủy Sam: “Anh ta làm.”
Khấu Thu nhìn Thủy Sam cười đến cả người lẫn vật đều vô hại, hiểu.
“Thầy có thể một lần nữa bức anh ta không?”
Thủy Sam hàm tiếu nhìn nam tử, đối phương sợ run cả người, khoát tay: “Nói trước, tôi chỉ giới thiệu mấy bộ cậu ta mặc vừa, nhưng khí thế cậu ta nhất định mặc không ra.”
Nói xong, gọi nhân viên đến: “Mang bộ hôm qua mới giao đến đây.”
Khấu Thu ở trong phòng thay đồ, tây trang treo lên vách. Hắn không thay, mà suy nghĩ đến nhân sinh đại sự.
Có người nghi ngờ khí thế của hắn, ám chỉ hắn là D.
Hắn có thể dễ dàng tha thứ người khác hoài nghi nhân cách mình, nhục mạ nhân phẩm mình. Nhưng với diện mạo — tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
Đây là kỹ năng sinh tồn của hắn, phải chinh phục tất cả mỹ quan nhân dân đại chúng.
|Khấu Thu: khí thế, phải tung ra khí thế của ta, ta muốn khí thế vương giả quân lâm thiên hạ!|
|Hệ thống: đã nhận được! Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện: hắn khoanh tay đứng đó trên tường thành, tịch dương khẽ khuất bóng. Mái tóc hắn rối tung, cả người bao phủ khí thế ngạo nghễ, trong mắt lại tràn ngập quyết tuyệt làm người đau lòng. ‘Chân tình đã chết, giang sơn có gì dùng?”|
Khấu Thu chịu đựng nghe xong miêu tả ác tục, lấy điện thoại di động ra soi soi. Tuy không rõ, nhưng có thể cảm giác được một cỗ khí thế mãnh liệt ùa tới. Ngũ quan không đổi, nhưng đôi mắt lại thâm thúy đến lợi hại. Dù tuổi không hợp nhưng lại có khí thế làm người sợ hãi.
Hắn thay tây trang, mở cửa, đi ra ngoài.
Thời gian giống như dừng lại vào thời khắc này.
Nam tử tự hỏi: mình đã làm ngành này rất nhiều năm. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người mặc tây trang có thể mặc ra hương vị này.
Thiếu niên mười mấy tuổi, cốt cách còn chưa hoàn toàn thành hình, theo lý thuyết thì không thể mặc nổi tây trang. Có vài người vì vị thế, địa vị hay muốn làm le với thiên hạ mạnh mẽ mặc vào, nhưng chung quy lại chẳng ra cái gì cả. Quả thật, lại có người được trời ưu ái, nhìn qua cảnh đẹp ý vui.
Nhưng chỗ tinh túy của tây trang chính là tao nhã, mặc vào nên giống liệp báo ẩn trong rừng cây, mà không phải là hàng trưng bày để triển lãm.
Thiếu niên này lại thần kỳ làm được. Đôi mắt hắn mang theo một cỗ bễ nghễ, lẫm lẫm hàn ý.
Hàn ý là thật, với kỹ năng của hệ thống, chỉ cần nhìn vào chỗ nào thì không khí ở chỗ đó thấp hơn chung quanh – độ.
Khấu Thu đương nhiên nhìn thấy kinh diễm trong mắt hai người. Hắn nhìn mình trong gương, cảm giác rất vừa lòng. Dù sao nam nhân nào cũng đều hy vọng mình bá khí trắc lậu.
|Hệ thống: còn hai phút.|
Khấu Thu: …
|Hệ thống: mời kí chủ trong vòng hai phút tìm được bạn gái.|
|Khấu Thu: có ý gì?|
|Hệ thống: ý trên mặt chữ.|
Hệ thống có đôi khi sẽ thiết kế một ít hố, nhưng nghe đến yêu cầu tìm bạn gái vẫn là lần đầu tiên.
|Khấu Thu: nếu không tìm thấy thì sao?|
|Hệ thống: nam chính đứng trên tường thành, từng nói ‘Chân tình đã chết, giang sơn có gì dùng?’|
|Khấu Thu: thì sao?|
|Hệ thống: chân tình đã chết, giang sơn có gì dùng? Tìm không thấy bạn gái, ngươi đương nhiên sẽ chết theo.|
Khấu Thu: …
|Hệ thống: chỉ còn một phút.|
Khấu Thu nhìn chung quanh, có vài khách hàng đang lựa quần áo, nhưng khá xa, tuổi lại trên . Hắn thầm hút một hơi thật sâu, đi đến trước mặt Thủy Sam, cằm nâng cao °, biểu tình minh mị mà ưu thương, vô cùng thành kính: “Ngươi, nguyện ý làm bạn gái ta sao?”
Thủy Sam: …
Ông chủ cửa hàng: điên rồi sao? Từng thấy qua người lớn gan, nhưng lớn gan vội vàng đi chịu chết, vẫn là lần đầu tiên.
Thủy Sam làm qua rất nhiêu công việc nguy hiểm, ngay cả lính đánh thuê cũng từng làm qua. Trong mưa bom bão đạn, cùng địch nhân vật lộn sinh tử cũng chưa từng chấn động như ngày hôm nay.
Bạn gái?!!!
Thời gian không còn nhiều, Khấu Thu nghiêm mặt, gầm nhẹ: “Nói mau, ngươi nguyện ý!”
Âm thanh lớn, phối hợp với cặp mắt sắc bén. Thủy Sam bị khí thế của hắn làm cả kinh, phản xạ có điều kiện: “Nguyện ý!”
Một phút đồng hồ trôi qua, bạn gái cũng tìm được, Khấu Thu nhếch môi. Ánh mắt Thủy Sam một lần nữa khôi phục thanh tỉnh, dù sao vừa rồi cũng chỉ là đánh lén mà thôi.
“Bạn gái?” Cánh môi so hoa hồng còn muốn kiều diễm hơn hơi giật giật, Thủy Sam nhìn hắn, vẻ mặt khó lường. Dù thế, hắn lại cười.
Nhưng nụ cười lại vô cùng âm trầm, làm cho lòng người nảy sinh sợ hãi. Ông chủ trẻ không biết khi nào đã núp dưới gầm bàn.
Khấu Thu nhìn trần nhà: Giờ sao trời, hắn hẳn nên trốn đi thật xa, đúng không?
Phần IV: Tiến công đóa thủy tiên