Trước cửa ban A xuất hiện một thiếu nữ váy hồng. Bộ dạng tựa như một nàng công chúa từ truyện tranh bước ra.
No ấm tư dục. Mặt Trần Nhạc Thiên hàm đầy ý xuân nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ liền nháy mắt biến mất, ngược lại vô cùng xấu hổ, nhất thời chân tay luống cuống.
“A… a…” Hắn a hai tiếng, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Khấu Thu ngẩng đầu liền thấy, đây không phải là thổ hào Mai vừa mới chia tay với Trần Nhạc Thiên vài ngày trước hay sao.
Tiếng chuông báo vào tiết vang lên, Trần Nhạc Thiên rốt cục tìm được đề tài: “Hai phút nữa vào tiết rồi.”
Vì góc nhìn nên A Mai đứng đó, ánh mắt mang theo vài phần hương vị cao ngạo. Bề ngoài loli cộng thêm ánh mắt sắc lạnh, chính là dễ dàng làm trái tim thiếu niên - tuổi rung động. Có không ít ánh mắt nam sinh ban A đều dán lên người cô nàng.
“Tiết sau tự học, tự do hoạt động.”
Trần Nhạc Thiên gãi đầu: “Nhưng chúng ta phải vào tiết a.”
Vừa dứt lời, Thủy Sam cầm sách đi vào. A Mai xoay người sang chỗ khác, thanh âm thanh thúy: “Thưa thầy, em có thể dự thính một tiết được không?”
Thủy Sam mỉm cười gật đầu: “Hoan nghênh.”
Vừa lúc hôm nay trong lớp có một bạn học nghỉ ốm, dãy thứ tư có một chỗ trống.
“Thưa thầy, em có thể xuống dãy cuối ngồi được không ạ?”
Thủy Sam gật đầu. Đây là chuyện bình thường, nhiều khi để tránh ảnh hưởng bạn học ngồi sau không nhìn thấy bảng nên có thể xuống dãy cuối ngồi.
A Mai đến dãy thứ tư, lấy ghế xuống dãy cuối. Cuối cùng dừng bên người Trần Nhạc Thiên, ngồi xuống.
Nam sinh trong lớp đều đỡ trán. Dù bạn có đẹp đến mấy, chúng ta cũng không thể không hỏi, bạn thật sự dám nói đây là đi dự thính.
Thủy Sam vẫn bảo trì nụ cười khéo léo như trước.
Nội tâm: … Một đám con nít ranh!
Hôm nay là tiết học từ lúc chào đời đến nay mà Trần Nhạc Thiên thấy mất tự nhiên nhất. Bàn học tuy lớn nhưng giao một nửa cho A Mai. Lúc chép bài, tay hai bạn trẻ thường chạm phải nhau. Mỗi lần như thế, Trần Nhạc Thiên giống như bị điện giật vội vàng tách ra, mắt trộm liếc nhìn A Mai. Thấy đối phương giống như không để ý, ngồi đó nghiêm túc nghe giảng.
Đến hết tiết, cô nàng vẫn như không có việc gì rời đi.
Có mấy nam sinh nhanh chóng chạy qua, trêu ghẹo Trần Nhạc Thiên diễm phúc không cạn, đáng tiếc thân ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Trần Nhạc Thiên đánh thái cực với bọn họ một hồi, chờ người tản ra mới thở dài, quay đầu hỏi Khấu Thu: “Tớ có một người bạn, có mỗi một vấn đề mà nghĩ mãi không ra.”
Không vạch trần ngụy biện ‘Tớ có một người bạn’, Khấu Thu ‘ân’ một tiếng, ý bảo hắn nói.
Trần Nhạc Thiên mím môi: “Là vầy, sau mười mấy năm, cậu có từng hoài nghi tính hướng của mình chưa?”
Khấu Thu: “Không.”
Trần Nhạc Thiên: “Dù có không, nhưng cũng có thể tự hỏi vấn đề này đi. Ví dụ như tớ thích người dị tính, nhưng vì cái gì trên thế giới này lại còn có nhiều người thích đồng tính a. Đúng không?”
Khấu Thu: “Không.”
Trần Nhạc Thiên tỏ vẻ ‘cậu lừa tớ’, chắc như đinh đóng cột: “Không có khả năng, chuyện tính hướng quan trọng đến nhân sinh sau này, sao cậu lại từng nghĩ qua?”
Khấu Thu: “Tính hướng của tôi sao. Chỉ cần xinh đẹp là được.”
Trần Nhạc Thiên: …
Khấu Thu: “Tuy không biết tình cảnh bạn cậu thế nào, nhưng tôi có thể hỗ trợ cậu thí nghiệm một chút về độ thuần khiết của mình.”
Ở một bên nghe lén, Cơ Chi cảm thấy hứng thú gia nhập: “Thí nghiệm thế nào?”
Ngay cả Trần Văn Tĩnh cũng quay người lại.
Khấu Thu sâu không lường được nói: “Đợi lát nữa các cậu sẽ biết.”
Cách giờ vào tiết còn một phút, ngoại trừ Khấu Thu cùng Trần Văn Tĩnh. Hai người còn lại đều sắc mặt ửng hồng, có chút xấu hổ.
Khấu Thu: “Giờ thì biết rồi.”
Trần Văn Tĩnh nghi hoặc: “Cái gì?”
Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên lúc này mới nhớ tới cô nàng không mang theo di động.
Khấu Thu: “Về nhà vào nhóm QQ xem.”
Cuối cùng Trần Văn Tĩnh vẫn nhịn không được, mượn di động bạn học đăng nhập QQ. Vừa vào liền thấy Khấu Thu chia sẽ video: | bộ phim Âu Mĩ full HD không che|.
Tuy video mới có đăng có mấy phút, nhưng số lần xem hiện lên lần, không cần nghĩ cũng biết là của hai ông tướng kia.
“Khụ khụ.” Cơ Chi ho khan hai tiếng, cố gắng làm bộ như không có việc gì: “Vừa rồi trượt tay.”
Khấu Thu bình tĩnh nói: “Trượt thực đúng chỗ.”
Cơ Chi: …
Bị vây trong trạng thái tò mò, Trần Văn Tĩnh bấm vào video. Bên trong tối mịt, hiện lên dòng chữ ‘Full HD không che’, tổng cộng ba nghìn lần.
Trần Nhạc Thiên yên tĩnh một hồi, lại bắt đầu lải nhải lảm nhảm: “Tớ nên nói sao với A Mai đây. Nói tớ không xứng với cô ấy hay nói tớ di tình biệt luyến, hay là nói chúng ta vẫn nên đặt tinh lực lên học tập thì tốt hơn?”
Cơ Chi lạnh lẽo thốt: “Nói cậu cong.”
“Lăn.” Trần Nhạc Thiên ngân ngấn nước mắt cầu xin nhìn Khấu Thu, đáy mắt tràn đầy mong đợi.
Khấu Thu: “Có người mới.”
Trần Nhạc Thiên: …
Di động trong túi quần rung lên không ngừng báo có tin nhắn đến, linh tính mách bảo, tin không tốt đến.
Sự thật chứng minh, Khấu Thu đoán không sai.
Hắn bấm vào tin nhắn, con ngươi mở to.
|Câu đầu tiên ngươi trả lời chính xác, hai ngày nữa phần thưởng sẽ trao cho ngươi, có thích không?|
Khấu Thu |?|
|Trần Lâm.|
Khấu Thu có thể khẳng định mình chưa từng gặp Trần Lâm. Hắn bỗng nhiên hiểu ra cái gì, gửi tin nhắn đến hỏi Mặc Vấn, nội dung đơn giản chỉ có ba chữ — Người tìm được?
Không chờ Mặc Vấn hồi âm, dãy số xa lạ lại lần thứ hai nhắn đến tin mới: |Câu hỏi thứ hai: Thế giới này, ai là người xinh đẹp nhất? Hết ngày hôm nay ngươi phải trả lời, nếu ngươi thắng, ta sẽ gặp ngươi.|
Phản ứng đầu tiên của Khấu Thu là chính mình.
Đương nhiên đây chính là đáp án hoàn mỹ nhất trong lòng hắn. Nhưng chân tướng tuyệt đối sẽ không như môi trường xanh – sạch – đẹp thuần thiên nhiên – không ô nhiễm.
Hắn nhìn Cơ Chi, hỏi: “Cậu thấy ai là người xinh đẹp nhất trên thế giới?”
Cơ Chi: “Rrigan.”
Khấu Thu: “Tên người?”
Cơ Chi: “Tình nhân trong mộng của tôi. Thiên vương GV, dáng người Wyler, gương mặt Rrigan.”
Khấu Thu chân thành nói: “Cậu nên giới thiệu hắn cho Aodanna?”
Cơ Chi: “Đó là ai?”
Khấu Thu: “Là đối tượng YY của Nhị ca tôi. Aodanna, hợp thể của Aoi, Mitsu Dan, Nana.”
Cơ Chi: “Có đạo lý.”
Tạm biệt cái tên không đáng tin này, Khấu Thu thay đổi đối tượng.
Trong đầu Trần Nhạc Thiên hiện lên khuôn mặt Hạ Dự mang theo vết sẹo, ánh mắt phóng đãng, đầu lưỡi liếm đôi môi hồng nhạt.
Khấu Thu: … Đừng nói nữa.
Trần Văn Tĩnh đưa ra đáp án thực giản dị: “Mẹ tớ.”
Khấu Thu nghĩ nghĩ, lại hỏi Lận An Hòa trong nhóm QQ: “Anh thấy ai là người đẹp nhất trên thế giới này?”
Vừa mới nhắn đi, chuông vào tiết liền vang lên.
Sau khi tan học, rút điện thoại ra liền phát hiện tin nhắn Lận An Hòa trả lời.
|Thận dài cm – rộng cm – dày cm – nặng g, gan nặng g, tim đạt g. Đạt tới tiêu chuẩn này là hoàn mỹ nhất.|
Cuối cùng còn thực săn sóc bổ sung một câu: |Thận cậu hơi yếu, cần phải bồi bổ nhiều.|
Khí huyết Khấu Thu bắt đầu bùng lên, nhưng lại không có chỗ phát tiết, cuối cùng đành phải gửi tin trả lời biến thái: em gái ngươi!
Ngay khi hắn chuẩn bị tắt máy, nhắm mắt làm ngơ thì đối phương lại trả lời.
|=)). Ngươi thông minh lắm, trả lời đúng rồi. Em gái ta chính là cô gái xinh đẹp thuần khiết nhất thế giới này. Ngày mai ta sẽ xuất hiện lân cận ngươi, đến lúc đó ngươi phải nhận ra nha. See you again.|
Khấu Thu đặt điện thoại xuống, âm thầm suy tư, tin nhắn này để lộ ra rất nhiều thông tin. Đối phương có một cô em gái, mà cô em gái này chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng tên biến thái kia.
Theo lý thuyết, một người có vướng bận trong lòng không có khả năng sinh ra tâm tư xấu xa. Rốt cuộc vì cái gì lại thế?
Mãi cho đến khi tan học, Mặc Vấn cũng không trả lời lại. Khấu Thu cho rằng hắn không muốn nói, nhưng khi đến trước cổng trường lại thấy Mặc Vấn đứng chờ hắn.
“Lên xe rồi nói.”
Khấu Thu đã nhìn thấy khúc dạo đầu được bay về nhà.
Mặc Vấn không có lập tức lái xe, ngược lại mở miệng nói: “Sao cậu biết đã tìm được Trần Lâm?”
Âm thanh hắn trầm thấp lại hơi khàn khàn, không khó nghe ra gần đây hắn không có nghỉ ngơi tốt.
Khấu Thu: “Có một biến thái gửi tin nhắn cho tôi biết, với lại hai ngày nay cha tôi bảo tôi ở lại Lận gia.”
Khấu Quý Dược ở phòng thí nghiệm căn bản không bảo vệ được hắn. Ở Khấu gia, người hầu lại không ít. Mà Lận gia chỉ có hai chú cháu Lận An Hòa cùng Lận Ngang, muốn trà trộn vào cũng là chuyện không dễ dàng.
Khấu Thu: “Hắn bảo ngày mai sẽ xuất hiện chung quanh tôi.”
Mặc Vấn phản ứng một giây, mới hiểu được ‘hắn’ trong miệng Khấu Thu là chỉ tên biến thái kia.
“Cậu chuẩn bị làm thế nào?”
Khấu Thu: “Rửa mặt, chải đầu ăn diện, mở cửa đón khách.”
Mặc Vấn: …
Khấu Thu: “Trần Lâm thế nào rồi?”
Mặc Vấn: “Phế một mắt?”
Khấu Thu nghĩ đến tấm ảnh lần trước: “Không phải mù cả hai con à?”
Mặc Vấn: “Góc độ chụp có vấn đề, mắt trái chỉ tổn thương chung quanh, tuy chảy nhiều máu nhưng ánh mắt lại không sao.”
“Ý anh là tôi không nên đến gặp ông ta?” Khấu Thu quay đầu đi, nhìn mặt nghiêng khuôn mặt lãnh ngạch kiên nghị của Mặc Vấn: “Anh đang lo cái gì?”
Mặc Vấn: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Khấu Thu: “Lo lắng tôi áy náy vì làm Trần Lâm bị liên lụy?”
Mặc Vấn nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng.
Khấu Thu: “Hôm nay tôi nhận được một tin nhắn rất thú vị.”
Nói xong, lấy điện thoại ra cho hắn nhìn.
Mặc Vấn nhíu mày: “Hắn có em gái?”
Hiển nhiên cũng chú ý tới chi tiết không hợp lẽ thường này.
Hắn dựa vào trực giác phá án nhiều năm, nắm bắt đến hai chữ ‘thuần khiết’.
Khấu Thu: “Ngoại trừ cường điệu em gái mình là người xinh đẹp nhất trên thế giới. Thứ hắn muốn biểu đạt nhất chính là hai chữ thuần khiết.” Nói tới đây, hắn dừng một chút, sau đó cười lạnh: “Anh có biết Trần Lâm đã đạp hư biết bao nhiêu thiếu nữ vô tội không?”
Mặc Vấn ngẩn ra: “Nếu thế thì không có khả năng ông ta lại còn sống trở về.”
Khấu Thu: “Trừ khi hắn dám khẳng định, dù có thả Trần Lâm trở về, thì cũng có phương pháp trừ khử.”
Xe băng qua nội thành phức tạp, rẽ hướng ngược lối về Khấu gia.
Ngón tay Khấu Thu hơi giật giật. Mặc Vấn biết mình ở nhà Lận An Hòa, cũng chứng minh hắn cùng cha mình, còn có Lận gia quen biết nhau.
Suy nghĩ chuyển hướng, hiện tại mình trở thành gấu trúc quý báu được nhà nước bảo hộ.
Ánh mắt Khấu Thu nhíu lại, sớm như vậy thì tốt rồi. Hắn đã có thể dùng toàn bộ tinh lực trên sự nghiệp thẩm mỹ rồi.