Hai chân khép lại, sống lưng thẳng thắn, khuôn mặt bi thống — đây là một nghi thức trang nghiêm.
Cùng với tiếng nước xả bồn cầu, Khấu Thu mắt mở trừng trừng nhìn hai cái răng cửa của mình đã đi đến nơi xa xăm.
— Hai cái răng cửa của hắn. Nếu không bây giờ không tiện, hắn nhất định sẽ cất kỹ tụi nó, mỗi ngày thành kính dâng hương. Mà không phải là nhìn thi thể chúng nó bị xử lý tùy tiện như thế này, tên gọi tắt thuỷ táng.
Thủy táng: an táng bằng nước
Sau khi Khấu Thu từ trong WC đi ra, không trung mây đen dầy đặc, toàn thân tản ra một luồng hắc khí. Cho dù vẫn bị băng vải quấn quanh kín kẽ không chỗ hở, nhưng vẫn có cảm xúc. Từng đợt ai oán như đang loi nhoi ra ngoài khe hở băng vải.
Không nên nói, không nên hỏi. Lận Ngang, Kinh Viễn còn có Lận An Hòa không hẹn mà cùng hiểu. Lúc này mà đi nói chuyện với Khấu Thu tuyệt đối là một lựa chọn không sáng suốt.
Vì thế học sinh ban A trải qua một buổi tối, thật vất vả mới tiêu hóa xong sự thật Khấu Thu tiến hóa thành xác ướp. Ngày hôm sau, xác ướp âm trầm này lại đeo thêm một cái khẩu trang.
Vì tránh cho việc nói chuyện với người khác. Trừ lúc vào tiết, Khấu Thu đều đeo tai nghe nghe nhạc. Bất cứ ai nói chuyện với hắn, hắn đều làm bộ như ta nghe không thấy.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Trần Nhạc Thiên nhỏ giọng hỏi.
Cơ Chi: “Không rõ lắm.”
“Điện thoại có vấn đề?”
Cơ Chi lắc đầu.
Trần Nhạc Thiên kinh ngạc: “Vậy thì sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay cậu ấy thế?”
Một cái điện thoại với màn hình bẻ tan nát, hấp dẫn người chú ý ở điểm nào chứ?
“Chỉ là tò mò thương hiệu gì thôi.” Cơ Chi nói: “Lần đầu tiên tôi thấy chiếc di động đã được thiết lập phát cái bài hát có thể phát ngược lại thiết lập này.”
Nói tóm lại, không phải là đã thiết lập phát một bài mà máy lại phát các bài ngẫu nhiên thôi sao?
Loại hiện tượng siêu tự nhiên này.
Khấu Thu cười nhạt. Di động hiệu sơn trại, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được, không có chuyện gì mà nó không làm được.
Ba ngày trôi qua, răng cũng mọc lại, rốt cục hắn đã có thể tháo khẩu trang xuống.
Mỗi cuộc gặp gỡ liền trở thành một hồi ức đẹp đẽ. Hiện giờ có người dùng thân thể lĩnh hội chứng minh những lời này hoàn toàn sai trái.
Đối với một vật thể màu trắng không được xác định, hành động đầu tiên Lười Biếng cùng Siêng Năng làm chính là bỏ chạy.
Khấu Thu nắm lấy cổ áo Lười Biếng: “Chạy cái gì?”
Thấy tên ngốc Lười Biếng bị bắt lại, Siêng Năng không còn cách nào khác, chạy trở về.
Khấu Thu buông tay ra, lạnh lùng nói: “Không đi làm xằng làm bậy, tới tìm ta làm gì?”
Hắn không đề cập đến cái này thì thôi. Nhắc tới, hai người đều xót xa trong lòng. Cuối cùng vẫn là Siêng Năng mở miệng: “Gần đây không biết đắc tội phải ôn thần nào, không biết sao chúng ta có làm cái gì đều không thuận lợi.”
Lười Biếng gật đầu, phụ họa: “Hôm trước đi chọc gái, lại gặp phải một người thấy việc nghĩa hăng hái xông tới, lớn tiếng quát tháo. Rồi có đợt đi ăn cơm bá vương, ngay cả chủ quán cũng không phát hiện, lại bị tên xen vào việc người khác bắt đến đồn cảnh sát. Hôm qua đang đứng ngay ven đường ăn cướp, lại gặp phải kẻ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, lại còn rút dao thật nữa chứ.”
Vừa nghe xem ra thật sự là rất xui xẻo, mà xui cũng đáng.
Ánh mắt Khấu Thu dừng lại ngay cánh tay bị băng bó lại: “Bị người ngăn lại chém?”
“Không chỉ có hắn.” Siêng Năng tiếp lời: “Chỉ là mấy ngày nay cản trở chúng ta đều cùng một người. Làn da cổ đồng, trên trán còn có nửa vầng trăng.”
Khấu Thu: “Kế tiếp có phải ngươi định nói bên cạnh hắn có một mỹ nữ tóc dài bay bay.”
Siêng Năng: “Ngươi biết?”
Khấu Thu: “Nếu nói đến huyết thống thì đó chính là bà chị cùng cha khác mẹ của ta.”
Siêng Năng còn chưa nói, Lười Biếng đã ngớ người, bọn họ đúng là biết chọn người. Lần đầu tiên thì đi đùa giỡn cha Khấu Thu, lần thứ hai lại hướng ma trảo đến chị gái hắn.
Quả thực là may mắn đến nghiệt duyên.
Khấu Thu không muốn nói nhiều về chuyện Khấu Nhan cùng Bao Chửng, liền chuyển đề tài: “Thế ai chém ngươi?”
Thân thủ Siêng Năng coi như không tồi. Có thể gây tổn thương hắn, nói vậy người này nhất định không đơn giản.
Im lặng hồi lâu, Siêng Năng cùng Lười Biếng cau mày, khôi phục vẻ mặt đứng đắn.
“Ngươi tốt nhất vẫn nên đi trốn đi.” Lười Biếng nói: “Phẫn Nộ đã đến chỗ Tham Lam tìm nơi nương tựa, chúng ta cũng chuẩn bị ngày mai đi mua vé máy bay.”
Khấu Thu: “Đi nghỉ phép?”
Lười Biếng tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói: “Đi tị nạn.”
Khấu Thu nhíu mày. Nếu được thì hắn cũng muốn nghiến răng nghiến lợi. Đã qua ba ngày, răng cửa một lần nữa mọc lên làm hắn cảm thấy rất thân thiết. Ít nhất khi há mồm sẽ không lộ hàng tiền đạo.
“Chỉ là ngươi có bộ dạng có thể hù chết người, có lẽ không cần trốn đâu.” Lười Biếng nhìn Khấu Thu nghiêm túc nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Không đợi hai người bọn họ trả lời, xa xa đã truyền đến một giọng nói trong suốt: “Hỏi hai tên phế vật kia, chi bằng đến hỏi ta.”
Khấu Thu quay lại nhìn, gương mặt không tệ, rất gầy. Sau đó xác định mình không biết người này.
Lười Biếng trốn sau lưng Siêng Năng. Hai mắt Siêng Năng nhìn chằm chằm thiếu niên đang tiến đến, bày ra tư thế phòng vệ, sau đó nói với Khấu Thu: “Đừng sợ.”
Nói xong, kéo Lười Biếng chạy với tốc độ không giống nhân loại.
Khấu Thu: … Các ngươi thật sự là người tốt.
Giảng nghĩa khí như vậy đến bây giờ hắn còn chưa thấy qua.
Bị quăng lại, Khấu Thu bắt đầu đánh giá đứng người đứng phía đối diện: sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thân thể thật không được khỏe lắm. Không rõ Siêng Năng cùng Lười Biếng vì cái gì lại sợ tên này đến vậy.
“Thuộc tính áp chế.”
Khấu Thu: “Có ý gì?”
“Lấy con phố này làm ví dụ. Cuộc sống này có vô số kẻ độc ác, nhưng luôn có kẻ đứng đầu, là tồn tại mà bọn họ đều e ngại.”
Giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn, huyết thống áp chế.
Khấu Thu đột nhiên nói: “Ghen Tị?”
“Là ta.” Giọng của hắn cũng y như con người hắn, ở khoảng giữa thiếu niên và nam nhân. Khuôn mặt vừa có hương vị mị hoặc lại vừa mang theo vài phần non nớt.
“Khấu Thu, ta nhớ ngươi đã lâu.”
Những lời có thể suy diễn thành: ta muốn giết chết ngươi đã lâu lắm rồi.
Khấu Thu thở dài. Vốn định hôm nay về sớm một chút, về làm chép bù bài tập ngày hôm qua. Không ngờ ông trời lại xuống hình phạt trừng phạt hắn.
“Tìm một chỗ ngồi xuống ôn chuyện cũng tốt. Ngươi muốn đi đâu?”
“Nơi hợp pháp xem thịt.” Khấu Thu nghiêm túc nói: “Nhà tắm công cộng, thế nào?”
“Để ngươi có thể dễ đi cầu cứu?”
Đương nhiên không. Thân thể trần truồng ở bên trong, ai cũng không thể chạy thoát. Hắn là muốn bắt ba ba trong hũ.
“Cách đây km có một nơi ngắm mặt trời lặn rất đẹp. Hiện tại bắt đầu chúng ta xuất phát còn kịp.”
“Đa tạ ý tốt nhưng ta còn bận việc.” Nơi đó đúng là thích hợp ngắm mặt trời lặn, nhưng hắn nhớ không lầm thì đó là vách núi.
“Đừng ép ta ra tay. Ít nhất bây giờ còn chưa đến lúc.” Thiếu niên nói.
Trong một thời gian ngắn, liên tục bị súng dí vào người nhiều lần. Khấu Thu đề nghị một câu: “Không thể đổi cách chơi khác hay sao?”
Đôi mắt thiếu niên đen láy, lóe lên ý cười quỷ dị: “Tùy ngươi, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.”
Leo núi là một quá trình thống khổ, nhất là đối với một người bị bao thành cái bánh chưng mà nói, tay chân không thể hoạt động được nhiều. Nhưng khi đến đỉnh núi, đón gió lạnh thấu xương, lại cảm nhận được tâm tình sung sướng.
Di động thiếu niên đột nhiên phát ra tiếng kêu, hắn nhìn màn hình di động: “Anh ấy sắp đến rồi, xem ra chúng ta phải đổi nơi khác.”
Tuy cũng rất cao, nhưng lại không có cảm giác hào hùng như quan sát chúng sinh. Ở một tòa nhà cao tầng bị hoang phế, bọn họ đứng trên tầng cao nhất, không có nơi có thể trốn tránh.
Thiếu niên cầm súng chỉ vào Khấu Thu, dứt khoát nói: “Ngươi nhảy xuống có được không?”
Thực khó có thể tưởng tượng được, bức người đi tìm chết mà còn dùng giọng điệu thương lượng, trong giọng còn mang theo vài phần chờ mong.
|Khấu Thu: hiện tại khôi phục thần thể còn kịp không?|
|Hệ thống: có thể.|
|Khấu Thu: là thần thì sẽ không phải chết, phải không?|
|Hệ thống: đương nhiên, trừ khi từ trên cao nhảy xuống.|
|Khấu Thu: … vì cái gì?|
|Hệ thống: vì cánh của ngươi chưa mọc nhoa, muốn mọc thì cần một thời gian nữa a.|
Thần, cao cao tại thượng, đó là bởi vì có cánh. Không có cánh, liền không thể bay lượn chín tầng trời. Dùng tiếng người mà nói chính là không thể trang bức, lại không thể bay như thần. Nhảy xuống thì chết là cái chắc.
“Xem ra ngươi không hề cảm thấy sốt ruột.” Thiếu niên cười nói: “Thật là kỳ quái, rõ ràng là sẽ chết người a.”
Khấu Thu đúng là thật sự không hề lo lắng. Nếu đối diện là Khấu Nhan, hắn đương nhiên sẽ sốt ruột một phen. Nhưng trừ Khấu Nhan cùng Trương Phàm đã chết ra, trên đời này sẽ không còn ai biết biết hắn có hệ thống, muốn thoát thân cũng không khó.
“Từ khi ta có ý thức đến nay, ta luôn chờ đợi ngày hôm nay đến đã không biết bao lâu rồi. Vốn dĩ có thể trực tiếp đến tìm ngươi, đứng ở ngươi trước mặt ngươi giết ngươi. Nhưng làm vậy lại quá dễ dàng với ngươi rồi. Ta càng muốn tra tấn ngươi, để ngươi sống trong lo lắng cùng hãi hùng rồi chết đi.”
“Trần Vân, A Mai hay là Cẩu Chỉ Xảo?”
Thiếu niên gật đầu: “Đáng tiếc là không đạt được hiệu quả như mong muốn.”
Con ngươi Khấu Thu trầm lại: “Làm sao ngươi biết ta không phải là đang chờ ngươi?”
Hắn cười cười, cộng thêm ăn diện như hiện tại liền có một loại hương vị làm người không rét mà run.
Muốn giết chết một người rất dễ. Chỉ cần để tâm một chút, nơi nào cũng là địa điểm thích hợp để giết. Cho nên nếu không muốn bị giết, thì phải tìm ra ngọn nguồn, cắt đứt cái dây này, tìm ra kẻ chủ mưu.
Tên này không phải Khấu Nhan, không hề có sự chuẩn bị. Cự ly gần như vậy, chỉ cần một cái đuôi cũng có thể quất bay cây súng kia.
Thắt lưng đã lâu không được luyện tập rồi.
|Khấu Thu: ta muốn sử dụng hình thức ‘Hồ ly tinh thiên kiều bá mị’.|
|Hệ thống: đã nhận được!|
Khói bốc lên, lửa bập bùng. Khấu Thu cùng thiếu niên đứng giữa đám cháy.
Chín cái đuôi đâu? Sao lại có cháy?
|Hệ thống: kiểm tra được kí chủ đã liên tục sử dụng hình thức hồ ly tinh trên ba lần, điều này không phù hợp với mỹ pháp mà hệ thống kiên trì thành lập lúc đầu. Khai thác ra cái mới, tiến hành giao tranh tinh thần.|
|Khấu Thu: cho nên?|
|Hệ thống: bất cứ hình thức nào sử dụng trên ba lần điều tự động kích hoạt trạng thái cao cấp nhất của hình thức. Đối ứng với hình thức ‘Hồ ly tinh thiên kiều bá mị’ chính là ‘Phóng hỏa hí chư hầu’.|
Phóng hỏa hí chư hầu (Đốt lửa giỡn chư hầu): Truyền thuyết kể rằng, Chu vương mê say nàng Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để nàng cười, Chu vương đã đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là ‘Phóng hỏa hí chư hầu’.
Thì ra lửa từ đây mà ra.
Thiếu niên đầu tiên là không thể tin, tiếp là phẫn nộ: “Ngươi đang làm trò quỷ gì!”
Khấu Thu đặc biệt không biết xấu hổ nói: “Nhìn là biết đây chính là ngọn lửa ghen tị bốc lên từ người ngươi.”
“Nói bậy.” Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Nhưng có một câu ngươi nói đúng, ta thật sự rất ghen tị với ngươi. Trùng sinh, Trần Chu… dựa vào cái gì mà chỗ tốt đều bị ngươi dành hết, mà ta thì cái gì cũng không có.”
Nói tới đây, hắn gần như điên cuồng hét lên.
Trần Chu mà lại được phân vào hàng ngũ chỗ tốt. Có thể khẳng định tinh thần tên này đã hoàn toàn thất thường.
“Người hắn yêu là ta! Là ta!” Thiếu niên hét lớn, giọng nói trong suốt lại vì hét lên mà trở nên bén nhọn: “Tiểu tam phá hoại tình cảm người khác đều đáng chết!”
Vừa dứt lời, ‘đoàng đoàng đoàng’ ba tiếng.
Trần Chu tới nơi. Đập vào mắt chính là một mai rùa nặng trịch, còn có thiếu niên vì khiếp sợ mà ngón tay đặt ngay cò súng cứng ngắt lại.
Thành công thăng cấp thì tiểu tam phá hư tình cảm người khác. Khấu Tiểu Tam từ trong mai rùa ló đầu ra, ánh mắt tối như mực đối diện với Trần Chu.
Trần Chu: …
“Yêu quái.” Thiếu niên lẩm bẩm: “Hắn là yêu quái.”
Khấu Thu vì mình đính chính: “Xin không cần kỳ thị.”
Thiếu niên hét to với Trần Chu: “Anh còn chờ cái gì, giết hắn, giết hắn đi!”
Trần Chu không đáp. Một lát sau, hắn quỳ một gối xuống đất, chạm vào mặt Khấu Thu: “Em yêu anh chứ?”
Khấu Tiểu Tam lắc đầu.
Hắn đã từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng không khả năng nào hoang đường đến buồn cười giống như bây giờ. Chuẩn bị kĩ lưỡng đến vậy, khi sắp thành công mới phát hiện đây là trò hài nực cười. Hắn có thể thôi miên con người, nhưng có thể thôi miên một con rùa sao?
Lửa dần dần lan đến, Khấu Thu nói: “Nói cho cái tên điên kia biết, tôi với anh không phải thật tâm tương ái. Cứ để như vậy, chúng ta đều chết cháy ở đây.”
Dưới ánh lửa, gương mặt Trần Chu gần như yêu dị. Hắn dùng đầu ngón tay dọc theo mặt nghiêng Khấu Thu lướt khẽ, sau đó đi đến bên người thiếu niên, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên: “Để anh mang em đi.”
Súng trong tay rơi xuống đất, bởi vì thiếu niên té xỉu vào lòng hắn.
“Anh nghĩ anh không quay lại được nữa rồi.” Trần Chu lẩm bẩm, nắm lấy tay thiếu niên đi đến sát mép tòa nhà. Ôm lấy hắn, sức lực đặt hết lên người thiếu niên, hai người té xuống dưới.
Tình yêu của hắn, từ đầu đến cuối đều là bệnh thái.
Bệnh thái: trạng thái không bình thường về sinh lý hoặc tâm lý
Khấu Thu lùi đầu vào trong mai, không lãng phí sức lực nữa. Với tốc độ hiện tại của hắn, chờ hắn rời đi biển lửa thì tòa nhà này cũng cháy xong. Mai Huyền Vũ là thứ cứng rắn nhất trên thế giới, không biết là có chống lửa được tốt không nữa.
Mấu chốt là, không bị thiêu chết, thì cũng sẽ bị khói hun chết. Hay là cứ trực tiếp nhảy xuống cho nhanh, biết đâu không té chết cũng không chừng.
Ngay lúc hắn di động đến mép tòa nhà, đột nhiên có người nắm lấy cái đuôi của hắn. Khấu Thu muốn ló đầu ra, lại bị nhét vô lại.
Hít khói nhiều lắm, cuối cùng chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy người ôm hắn có tóc dài trước ngực.
Lịch sử luôn có sự tương tự. Đã lâu thật lâu trước kia, cũng có một vụ cháy lớn như vậy. Lúc ấy trực thăng nổ mạnh, dưới tầng tầng lớp lớp khói đen hắn bị bắn trúng ngực, đi đời nhà ma. Mà hiện giờ, cũng dưới ngọn lửa hừng hực tương tự, hắn bị người ôm vào ngực mang đi, rời xa chốn khói lửa hung tàn này.
Từ chết đến sống, hết thảy đã trần ai lạc định.
Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc