Editor: Linh Phan
"Một giây cuối cùng của ngày tháng năm , tận thế bùng nổ, những người bị bệnh cúm biến thành hoạt tử nhân, chúng nó không có trí tuệ, không có tình cảm, hành động chậm chạp, không còn tri giác, có nhu cầu bản năng cực kì cuồng nhiệt đối với thức ăn, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thỏa mãn.
"Đúng vậy, chúng nó chính là thứ gọi là tang thi. Ngoại trừ người bị bệnh cúm, một bộ phận người khỏe mạnh cũng sẽ biến thành tang thi, thời gian đầu mạt thế phần lớn bọn họ là người có hệ miễn dịch kém, chúng nó cùng nhau hình thành nhóm tang thi đầu tiên, đại khái chiếm một phần mười dân số, chỉ có đập nát đầu hoặc vặn gãy xương cổ mới có thể triệt để giết chết chúng nó..."
"A..." Một tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết vang lên trong đêm khuya.
Biên Trường Hi mở mắt, xoay người ngồi dậy, đưa tay cầm lấy đồng hồ báo thức đang reo vang đầu giường, tắt đi, lúc này là đúng mười hai giờ.
Trong phòng ngủ chỉ có một cái đèn ngủ mờ mờ, Biên Trường Hi nhìn xung quanh phòng một vòng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, tiếng kêu thảm thiết kia truyền đến từ khu chung cư đối diện, hơn nữa còn đang tiếp tục, trong đó xen lẫn tiếng đánh chửi, khóc la.
Trong lòng cô căng thẳng, mặc thêm áo khoác mang dép lê, mở cửa ban công cẩn thận đi ra ngoài. Lúc này tiểu khu mới xây chỉ có từng cột đèn đường còn sáng, bốn phía mờ mịt, cô liếc nhìn ngọn đèn màu cam ở tầng bốn khu chung cư số ba, một người phụ nữ tóc tai bù xù vừa nắm chặt khung cửa dùng sức chạy về phía ban công vừa thét chói tai kêu cứu mạng, nhưng dường như phía sau đang có thứ gì đó tóm chặt lấy cô ta.
Đột nhiên, một cái đầu chen lên từ phía sau, hung hăng cắn vào cổ người phụ nữ, người phụ nữ điên cuồng gào thét, liều mạng đẩy người đang phát cuồng kia ra, hai tay vung loạn đụng đến một cây gậy phơi đồ, vội vàng đâm mạnh về phía sau, sau đó nhân cơ hội mà chạy trốn tới ban công, thê lương kêu khóc đối với người phía sau: "Ngươi đừng tới đây! Ngươi không được tới!"
Dựa vào ánh đèn bên kia, Biên Trường Hi nhìn thấy cả người cô ta đều là máu, cổ dường như đã bị cắn đứt hơn nửa, vô cùng thê thảm, mà bóng người bước ra từ căn phòng phía sau lại càng kinh khủng hơn.
Đó đã không còn có thể gọi là người.
Nó hành động chậm chạp, con ngươi đã rơi ra khỏi hốc mắt, làn da trắng xanh hơn nữa còn có dấu hiệu thối rữa, trong miệng và hốc mắt chảy ra thứ chất lỏng ghê tởm. Trên thực tế, Biên Trường Hi cũng không thể nhìn rõ ràng như vậy, cô liên hệ với trí nhớ kiếp trước mới hình dung ra hình ảnh này trong đầu. Cùng với sự xuất hiện của nó, ngay lập tức trong không khí truyền đến thứ mùi khiến người ta buồn nôn.
Cái miệng rộng của nó phát ra tiếng gầm nhẹ doạ người, hưng phấn nhào về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ điên cuồng thét chói tai, dùng cả tay và chân trèo lên lan can, nhắm chặt mắt nhảy xuống.
Sắc mặt Biên Trường Hi căng thẳng, duỗi tay bước về phía trước một bước, lập tức, bàn tay cứng lại giữa không trung, lại lặng lẽ rút về.
Cô đi đến bên cạnh lan can nhìn xuống phía dưới, người phụ nữ ngã xuống bụi cây rậm rạp dưới tầng một, nửa ngày cũng không có động tĩnh, xem ra đã chết. Lại ngẩng đầu, con tang thi kia cầm miếng thịt kéo xuống từ trên chân người phụ nữ kia trong một giây cuối cùng, gặm nhấm từng chút một, ăn xong lại gầm nhẹ một tiếng, vươn tay về phía Biên Trường Hi bên này.
Hiển nhiên, nó đã ngửi được mùi hương trên người Biên Trường Hi.
Bốn phía tĩnh lặng.
Qua hai giây mới vang lên tiếng thét chói tai và tiếng nôn nửa liên tiếp.
Biên Trường Hi ngẩng đầu nhìn lên, rất nhiều nhà ở đều đã sáng đèn, có người ló đầu ra từ cửa sổ hoặc đứng trên ban công, hiển nhiên bọn họ đã nhìn thấy một màn vừa rồi, mọi người bị chấn động bởi tình cảnh người phụ nữ điên cuồng nhảy lầu, lại nhìn thấy hình ảnh đẫm máu buồn nôn của tang thi, đương nhiên không chịu nổi.
Quả thực giống như phim kinh dị vậy, đã vượt quá sức tưởng tượng lớn nhất của con người.
Còn chưa đợi mọi người phục hồi tinh thần, lại lần lượt có mấy căn phòng xảy ra thảm kịch, có tang thi dễ dàng giết chết người, ăn đến ngon lành, lại có một nhà vài người đối phó một con tang thi, đánh nhau đến trời đất mù mịt.
Một người đàn ông đứng trên ban công gào to: "Tận thế! Là tận thế tới!! Bài viết kia không gạt người, đó là tang thi, chúng nó đều biến thành tang thi!!!"
Không có người đáp lại hắn, bảo vệ của tiểu khu bị kinh động, cầm theo đèn pin hoang mang rối loạn chạy tới, nhìn thấy thi thể của người phụ nữ, cực kỳ hoảng sợ muốn tới gần xem, người đàn ông kia liền kêu lên với bọn họ: "Đừng tới gần cô ta! Người phụ nữ đó đã bị tang thi cắn, cô ta cũng sẽ biến thành tang thi, sẽ đứng lên cắn các người! Các người nhanh tránh xa một chút!... Không không, nhanh chặt đứt đầu cô ta đi!"
Biên Trường Hi có chút kinh ngạc nhìn lại, người đàn ông kia đang sống ở căn nhà bên cạnh căn nhà gặp chuyện không may, nói vậy đã nhìn thấy toàn bộ bi kịch, hơn nữa còn là hình ảnh trực tiếp nhất, lúc này con tang thi liền nhìn về phía hắn gầm thét, cảm nhận của hắn đương nhiên là sâu sắc hơn so với người khác, cũng khó trách lại hoàn hồn nhanh nhất.
Đáng tiếc bây giờ tang thi không có độc, nói dễ hiểu hơn một chút thì đám tang thi thứ nhất này cắn hay cào trúng người cũng không thể khiến người bị thương cảm nhiễm biến thành tang thi, những người bị chúng cắn chết đã triệt để chết, không bao giờ có thể tác quái.
Cô nhìn thi thể người phụ nữ, tiếc nuối nghĩ, nếu người phụ nữ này có thể sống sót sẽ có khả năng kích phát ra dị năng cực lớn.
Tám, chín phần mười số dị năng giả mạnh nhất trong mạt thế chính là xuất hiện như vậy: Bị tang thi cào bị thương, không chết, sau đó thức tỉnh mạnh mẽ, sau này ban biên tập ở thủ đô gọi đó là "Món quà cho những người bị hại đầu tiên".
Nhưng mà mọi chuyện đều có hai mặt, ba ngày sau khi tang thi có độc xuất hiện, phần lớn mọi người đã bị tang thi không độc lừa gạt, lúc cận chiến với tang thi không đủ cẩn thận, sau khi bị thương cũng không bị người khác chú ý, khiến cho rất nhiều người bị cảm nhiễm, những người đó lại cắn đồng bạn của mình, một vòng lại một vòng, một đợt tiếp một đợt, sau khi mạt thế tiến đến, lần đầu tiên nhân loại thương vong với số lượng lớn, những chuyện này đều xảy ra vào ba ngày sau. Bi kịch này lại bị nói đùa là "Thượng Đế thích nói dối".
Mà người duy nhất hiểu rõ mọi chuyện - Biên Trường Hi, cho đến nay chỉ từng nói chuyện này với Bạch Hằng.
Ánh mắt cô ảm đạm.
Cô vốn đã chết lặng, lúc ở quán net đăng một bài viết đơn giản cảnh báo mọi người chẳng qua chỉ là sự kích động nhất thời sau khi gửi thư cho Bạch Hằng, vì muốn không hổ thẹn với lương tâm nên mới làm việc đó. Huống hồ thích giả sinh tồn, lần nói dối kia chẳng phải là một lần sàng lọc của trời cao đối với nhân loại sao, cô đã vô tình tiết lộ Thiên Cơ.
thích giả sinh tồn: người thích nghi được mới có thể sinh tồn
nói dối ở đây chỉ lời nói dối của Thượng Đế là ba ngày đầu an toàn ý
Nhưng khi một lần nữa lại có người chết thảm trước mắt như vậy, cô dao động rồi.
Có phải nên tìm một cơ hội để lộ ra chuyện này hay không?
Một tin tức, có thể cứu được tính mạng của bao nhiêu người?
Biên Trường Hi yên lặng lùi về phòng ngủ, ở đầu giường, điện thoại mà Biên Khoáng cứng rắn mua cho cô đang vang lên không ngừng, màn hình hiển thị tên Biên Khoáng.
Cô bắt máy, giọng nói nóng nảy sốt ruột của Biên Khoáng truyền tới: "Tiểu Hi! Tiểu Hi,em không sao chứ! Thật sự tới! Chỗ anh đã xuất hiện tang thi, bọn anh dùng kính viễn vọng nhìn thấy toàn bộ quá trình!"
"Bọn anh?"
"Đúng vậy, anh và mấy người bạn đã chuẩn bị một ít đồ, không nghĩ tới... Tiểu Hi, em vẫn đang ở tiểu khu đó đúng không, em đừng làm gì cả, anh sẽ lập tức tới đón em..."
"Biên Khoáng!" Biên Trường Hi quát hắn: "Anh đã quên những gì em nói? Bình tĩnh một chút! Đừng tới tìm em. Nếu các anh có chuẩn bị thì hãy tính toán thật tốt, cũng không thể kém hơn những người bất ngờ không phòng bị kia, chúng ta hãy cùng cố gắng sống sót, cuối cùng ắt sẽ gặp lại."