Editor: Linh Phan
Thuần túy là giọng điệu đàn bà chủ nghĩa thực tế, sùng bái cường giả, thưởng thức cường giả, hơn nữa vui vẻ phụ thuộc cường giả.
Người đàn ông ngoài cửa vốn nghĩ nếu người phụ nữ này dễ dàng mở cửa liệu có thể có mánh lới gì không, dù sao vừa rồi cô ta cũng không thèm để ý A Văn, A Văn chính là người kêu cứu mạng sau đó thẹn quá thành giận, nhưng mà nếu cô ta không mở cửa, chính mình thật sự phá cửa?
Nhưng đối phương vừa nói ra những lời này, nhất thời hắn đã hiểu rõ, người phụ nữ này không mềm lòng nhưng quan tâm đến lợi ích, loại người này dễ đối phó.
Chỉ là hắn nhìn thân thể của chính mình, tuy trong một đêm khí lực tăng vọt, nhưng bắp thịt không biến hóa rõ ràng, nhìn qua rất khó nhìn ra là người có sức lực lớn. Nhất định phải lấy được sự tín nhiệm của cô ta lừa cô ta mở cửa rồi lại nói. Nghĩ đến lượng đồ ăn lớn cách một cánh cửa, còn có mùi thơm của cơm bay tới không hề đứt đoạn từ khi trời còn chưa sáng, nước miếng đã chảy ra.
Người đàn ông nhìn sang hai bên, tính toán một chút, sau đó mịt mờ liếc mắt ra hiệu cho đồng bạn A Văn đang ngồi xổm bên cửa chờ thời cơ, chính hắn thì đi đến hành lang bên cửa sổ, dùng lực bẻ gãy một cái ống tuýp, cực kỳ hứng thú trở lại trước mắt mèo, die ndanle qu ydon sau đó hai tay dùng lực, ống tuýp dễ dàng bị bẻ gãy, hắn nói: "Tiểu thư, cô đừng nhìn tôi không quá cường tráng nhưng khí lực rất lớn."
Biên Trường Hi hơi nhướng mày, lại một dị năng giả hệ lực lượng, vậy người còn lại? Nếu còn người thứ ba?
Lo lắng quá nhiều cũng không có ý nghĩa, chính mình không mở cửa bọn họ cũng sẽ phá cửa, mà trong phòng cô cũng đã thu dọn trống không, bọn họ cũng không thể tìm được cái gì, cô cũng không có hứng thú dây dưa với bọn họ.
Cô nói: "Xem ra quả thật là như vậy, được rồi, anh vào đi."
Cô lần lượt mở ra ba khóa an toàn, một lớp khóa cuối cùng, cô đẩy cửa ra, một giọng nữ vội vàng kêu lên "Đừng mở", đồng thời có một bóng người nhanh chóng nhào vào khe cửa, bám chặt khung cửa, hung hăng muốn chen vào.
Biên Trường Hi liếc mắt một cái đã nhận ra đây là người cầu cứu vừa nãy, cô hơi cong khóe miệng, rìu chữa cháy trong tay giơ lên, lưng rìu hạ xuống nện mạnh vào đầu hắn ta.
A Văn rắm cũng không kịp thả đã trợn mắt ngã xuống.
Biên Trường Hi đá văng hắn, lắc mình ra ngoài, lại trở tay đóng cửa, dị năng giả hệ lực lượng lúc này mới phản ứng kịp, quơ hai đoạn ống tuýp đâm tới, Biên Trường Hi mở ra năm ngón tay, một sợi dây leo cuốn lấy hai chân hắn, cô né sang bên cạnh, hắn lập tức ngã thẳng xuống vị trí cô vừa đứng, cái gáy vừa khéo đập lên cửa chống trộm, phát ra âm thanh chấn động.
Biên Trường Hi cười đến gần, nói với người đã bị đập đến choáng váng: "Cướp bóc tôi? Kiếp sau nha."
Đứng thẳng nện xuống một rìu, hắn ta thét chói tai trợn ngược hai mắt ngất đi, thật ra Biên Trường Hi chỉ nện búa lên viên gạch bên cổ hắn.
Cô nhếch miệng, chỉ chút can đảm đó mà cũng không biết xấu hổ ra ngoài cướp bóc.
Cô chờ một lúc, tầng trên tầng dưới cũng không thấy có thêm người khác, xem ra hai người này không có đồng bọn khác. LinhPHanle"quydon Cô xoay người nhìn căn hộ số ở đối diện, tiếng "Đừng mở" vừa rồi truyền tới từ đó, cô nhớ căn hộ số có một nhà bốn người, hai lần biến hóa của tang thi gia đình bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì.
Biên Trường Hi cảm thấy bọn họ có ý tốt nhắc nhở mình, cứ rời khỏi như vậy dường như quá không lịch sự, cô đi tới gõ cửa: "Xin chào, cảm ơn sự nhắc nhở của mấy người."
Qua một lúc lâu sau mới có một người đàn ông cố gắng trấn định đáp lại: "Không có gì, nhìn qua mắt mèo thấy động tác của hai người họ, mẹ của bọn nhỏ liền kêu lên, cô đừng chê chúng tôi nhiều chuyện là được rồi."
Biên Trường Hi chỉ hai người trên mặt đất: "Hai người kia chỉ tạm thời hôn mê, khi bọn hắn tỉnh lại có thể sẽ giận chó đánh mèo mấy người, hơn nữa bọn họ không cướp được tôi có lẽ sẽ quấy rầy những gia đình khác, mọi người cẩn thận một chút."
Nói xong cô dùng chìa khóa khóa cửa nhà lại, cất chìa khóa vào túi tiền, thật ra là thả vào vòng ngọc, sau đó xoay người bước đi, "cạch" một tiếng, cửa căn hộ số mở ra một khe hở, một cậu nhóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn Biên Trường Hi: "Chị phải đi sao?"
Biên Trường Hi gật đầu, có thể nhìn ra được cậu nhóc này mất nước rất nghiêm trọng.
"Sẽ không trở về nữa sao?"
"Ừm."
"Vậy chị muốn đi đâu?"
Biên Trường Hi không nói.
Cậu nhóc có chút khẩn trương, lắp bắp nói: "Em, nhà em sắp không còn đồ ăn nữa, ba mẹ, ba mẹ muốn ra ngoài tìm đồ ăn, nhưng không biết phải làm sao, chị là người lợi hại, chị có biết cách đối phó những quái vật này không? Rời khỏi đây nên đi tới đâu?"
Ba mẹ hắn khẩn trương kéo hắn ra sau, cửa mở rộng hơn, Biên Trường Hi nhìn thấy một đôi vợ chồng tuổi không lớn lắm, phía sau bọn họ còn có một cô bé bảy, tám tuổi, tất cả đều vô cùng tiều tụy, nhưng rõ ràng sắc mặt trẻ con tốt hơn người lớn nhiều, xem ra đồ ăn nước uống đều nhường cho bọn nhỏ ăn trước.
Vợ chồng kia cúi đầu liên tục giải thích với Biên Trường Hi: "Thật ngại quá, đứa nhỏ này từ bé đã thích làm phiền người khác."
Biên Trường Hi cảm thấy người lớn trong nhà này còn không có dũng khí và trấn định bằng trẻ con, trong lòng có chút ddlêquysđôn không thích, sau bảy năm mạt thế loại người dè dặt như vậy tuyệt đối nằm ở tầng lớp thấp nhất, còn nữa nhìn quần áo của bọn họ, hiển nhiên là chưa từng đánh tang thi, đã ngày thứ tư, không vì bản thân cũng nên vì con nhỏ mà thử đi tiếp xúc thế giới mới.
Nhưng mà lại không, đây không chỉ là vấn đề lòng can đảm, còn là vấn đề ý thức trách nhiệm.
Chỉ là cô nhìn cô bé ôm búp bê, hai mắt trống rỗng nắm chặt góc áo ba ba núp phía sau, hiển nhiên là quá sợ hãi một lúc, trong lòng thở dài, nói: "Đối phó tang thi, điều kiện đầu tiên là không thể sợ hãi, mục tiêu là chặt đầu, chướng ngại là cho dù bị cắn hay cào trúng cũng sẽ bị cảm nhiễm trở thành tang thi. Còn về phần rời khỏi nơi này đi về đâu, chính phủ đã thông báo trên radio để người sống sót di chuyển về khu tân quy hoạch, đến lúc cần thiết sẽ có quân đội dẫn dắt dân chúng tới căn cứ Tô Thành."
Cô ngừng một chút, nhìn cậu nhóc nói: "Tôi đề nghị mấy người nên hành động nhanh lên, tang thi sẽ ngày càng nhiều, nơi này rất nhanh sẽ trở thành biển tang thi. Mà chính phủ và quân đội sẽ không cùng mọi người, lại càng đừng hi vọng xa vời sẽ có người tới cứu mấy người. Thời đại đã thay đổi."
Lời nói này khiến cậu nhóc có chút đăm chiêu, cậu hi vọng nhìn cô: "Chị cũng sẽ đi khu tân quy hoạch sao? Có thể mang theo bọn em không?"
Biên Trường Hi lạnh nhạt lắc đầu: "Tôi không thích đồng hành với người vô dụng."
Sắc một mấy người kia đỏ lên, Biên Trường Hi đã hết trách nhiệm nghênh ngang rời đi.
Cuộc nói chuyện này coi như đáp lại lời nhắc nhở kia, cô không thích nhất là nợ nhân tình của người khác, mỗi khi hồi báo đều sẽ nhiều hơn những gì đối phương trả giá. Hơn nữa một nhà bọn họ quá thảm đạm, hiện giờ có hàng tỉ gia đình, hàng tỉ người thê thảm tuyệt vọng như vậy, đương nhiên Biên Trường Hi không có khả năng trách trời thương dân, nhưng đã tận mắt nhìn thấy rồi...
Được rồi, Chư Vân Hoa từng nói cô tính tình lạnh nhạt, thủ đoạn quả quyết, trừng mắt tất báo, nhưng sẽ luôn nảy sinh lòng trắc ẩn không đúng lúc, thật sự là một khuyết điểm khiến người ta bất đắc dĩ.
Hắn phản bội càng khiến trong mắt cô mất đi nhiệt độ, nhưng dường như cũng không xóa đi khuyết điểm này, Biên Trường Hi nghĩ lại, cũng
không có gì không tốt. Cô có thể nhắc nhở bằng lời nói, cũng sẽ tuyệt đối không bị nước vào đầu mà mang theo bốn người kia, về phần tại sao không để lại chút đồ ăn cho bọn họ, cô hai tay trống trơn không thể lấy đồ vật ra từ vòng ngọc là lý do thứ nhất, hai người đã hôn mê kia hẳn là còn có chút đồ ăn, cậu nhóc kia không thể dằn lòng được thì cô cũng không có cách nào, chỉ là cần nắm chắc điểm dừng, chừa chút nhân tính cũng không phải là điểm xấu.
Trong hành lang không có tang thi, chỉ là cũng không có dấu vết chém giết tang thi, quả thật tên dị năng giả hệ lực lượng kia đã khoác lác.
Biên Trường Hi lấy ra ba lô màu đen từ trong vòng ngọc, bên trong vờ vịt để một ít đồ ăn, sau đó lại ẩn nấp lấy ra xe mô tô, trong tiểu khu có không ít tang thi, chỉ là bây giờ Biên Trường Hi không rảnh dây dưa với chúng, lái xe rời xa căn hộ, vô cùng có kỹ xảo phá vòng vây, một mạch lao ra tiểu khu nhanh chóng lái về phía mục địch đầu tiên.