Editor: Linh Phan
Cố Tự? Là Cố Tự mà cô biết sao?!
Biên Trường Hi sợ ngây người, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ thứ vừa lóe lên trong đầu mình là cái gì rồi.
Nghe nói trước mạt thế Cố Tự là bộ đội đặc chủng, lúc đang cùng đồng đội làm nhiệm vụ thì mạt thế tới, đương nhiên không thể tiếp tục nhiệm vụ được nữa, anh cũng không phải loại người cổ hủ, điều đầu tiên nghĩ tới không phải đi gặp cấp trên báo cáo mà là đi tìm người nhà của mình và đồng đội, dù sao thế giới đã trở nên rất đáng sợ.
Nghe nói nơi đầu tiên nhóm người của Cố Tự tới là một trường đại học, bởi vì em trai của Cố Tự là Cố Bồi đang học ở đó.
Còn có, lúc đầu Cố Tự là hệ Hỏa, không biết vì sao mà sau này tiến hóa thành dị năng giả hệ Lôi, chuyện này die ndan lequy d on hoàn toàn không thể xảy ra trên người người khác, thời thế thay đổi việc đời tang thương, người biết được rất ít, người tin tưởng điều này cũng không nhiều. Biên Trường Hi lại biết, có lẽ là bởi vì hình tượng hành động như sấm sét của vài năm sau quá khắc sâu nên cô nhất thời không nghĩ ra.
Vậy cho nên, hỏa cầu cô đã nhìn thấy trước khi hôn mê...
Cô vậy mà lại gặp Cố Tự, còn được anh cứu?
Kích thích này quá lớn, thật giống như một người bệnh thuộc hộ nghèo bỗng được cho hay, anh bạn, anh rất may mắn, vừa rồi một vị lãnh đạo quốc gia đã đi thanh tra qua đây, thuận tiện trả tiền viện phí cho anh rồi...
Có cảm giác nói không nên lời...
Hoặc là cảm giác tìm kiếm qua trăm nghìn phương hướng, bỗng quay đầu chợt gặp?
Biên Trường Hi nghĩ, kiếp trước cô cũng chịu ân của Cố Tự, ân tình này tiếp nối ân tình khác, phải làm sao mới trả hết?
Tim Biên Trường Hi đập nhanh hơn, trên mặt kiềm chế không thể hiện, hỏi cô gái mập kia: "Bộ dáng của người tên Cố Tự kia như thế nào?"
Nói đến đây mắt cô gái mập sáng lên, khuôn mặt tròn vo kích động tới đỏ bừng, bắt đầu khoa tay múa chân: "Khoảng hai mươi lăm tuổi, cao hơn một mét tám, vô cùng đẹp trai, là loại đàn ông có ngũ quan góc cạnh, nhìn qua vô cùng lạnh lùng nghiêm túc. Nói hắn là minh tinh tôi cũng tin, vậy mà lại là quân nhân, chúng tôi quả thực là dậm chân giận dữ mà!"
Cô ta thở dài: "Hắn còn hỏi chúng tôi đường đến đại học C, có biết một nam sinh tên Cố Bồi ở đại học C không, đáng tiếc chúng tôi đều không quen biết cậu ta, nếu không thì có thể giúp đỡ rồi. Hắn còn muốn hỏi tiếp thì đội trưởng Thành nhận ra cô, đề tài bị chuyển hướng."
Vẻ mặt tiếc hận, đại học C là đại học nổi tiếng, là trường trọng điểm của quốc gia, tuy cùng nằm trong một thành phố nhưng cách khá xa đại học hạng hai có thể thấy người giàu khắp nơi như đại học S, tin tức có được cũng quá ít rồi.
Không hiểu sao hốc mắt Biên Trường Hi nóng lên, hoàn toàn đúng rồi!
Đây là người mà cô muốn tìm, ân nhân mà cô muốn báo đáp.
Sở dĩ người ta luôn say sưa bàn tán về những việc mà Cố Tự đã từng trải qua là có nguyên nhân. Nghe nói sau khi tìm thấy em trai là Cố Bồi, bên cạnh Cố Bồi có mấy người bạn thân, những người đó còn có người thân ở trung tâm thành phố, Cố Bồi cầu xin anh trai mình hỗ trợ, vì thế đoàn người lại xuất phát về phía trung tâm thành phố tìm người.
Trong mạt thế, thành phố chính là địa ngục của người sống sót, hơn nữa ngày thứ tư mạt thế có tang thi mang bệnh độc xuất hiện, càng khiến bên trong thành phố trở thành vùng cấm. Nhóm người linhPHanDdle"quydon Cố Tự chịu thiệt khi đối đầu với tang thi có độc, người bình thường chết hết bảy tám phần, tiểu đội năm người cũng chết mất hai người, có thể nói là tổn thất nặng nề. Bởi vậy mà một trong hai người còn lại sinh lòng oán hận, sau này phản bội Cố Tự, người còn lại chết trong lần phản bội kia, mà em trai của Cố Tự cũng bởi vì tự trách chính mình, không tới một năm sau cũng phạm phải sai lầm chết trong một lần thi triều, khiến tuyệt thế cường giả tương lai là Cố Tử lưu lạc thành người cô độc.
Đoạn quá khứ này, dù là ai nhắc lại cũng sẽ phải thổn thức, sau này ban biên tập thủ đô xưng đây là "Chuyện cũ của vương giả". Thực ra chuyện cũ của Cố Tự, cũng là chuyện cũ của rất nhiều người, trong mạt thế có quá nhiều ly biệt và đau thương, nhiều đến mức khiến người ta vô cảm, nhiều đến mức khiến người ta không thể nói thành lời, chỉ có thể dùng chuyện của Cố Tự để bày tỏ nội tâm đau đớn và tưởng nhớ của mình.
Tính toán thời gian, "Chuyện cũ của vương giả" cũng sắp diễn ra rồi.
Đây cũng là nguyên nhân mà Biên Trường Hi kích động, may mắn là đã đuổi kịp.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định chủ ý, quay đầu nói với Thành Hải Tuấn: "Đội trưởng Thành, dụng cụ truyền tin này có thể liên hệ với Cố Tự sao, tôi muốn đích thân cảm tạ anh ta."
Thành Hải Tuấn vội nói: "Tôi cũng chưa từng dùng nên không biết." Kiếp trước, thời gian đầu Biên Trường Hi sống rất chật vật, đương nhiên chưa từng nhìn thấy hai vật có hình dạng giống đồng hồ đeo tay mà hắn đưa ra, nhưng cô biết ba tháng sau mạt thế, toàn bộ công cụ truyền tin đều sẽ mất hiệu lực, mãi đến năm thứ ba viện nghiên cứu ở thủ đô mới nghiên cứu ra một loại dụng cụ dùng năng lượng từ tinh hạch trong đầu tang thi, tất nhiên cấu tạo khác nhau một trời một vực.
Cô lật qua lật lại xem xét, màn hình nho nhỏ trên cái đồng hồ sáng lên, trong danh sách liên hệ, cái tên đầu tiên vậy mà lại là ba chữ "Đội trưởng Cố."
Khóe mắt cô căng thẳng, trái tim đập thình thịch, lại nói với Thành Hải Tuấn: "Đội trưởng Thành, có thể ra chỗ khác nói chuyện không?"
Thành Hải Tuấn có chút không hiểu, nhưng vẫn thành thật đi theo cô qua một góc khác.
Trong lòng Biên Trường Hi thầm nghĩ, người này có thể dẫn đầu một nhóm người chứng tỏ cũng có chút năng lực, nhưng nhân phẩm của những người được thu nhận quả thực khiến người ta hoài nghi, bọn họ đang ầm ĩ đầu kia mà hắn cũng không thể điều khiển được nói rõ hắn vẫn còn khá non nớt. Vì không hiểu rõ tình huống lúc đó nên cô không thể đánh giá chuyện nhận thù lao, nhưng trả lại thù lao cho cô ngay trước mặt mọi người, nếu hắn thật lòng, vậy người này vẫn đáng kết giao, nếu chỉ là diễn kịch lấy lui làm tiến...
Cô hơi mím môi, hạ giọng nói: "Đội trưởng Thành, tôi vô cùng cảm ơn anh đã thu nhận tôi, chỉ là anh cũng thấy đấy, tôi và đội viên của anh không hợp nhau, trời cũng sắp tối rồi, tôi muốn nhanh chóng trở về, anh xem những vũ khí kia của tôi..."
Thành Hải Tuấn bất đắc dĩ nhìn cô: "Cô thật sự không thể ở lại sao? Ngày mai chúng tôi sẽ di chuyển tới khu quy hoạch mới ở phía Bắc, đi cùng nhau sẽ dễ dàng hỗ trợ hơn..."
Biên Trường Hi nhíu mày: "Tới khu quy hoạch mới?"
"Đúng rồi, cô vừa tỉnh lại nên không biết." Thành Hải Tuấn nói: "Sáng nay chúng tôi nghe radio nên mới biết, chính phủ dự tính dịch bệnh lần này sẽ không thể nhanh chóng khống chế được, đưa ra tính toán trong tình huống xấu nhất, muốn người trong Giang Thành rút khỏi trung tâm thành phố đi tới khu quy hoạch mới ở phía Bắc, nếu như dịch bệnh trở nên nghiêm trọng hơn thì sẽ cho quân đội tới đón chúng ta rời đi, nói là tới Tô Thành sẽ an toàn hơn."
Biên Trường Hi nhớ lại, kiếp trước cô cũng từng nghe thấy tin tức "rút lui" này, chỉ là lúc ấy đa số người trong tiểu đội không tin tưởng chính phủ, hơn nữa mỗi người đều muốn đi tìm người nhà, thường xuyên đi lại trong thành phố, cuối cùng bị tang thi có độc dày vò đến khổ sở, khi đã hiểu rõ rằng không thể ở lại Giang Thành nữa thì quân đội đã sớm rời đi, bọn họ chỉ có thể tự tổ chức bắt đầu chạy trốn tới Tô Thành.
Khu quy hoạch mới nằm ở phía Bắc Giang Thành, không quá xa, lái xe đi trên đường quốc lộ sau ba giờ có thể tới nơi, lại đi về phía Bắc thêm một giờ chính là Tô Thành, đương nhiên, cho dù tiến vào khu vực Tô Thành, khoảng cách tới căn cứ vẫn là một đoạn đường rất dài.
Biên Trường Hi nói: "Nơi này khá xa khu tân quy hoạch nha."
Thành Hải Tuấn cười khổ: "Đúng vậy, không biết có nhiều quái vật không, cũng không biết tình hình giao thông như thế nào, cho nên chúng tôi định sẽ xuất phát lúc sáng sớm...Đa số người ở đây đều không phải là người Giang Thành, người thân đều ở những nơi khác, sớm hay muộn cũng phải rời đi, không bằng tính toán sớm một chút. Ngoại trừ kho hàng nơi này của chúng tôi, xung quanh còn có không ít người, chúng tôi đã hẹn sẽ cùng nhau rời đi, cũng có thể hỗ trợ nhau tốt hơn."