Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

chương 74: kinh hoàng trong mưa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Kinh hoàng trong mưa

Dùng dầu hỏa thì sao? Diệp Vân Khinh nghĩ một lát rồi lấy một bình dầu hỏa ra từ trong ba lô. Trong tiệm tạp hóa trong không gian dị độ có bán dầu hỏa, chỉ cần có tiền trò chơi là mua được: "Mọi người từng dùng thứ này chưa?"

"Không có tác dụng." Tiêu Vũ Hiết nói: "Lúc nãy bọn em đã đốt lửa nhưng chúng dùng bào tử dập tắt, sau khi lửa tắt thì chúng còn trưởng thành nhanh hơn."

Đây có lẽ là điểm đột biến mà tận thế mang tới, lúc trước thực vật sợ nhất là lửa đó.

Diệp Vân Khinh định lên xem một chút, đương nhiên là Tiêu Vũ Hiết theo sau bảo vệ anh ta rồi. Khi bọn họ vừa tới bậc cầu thang thì thấy rất nhiều sợi nấm liên tiếp nhau quấn quanh lan can cầu thang. Anh ta cảnh giác nhìn những cây nấm đang trưởng thành này, mở nắp dầu hỏa ra, đổ xuống những đám nấm.

Nhưng ngoài dự liệu là, những cây nấm này lại như có ý thức mà biết quấn nhau lại, tránh thoát dầu hỏa đang tưới xuống bọn chúng. Không chỉ như thế, bọn chúng còn phun ra một chùm bào tử về phía Diệp Vân Khinh.

Anh ta lùi lại hai bước, sắc mặt càng thêm căng cứng, hình như sau khi nhìn tận mắt thì mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Chúng ta phải rời khỏi nơi này." Diệp Vân Khinh lập tức quyết định ngay: "nếu không đi ngay thì không đi được nữa."

Nấm lan tràn quá nhanh, dù bọn họ có đủ dầu hỏa nhưng đối mặt với đám nấm biết tránh dầu hỏa này thì có lẽ cũng đành bất lực. Hơn nữa, dầu hỏa của bọn họ là có hạn, nấm lại sinh trưởng vô hạn, nếu không rời đi kịp thời thì khi tòa nhà cao ốc này trở thành căn cứ của đám nấm này, dù bọn họ có thể thiêu hủy một bộ phận nấm thì cũng chẳng thể cản được nhóm nấm khác công kích. Nấm đông như thế, dù chỉ là đè cũng có thể đè chết bọn họ rồi.

Nhưng tiểu đội bọn họ đã ngầm trở thành người lãnh đạo trong khu nam năm, nếu bọn họ rời đi như thế thì những người sống sót khác phải làm sao bây giờ?

"Nên dẫn bọn họ cùng đi sao?" Tiêu Vũ Hiết có chút do dự.

"Nếu bọn họ đồng ý thì dẫn theo đi."

Diệp Vân Khinh cũng không cảm thấy có gì đáng do dự, người có thể sống đến bây giờ thì hầu như đều là người chơi của trò chơi chân thực, có nghĩa là bọn họ không cần lo lắng về thức ăn nước uống. Hơn nữa, sống ở khu nam năm lâu như vậy rồi, Diệp Vân Khinh cũng có chút hiểu rõ về cá tính của bọn họ. Đi với người quen thuộc thì vẫn tốt hơn là gặp phải một đống người xa lạ trên đường chạy trốn.

Đã quyết định rời khỏi rồi, mọi người thuận tay chuẩn bị sẵn sàng. Tiêu Vũ Hiết mua dược tề trong không gian dị độ, đánh bóng vũ khí, bổ sung tên bắn. Thôn sa mạc vẫn như cũ, cát vàng đầy trời, chỉ là không biết từ lúc nào, đường thông hướng những thôn khác đã được đả thông hơn nửa. Trên thực tế, nửa đường trong thôn đã sớm được đả thông, nhưng cần những thôn khác cũng được đả thông thì hai thôn mới có thể liền nhau. Tiêu Vũ Hiết thấy thông cáo trên hiệp hội mạo hiểm giả về những thôn đã được đả thông với thôn mình: Thôn núi tuyết, thôn hải đảo, thôn rừng mưa. Thôn sa mạc cũng có thêm một công trình cơ sở mới: Dịch trạm, đồng thời bắt đầu xuất hiện nhiệm vụ tọa kỵ. Chỉ cần làm xong nhiệm vụ là có thể được nhận một con lạc đà, cưỡi lạc đà có thể đi hướng những thôn khác, đương nhiên, không thể mang lạc đà ra khỏi không gian dị độ.

Thấy cô online, Cổn Cổn, Tiểu Ngũ Tiểu Thất gửi tin nhắn cho cô, mời cô đi thăm dò khu nhà mới, đáng tiếc hiện tại thời gian của cô có hạn nên đều từ chối. Sau khi những người khác thất vọng thì cũng hiểu cho cô, hẹn ngày khác có thời gian lại gặp mặt.

Tiêu Vũ Hiết trở lại thế giới hiện thực, Diệp Vân Khinh đã tụ tập những người còn sống sót lại, tất cả năm mươi sáu người, trong đó có ba người bị nhiễm bào tử đã hôn mê. Nhiều người như vậy nên đi thuyền độc mộc cũng không an toàn, huống chi bây giờ gỗ là môi trường phát triển của nấm rồi. Anh ta căn bản không biết những thuyền độc mộc kia liệu có bỗng dưng mọc ra một đám nấm không, bây giờ đường duy nhất có thể đi thì có lẽ cũng chỉ có thể là lối đi mà con nhện đã móc ra kia.

Trước khi xảy ra sự kiện cây nấm, từng có người đi vào lối đi này thăm dò. Hình như lối đi này lúc trước là đường ống thông gió đã bị vứt bỏ, người kia bò được một đoạn liền lùi ra, cánh tay và đầu gối, khuỷu tay đều là chất nhầy của tơ nhện, nhưng đã lâu như vậy rồi, hẳn là những chất nhầy đó đã bị hong khô rồi.

Bên trên những chất nhầy bị hong khô này không mọc ra nấm nên đối với những người còn sống sót, lối đi này tương đối an toàn. Nhưng điều khiến họ khổ não là, nhỡ lối đi này thông hướng hang ổ của nhện thì chẳng phải là vừa thoát khỏi hang hổ lại nhập vào ổ sói hay sao?

Còn có những khí còn tồn đọng bên trong ống thông gió, liệu có những loại khí độc như các bon ô xít hay không vẫn còn chưa thể xác định, nếu cả năm mươi người bò vào, còn chưa biết lối đi này dài bao nhiêu, bên trong liệu có đủ không khí sao? Còn có mưa to bên ngoài, lối đi này hình như thông hướng mặt đất, chỉ cần mưa to làm miệng ống bị vỡ một mảnh thì cũng đủ khiến bọn họ chết đuối rồi.

"Tôi biết "Thuật tạo gió"." Tử Diệu nói ra một biện pháp giải quyết: "Pháp thuật này có thể tạo ra một luồng gió, thổi ra từ vị trí của tôi, ảnh hưởng tới những sinh vật trên đường gió thổi.

"Ngoài ra, chúng ta còn có thể thay phiên nhau vào không gian dị độ nghỉ ngơi." Diệp Vân Khinh hình như đã quyết định, mà bọn họ thực sự cũng không còn biện pháp nào khác cả: "Đương nhiên, bọn họ cũng có thể lựa chọn lưu lại nơi này, hay là lên thuyền độc mộc rời đi, hoặc là đi theo chúng ta."

Nghe được bọn họ định rời đi từ thông đạo, Tiêu Vũ Hiết cũng không thể tránh được thở dài, đang định nói gì thì đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, bèn nói: "Chờ em một chút." Nói xong liền vào không gian dị độ, dùng khinh công bay thẳng tới thư viện, lấy ra quyển sách thứ tám trên giá sách thứ sáu, hàng thứ năm, mở ra trang mười hai, dùng thuật giám định kỹ năng trên trang giấy này, sau đó lại tìm cuốn sách thứ hai từ trên giá sách sát đó, chắp vá ra kỹ năng cô có ấn tượng sâu sắc nhất: Thuật cố định ma pháp.

Cám ơn trời đất, hai quyển sách này vẫn ở vị trí này.

Thuật cố định ma pháp: Pháp thuật này có thể khiến cho hiệu quả của một số pháp thuật đặc biệt được tiếp tục. Đây vốn là một pháp thuật vô dụng, nhưng khi được phối hợp với thuật tạo gió thì không như vậy, nó có thể khiến cho thuật tạo gió tiếp tục mãi mãi, chỉ là mỗi thời khắc đều phải tiêu hao giá trị kinh nghiệm của cô.

Nhưng bởi pháp thuật này thuộc về "Pháp thuật chung", không thuộc về bất cứ hệ thống pháp thuật nào nên Tiêu Vũ Hiết hoàn toàn có thể dùng việc tiêu hao nội lực để thay thế cho tiêu kinh nghiệm. Lúc trước khi cô một mình xông pha, pháp thuật này đã giúp cô không ít việc. Đời này có đồng đội, cô không nghĩ mình sẽ lại dùng đến nó là vào thời điểm này.

Sau khi cô học xong pháp thuật này thì liền vội vã trở lại hiện thực, lúc này, nấm đã bao trùm toàn bộ nơi có gỗ, thỉnh thoảng phun ra bào tử theo nước mưa rơi vào trong nước. Người sống sót, cầm đầu là Triệu ca cũng không muốn rời đi. Bọn họ cho rằng dùng số lượng lớn dầu hỏa và vũ trang bản thân đầy đủ là có thể giết chết toàn bộ nấm. Về phần dầu hỏa thì trong tiệm tạp hóa của không gian dị độ có bán.

"Không thể phân chia thắng bại trong lúc nhất thời được." Diệp Vân Khinh bất lực ngăn cản bọn họ, anh ta cũng không muốn làm kẻ ác này: 'nếu các anh cho rằng tốc độ thiêu hủy nấm này nhanh hơn tốc độ chúng sinh trưởng."

Còn có mười sáu người đồng ý đi theo đội ngũ của Diệp Vân Khinh. Khi bọn người đang chuẩn bị tiến vào lối đi này, bàn tay và cánh tay cảu Thẩm Nhiên bỗng bọc ra một thứ có hình dạng giống một cây ô nhỏ. Thẩm Nhiễm trừng to mắt, Tiêu Vũ Hiết lập tức dùng dao găm cắt quần áo của anh ta ra, trên cánh tay anh ta mộc ra hai cây nấm nho nhỏ, đón gió phấp phới nhìn vô cùng đáng yêu.

Những người khác trốn ở sau, nhìn Thẩm Nhiên đang hôn mê bất tỉnh và nấm nhỏ trên cánh tay anh ta giống như đang nhìn thứ gì kinh thế hãi tục vậy, Hai cây nấm màu trắng đang cắm rễ trong máu thịt anh ta, giống như được hình thành tự nhiên như thế, điều này vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, khiến họ phải sợ vã mồ hôi.

"Hóa ra hai người kia chết như vậy.' Giọng nói lẩm bẩm nhưng trong không gian yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, khiến mọi người không khỏi lại giật mình lần nữa.

Tiêu Vũ Hiết thử dùng chuôi dao găm đụng vào mu bàn tay Thẩm Nhiên, cây nấm nhỏ co rụt lại theo phản xạ.

Hai cây nám nhỏ này vừa mọc ra, có lẽ không cần cắt thịt đi. Cô nghĩ vậy, bèn cởi găng tay ra, lộ ra đôi bàn tay đã lâu rồi chưa phơi nắng, Thẩm Nhiễm thấy thế thì giật mình định dùng găng tay của mình đi che: "Chị điên rồi à? Sao lại lộ làn da ra thế!"

Tiêu Vũ Hiết cười với cô ta, tay phải vươn hướng rễ cây nấm trên mu bàn tay Thẩm Nhiên, tay trái êm ái vuốt ve cây nấm, sau đó tay phải dùng sứt nhổ cả cây nấm và sơi nấm ra, trên bàn tay trắng nõn bị bắn vào những giọt máu, mà sơi nấm kia còn đang khua khoắng bốn phía, hình như đang tìm người sống sót kế tiếp để sống nhờ.

"Cây nấm này thành tinh rồi à?" Người vây xem yên lặng lùi về sau một bước, Diệp Vân Khinh lấy ra đá lửa và một con dao găm từ trong ba lô ra, khẽ đập vào nhau một chút, lửa bén lên, Dương Hộ đứng bên cạnh kịp thời lấy ra một khối vải khô ráo. Sau khi nhóm lửa thì thiêu hủy câu cấm vừa mới sinh trưởng này đi.

Tử Diệu băng bó cho Thẩm Nhiên, Tiêu Vũ Hiết tiếp tục lặp lại động tác đối với cây nấm thứ hai. Cho đến khi băng bó cả hai vết thương xong, mọi người cũng có chút hiểu rõ đối với phương pháp xử lý cây nấm này, không nhịn được mà dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Tiêu Vũ Hiết.

"Sao cô lại biết được hay vậy?" Có người không nhịn được hỏi.

Tiêu Vũ Hiết sớm đã chuẩn bị trước câu trả lời rồi: "Tri thức tự nhiên của tôi là cấp tám, Kỹ năng "sinh tồn" cấp bảy."

Trong trò chơi hầu như moi người không có đủ sự coi trọng đốiv ưới "tri thức" này, moi người vẫn chưa có khái niệm gì về tri thức tự nhiên, mặc dù không rõ nhưng cảm giác tin phục, cũng định về sau phải đến thư viện đọc sách cho giỏi. Diệp Vân Khinh bản năng cảm thấy cô có điều giấu giếm, nhưng dù sao đều là đồng đội, hỏi quá sâu cũng không tốt nên không hỏi tiếp.

Sau khi giải quyết tốt tình trạng của Thẩm Nhiên, anh ta vẫn chưa tỉnh. Diệp Vân Khinh liền dùng thuật khinh thân đối với thân thể anh ta, Tiêu Vũ Hiết tiến vào thông đạo mở đường, Tử Diệu theo sát đằng sau, anh ta niệm chú ngữ, một trận gió thổi tới khiến những người phía sau nhất thời không mở mắt ra được, chỉ có thể dùng cánh tay ngăn ở trước măt: "Sao bỗng có gió lớn như vậy nhỉ?"

Thuật tạo gió: Tạo ra một cơn gió thổi quét đi những sinh vật cỡ nhỏ.

Tiêu Vũ Hiết dùng "thuật cố định ma pháp" với anh ta, bọn họ dùng cả tay và chân để bò trong thông đạo, trước khi tiến vào thì Diệp Vân Khinh đã trong thấy ánh lửa sáng rõ trên lầu.

Bọn người Triệu ca đã bắt đầu rồi.

Diệp Vân Khinh thật lòng mong bọn họ có thể thắng được nhưng trong lòng anh ta cũng không ôm hi vọng gì, tốc độ sinh trưởng của nấm quá nhanh, trừ phi bọn họ có thể thiêu hủy toàn bộ nấm. Nhưng cây nấm là thực vật hủ sinh, giữa khẩu trang và gương mặt cũng không phải hoàn toàn không khe hở, nếu bào tử rơi vào mặt người...

Anh ta tiến vào thông đạo, bỏ lại phiến ảnh lửa kia ở sau lưng.

b^PwEcEh

Truyện Chữ Hay