Chương này dài, bằng chương luôn!
Chương : Khu nam ()
Thủy cung?
Tiêu Vũ Hiết không dám tin tưởng vào tai của mình nữa, phương bắc đế đô vốn là ít mưa nhiều hạn, bây giờ ngay cả đế đô đều lâm vào tình trạng này, càng đừng nhắc tới những địa khu vĩ độ thấp khác. Trừ phi địa điểm nhiệm vụ là trên cao nguyên hoặc sa mạc, nhưng ở những nơi đó liệu sẽ có Thủy cung sao?
Cô hầu như đã chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận hậu quả khi nhiệm vụ thất bại, xám xịt trở về trả điểm tích lũy.
Diệp Vân Khinh cũng nhíu chặt mày, bọn họ còn có thời gian giờ để chuẩn bị. Mà người bên trong phòng còn đang thương lượng nên xử lý đàn muỗi thế nào, đó là một vấn đề có độ khó không nhỏ, nguy cơ trước mắt lửa xém lông mày. Nhưng thời gian làm nhiệm vụ Thủy cung lại có hạn, trừ phi bọn họ giải quyết hết đám muỗi kia trong vòng tiếng hoặc là chạy thoát được. Trong nhiệm vụ bắt buộc thật ra có thể giử thân thể trong nhà trưởng thôn ở không gian dị độ, nhưng không gian dị độ cũng không thể thay đổi tọa độ bọn họ tiến nhập vào. Từ nơi nào đi vào thì phải đi ra từ đó. Nếu bọn họ trước khi vào không gian dị độ không giải quyết hết muỗi thì khi bọn họ đi ra, cái chờ bọn họ có lẽ là một đám sào huyệt muỗi và thi thể của đồng bạn.
Rời đi thì sao? Cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ, trừ phi trong vòng h họ có thể tìm được một nơi an toàn, có trang bị và vũ khí. Lúc đầu, việc dùng thuyền độc mộc để đi ra ngoài trong khi mưa to đã là tương đối nguy hiểm rồi, càng đừng nhắc việc có thời gian hạn chế nữa. Nếu trong h không tìm được nơi nào an toàn, bọn họ lại bị ép phải làm nhiệm vụ bắt buộc. Hoặc là những thành viên tiểu đội khác dùng thân thể bọn họ như người sống thực vật vứt lên thuyền độc mộc để thăm dò, hoặc là bọn họ gửi thân thể ở không gian dị độ, chờ khi bọn họ đi ra thì trực tiếp bị những côn trùng và động vật ẩn nấp trong hồng thủy ăn mất. Trái lo phải nghĩ, giải quyết đám muỗi này vẫn là phương thức đơn giản nhất.
Nhưng, phải xử lý chúng thế nào?
"Dùng hỏa công rất đơn giản, trong ba lô của tôi có vật liệu để châm lửa." Đồng thời trong phòng họp cũng thảo luận đến vấn đề này: "Dập lửa đơn giản hơn, bên ngoài mưa lớn như vậy, muốn đốt cũng không đốt được, nhưng mà, vấn đề là giải quyết con muỗi to kia thế nào."
Con muỗi nghe nói to bằng cả một gian phòng kia- Triệu ca cẩn thận hỏi người từng thấy cảnh tượng dưới lầu. Đối phương do dự miêu tả con muỗi bự bằng một cái phòng, chủ yếu lúc ấy bọn họ chỉ đốt hai ngọn nến. Lúc rời đi cũng chưa tới quá gần, chỉ có thể thấy mờ mờ thân hình khổng lồ và cái bóng bao phủ một diện tích rất lớn của nó, to khoảng bằng gian phòng, cũng có người nói bằng nửa gian phòng. Đương nhiên bọn họ nói là phòng ngủ mà không phải phòng khách, nếu không chỉ sợ con muỗi lớn như vậy không thể chui vào phòng được. Tóm lại, con muỗi này có thân hình to lớn thế nào, dưới sự miêu tả của bọn họ, hầu như người đang ngồi đều có thể cảm nhận được.
"Mọi người cảm thấy đối phó với con muỗi lớn như vậy sẽ rất khó khăn, tôi lại không cho là vậy." Khi mọi người đang càng nói càng tuyệt vọng thì Diệp Vân Khinh đúng lúc xen vào chủ đề, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây: "Con muỗi càng nhỏ càng khó đối phó, bởi chỉ cần một khe hở là nó có thể chui vào, nhưng mà lớn thì khác, có sự hạn chế về không gian nhà ở nên chỉ cần ném đuốc vào, đóng cửa lại, nó có chắp cánh cũng không bay ra được."
Anh ta nói như thế, mọi người bỗng đồng loạt sáng mắt lên, não bổ: "Nói rất đúng nha, hình thể lớn đến mức như thế, dù ném lửa tùy tiện thì cũng trúng."
"Hoàn toàn chính xác, nếu thân hình quá nhỏ, chỗ nào cũng bay được mới là khó đối phó nhất."
"Nếu nói như vậy, chúng ta vẫn có phần thắng?"
"Không thể lạc quan quá mà thành bất cẩn." Triệu ca dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Diệp Vân Khinh, rồi mới quay đầu nghiêm túc cảnh cáo những người khác; "Đừng quên con muỗi bay được, nếu cậu đóng cửa sổ lại, nó đập cánh một cái có lẽ sẽ đập vỡ được cửa kính pha lê, đây cũng không phải là không thể."
Nói đến khi mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh cúi đầu ủ rũ, hắn lại kịp thời đưa lên một quả táo ngọt: "Nhưng mà Vân Khinh nói đúng, chúng ta nghĩ chuyện quá mức khó khăn, quá không thể chiến thắng. Thật ra chỉ cần thay đổi tư duy một chút, chẳng phải là hiện tại rất đơn giản là có thể tìm được điểm đột phá sao? Hiện tại, chúng ta phải lập kế hoạch cho thật tốt, trong ba lô của ai còn có dầu hỏa? Diêm?"
Mấy chục người giơ tay lên, mọi người cống hiến hết dầu hỏa trên người ra, đủ để chứa đầy ba cái thùng lớn, đốt một căn phòng là quá đầy đủ.
Dù tất cả mọi người quyết định dùng hỏa công để giết chết hoặc đuổi đi bọn muỗi này, nhưng vẫn có một điểm cần thiết phải chú ý. Lúc nãy nó hút nhiều máu như vậy,trong bụng tràn đầy chất lỏng, hơn nữa, hẳn là xác ngoài của nó phải khá cứng rắn, lửa bình thường có thể thiêu chết nó sao?
"Không thể thiêu chết cũng có thể hun chết nó." Triệu ca đã hạ quyết tâm muốn giết chết hết đám muỗi xâm chiếm địa bàn của họ: "Đừng quên chúng ta là tử chiến đến cùng, lần này không đánh chết nó, chết chính là chúng ta, lúc này, mọi người có biện pháp và cách nào thì cũng đừng cố kỵ tàng tư, tranh thủ thời gian nói ra đi."
Nghe hắn nói như vậy, thật sự cũng có người từ trong ba lô lấy ra mấy nhánh cây và cỏ khô, Tiêu Vũ Hiết xem ngăn chứa trong ba lô mình, cống hiến hết những thảo dược không phải quan trọng ra, chỉ để lại một phần nhỏ dược liệu và đạo cụ thi pháp.
Mọi người cống hiến ra chất để dẫn cháy nhiều có thể chất cao bằng một người, nhưng Diệp Vân Khinh vẫn có chút bận tâm những vật này không đốt chết con muỗi kia. Mặc dù không biết nó biến dị tới mức nào, nhưng hiển nhiên là, phương pháp giết muỗi bình thường có lẽ cũng chỉ có thể phát huy tác dụng có hạn.
"Sử dụng pháp thuật đi." Diệp Vân Khinh trầm ngâm nói: "Chúng ta thi pháp ở tòa nhà bên cạnh kia."
Anh ta có hai pháp thuật cấp có thể thi triển trong trường hợp này, một cái là xạ tuyến suy kiệt, một là hỏa diễm tiễn. Tử Diệu bỏ sách pháp thuật của mình ra, có một cái "khu trừ côn trùng có hại", sinh vật là côn trùng không thể tới gần pháp thuật này trong vòng mười thước. Bình thường có vẻ gân gà, nhưng lúc quan trọng như bây giờ lại là thời điểm khiến những tiểu đội khác ước ao ghen tị.
Pháp thuật của Thẩm Nhiên rất tạp, anh ta có một thuật diễm kích của mục sư và một thuật tạo gió. Những người trong tiểu đội khác cũng ít nhiều cống hiến ra ba năm pháp thuật, có những pháp thuật đến từ trò chơi chân thật này làm át chủ bài, lực lượng trong khu nam trong lúc vô hình nhiều ra không ít.
"Vậy cứ như vậy đi." Thời gian từng chút một qua đi, Diệp Vân Khinh nhìn bên ngoài, đã là tám giờ sáng, bất tri bất giác đã thảo luận được bốn tiếng rồi, nhưng khí trời bên ngoài vẫn âm trầm u ám như cũ. Nước mưa rơi xuống đất không biết mệt mỏi, nhờ có trận mưa này mà khứu giác và thính giác của không ít động vật đều bị hạn chế hơn nhiều, nếu không bọn họ thảo luận trong phòng kịch liệt như vậy, không chừng những con muỗi kia đã leo lên rồi:"Có lẽ lúc nào bọn chúng ăn hết sạch đồ ăn rồi thì sẽ lên lầu tìm con mồi tiếp theo?"
Lời này lập tức làm thức tỉnh mọi người đang cao đàm khoát luận. Lúc này bọn họ mới từ trong ảo tưởng ban ngày trở lại hiện thực, ý thức được bọn họ sắp đối mặt là một đàn muỗi hung tàn cỡ nào, bầu không khí bỗng chốc an tĩnh lại. Tất cả mọi người yên lặng không nói thêm gì nữa, Triệu ca phân công nhiệm vụ cho bọn họ từng bước một, mà trong khoảnh khắc khi người nhận nhiệm vụ mở cửa...
Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ lại, rồi bỗng trượt xuống mặt đất như một khối thịt chết, lộ ra con nhện đen to bằng nửa cái cổng nhà ở phía sau hắn. Một tơ nhện màu trắng, hơi mờ, dính đầy chất nhầy cuối cùng biến mất tại bụng nó. Tám nanh vuốt ngổn ngang lộn xộn cản trước cửa, còn chuyển động cái đầu nhỏ của nó, cái chi phụ rút ra khỏi thân thể người kia, còn mang theo huyết dịch nóng bỏng đang bốc hơi nhè nhẹ.
Người trong phòng họp bỗng đình trệ hô hấp lại.
Người khác còn đang ở trong tình trạng kinh ngạc tới mức ngây người, nhưng Tiêu Vũ Hiết đã sớm rút dao găm của mình ra, lòng bàn chân đạp một cái chém hướng phần bụng mềm của con nhện kia. Diệp Vân Khinh theo phản xạ cầm ra pháp trượng và dược thảo của bản thân, im lặng niệm chú ngữ. Trong thời khắc dao găm của Tiêu Vũ Hiết chạm vào phần bụng của nhện, pháp thuật của anh ta cũng đúng lúc nện trúng nó, con nhện vốn đang bị thương phát cuồng bỗng giật mình đứng nguyên tại chỗ, Tiêu Vũ Hiết chớp lấy cơ hội hung hăng đâm dao găm vào đầu nó, còn khuấy nát óc nó. Tiếp đó đạp vào bụng nó một cước, lực đạo mạnh đến mức đạp phá bụng nó, lộ ra cả tơ nhện bên trong.
Nhân lúc nó bệnh lấy mệnh nó, đến lúc này, tất cả mọi người trong phòng cũng phản ứng lại, đều rút vũ khí ra đâm vào khắp người nó. Tử Diệu không thể không nhắc nhở bọn họ chú ý đừng để bị chân nhện đánh tới. Nhện bò ra từ trong dòng nước ngầm này đều dính đầy bệnh khuẩn trên thân, đừng nói là bị nó đâm rách da, chỉ là hơi bị dính vào đều không tránh được lây nhiễm một cơn bệnh nặng.
Mặc dù con nhện này đã bị Tiêu Vũ Hiết đâm cho thoi thóp, nhưng côn trùng trăm chân chết rồi còn giãy giụa, huống chi là nó còn chưa chết. Vì thế nó vẫn mang tới không ít phiền phức cho những người khác, thậm chí có người còn bị chân nó đâm rách ra, Tử Diệu vội hỗ trợ trị liệu, nếu bởi vậy mà chết cũng thật quá oan uổng rồi.
Cho đến khi bọn họ xác nhận nhện chết thật rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi co quắp dưới đất. Được Diệp Vân Khinh nhắc nhở, Tiêu Vũ Hiết đeo găng tay lên lấy ra túi độc và tơ nhện, lập tức ném chúng vào ba lô. Chỉ một lát như vậy thôi nhưng găng tay của cô đã bị ăn mòn rơi mất tầng vỏ ngoài rồi.
Thấy cô lấy đi chiến lợi phẩm, những người khác cũng không dám phát ra tiếng nào, có kẻ cá biệt không phục muốn lý luận nhưng đều bị đồng bạn bên cạnh kéo trở lại. Người có mắt đều có thể thấy được, rằng nếu không có Tiêu Vũ Hiết, những người trong phòng này đã sớm thành món ăn trong mâm của nhện, càng đừng nhắc tới chiến lợi phẩm. Ngược lại, ánh mắt Triệu ca thỉnh thoảng lướt về phía cô, hình như là một lần nữa quen biết với cái cô gái "phát triển theo hướng nhanh nhẹn" này.
Giữa khung cảnh mọi người đều đang ngây người, tốc độ của một kích vừa rồi và tốc độ phản ứng của bản thân cô như hạc giữa bầy gà vậy. Ngay cả bản thân Triệu ca đều chậm hơn nửa nhịp so với cô, khó khăn lắm mới bằng tốc độ phản ứng với Diệp Vân Khinh. Phải biết rằng, trông cô như một em gái vị thành niên, mặc dù cử chỉ không thể nói là dịu dàng dễ thân nhưng cũng là ôn hòa nhã nhặn, ai có thể ngờ được cô lại trâu bò như vậy. Ngay cả nhện vừa đánh ngã một người đều bị cô đánh cho mất đi năng lực phản kích.
Nhưng tất nhiên những người khác không chú ý được nhiều như vậy, hoặc là nói, bị thành kiến che mắt, bọn họ chỉ xem Tiêu Vũ Hiết là người có tốc độ phản ứng kinh người, trên thực tế còn phải dựa vào xạ tuyến mê muội của Diệp Vân Khinh. Dù sao, ai sẽ tin tưởng một cô gái trông như học sinh cấp ba lại có chiến lực kinh người như vậy.
Những người khác tự đi giải quyết tốt hậu quả, cắt thi thể con nhện này thành tám miếng, có tác dụng thì để lại, vô dụng thì định vứt xuống lầu, nhưng lại bị Diệp Vân Khinh ngăn lại. Anh ta nghĩ tới một cách tốt, giấu những bình dầu hỏa vào trong khe hở thịt nhện, không đóng nắp chặt, chỉ hơi rung là dầu hỏa sẽ chảy ra, thịt nhện là vật phẩm che giấu tuyệt hảo.
Triệu ca phái người sắp xếp gọn ghẽ những thứ này, sai mấy người có nhanh nhẹn cao cất trong ba lô, đi xuống lầu, trước điều tra trạng thái bầy muỗi. Hình như bọn chúng đã ăn uống no đủ đang nghỉ ngơi, sau khi biết được tin tức này, Triệu ca thở phào nhẹ nhõm. Mấy người nắm cơ hôi ném thịt vào trong phòng, thấy chúng nó không tỉnh thì bạo dạn ném dầu hỏa vào từ cửa sổ, nhưng vẫn không dám ném trên thân muỗi, sợ khiến chúng bừng tỉnh.
Tiêu Vũ Hiết là kẻ tài cao gan cũng lớn, cô trực tiếp mở bình dầu hỏa ra, dùng xảo kình bắn về phái bầy mỗi, đặc biệt là con muỗi lớn nhất kia. Có thể là do hình thể quá lớn ảnh hưởng tới năng lực phản ứng, những con muỗi khác đều run rẩy cánh khiến mọi người phải ngừng thở, nhưng chỉ có nó là không nhúc nhích chút nào, giống như chẳng cảm giác được gì cả.
Khi dầu hỏa của mọi người dùng hết thì chuẩn bị rời đi ngay, nhưng Tiêu Vũ Hiết tinh mắt nhìn thấy cửa sổ thủy tinh ở bên kia gian phòng chưa đóng, nếu đám muỗi nhỏ kia bị khói lửa hun bay ra ngoài thì vẫn sẽ quay lại tìm bọn họ gây sự... Sự bố trí ngày hôm nay có thể sẽ trở thành dã tràng xe cát.
Tiêu Vũ Hiết luôn là người tiếc mệnh, song khi cô thấy phản ứng của đám muỗi này thì cảm thấy có thể thử một lần. Cô lau một chút huyết dịch mà nhện lưu lại trên quần áo, sau đó dùng kỹ năng tiềm hành, vô thanh vô tức tiến vào trong phòng.
"Cô ta đang làm gì vậy?" Bởi vì khu nam được tạo thành từ ba tòa nhà thành hình chữ U, những người khác có thể đến hai tòa nhà còn lại quan sát động tĩnh gian phòng này, thấy Tiêu Vũ Hiết chui vào giữa phòng, Triệu ca kinh ngạc hỏi: "Cô ta tự tìm đường chết hả?"
Diệp Vân Khinh đã từ kênh bạn tốt biết được ý nghĩ của cô, bèn giải thích: "Cô ấy muốn vào trong đóng lại cửa sổ bên kia."
"Đóng cửa sổ?" Một người khác thiếu chút nữa kêu ra tiếng: "Cô ta vào đó đóng cửa sổ gì chứ? Muốn chết hả? Không sợ kinh động những con muỗi kia sao?"
"Không sợ." Trong mắt Diệp Vân Khinh nhộn nhạo ý cười; "Cô ấy có thể làm được."
Tiêu Vũ Hiết hô hấp chậm lại, nhón chân lên, từ hốc tường bên cạnh im lặng trượt tới cửa sổ bên kia, ngay sau đó cô ngừng thở, trong tiếng mưa rơi rầm rầm đã tiếp cận mục tiêu thành công. Cô vươn tay, kéo cửa sổ đang hé mở lên, sau khi chốt cửa lại, xác nhận cửa sổ bên này đã đóng chặt rồi, cửa phòng cũng đã đóng lại rồi thì mới trở về theo đường cũ.
Khi cô trở về thì không cẩn thận dùng mũi chân giẫm vào chiếc cánh mỏng như ve của một con muỗi, con mỗi kia bỗng nhúc nhích, khiến cô giật mình giơ chân lên, đứng nguyên tại chỗ như kim kê độc lập. Cũng may con muỗi kia cũng không bừng tỉnh, chỉ lật cánh qua đắp lên người rồi tiếp tục ngủ say.
Biến cố này khiến cô càng thêm cẩn thận, khi mà Triệu ca chờ đến mức không nhịn được nữa thì cuối cùng cô cũng ra khỏi căn phòng đen như mực, và báo cho Diệp Vân Khinh một tiếng. Lúc này anh ta mới rút pháp trượng ra, một tay cầm trượng, một tay lật sách pháp thuật mà trong bóng tối hoàn toàn không nhìn thấy chữ, khẽ niệm chú ngữ. Một mũi tên lửa chậm rãi bay lên từ trong sách, những pháp sư khác cũng nhao nhao thi triển pháp thuật. Trong lúc nhất thời, bầu trời đen tối nho nhỏ này được nhuộm lên đủ loại màu sắc.
Tiêu Vũ Hiết sớm trốn ở một bên cầu thang nhìn chăm chú vào tình trạng trên chiến trường. Cô có thể ngửi được mùi rỉ sắt trên lan can, hỗn hợp với hơi nước trong đêm mưa to và mùi máu tươi trên người... còn có, lửa xuyên qua cửa sổ rơi vào dầu hỏa trên đất. Tiếng lửa kêu trong tiếng mưa nhỏ tới mức không thể nghe được, mà lỗ tai của cô lại vẫn có thể bắt được thanh âm đó.
Bởi vì bên ngoài mưa to, mặc dù bọn họ tận lực chọn một vị trí có góc độ tốt, nhưng pháp thuật hệ Hỏa đánh tới vẫn không tránh khỏi bị nước mưa thấm ướt. Tuy vậy, tên lửa của Diệp Vân Khinh vẫn phát huy uy lực của nó như cũ, chuẩn xác bắn vào trong cửa sổ, khiến cả phòng bị lửa thiêu thành màu đỏ, còn có mùi protein bị đốt cháy khét, cực kỳ giống viên trứng chim mà Tiêu Vũ Hiết từng dùng để dò xét nhiệt độ ánh nắng.
"Được rồi." Diệp Vân Khinh thấy mọi người đều thi triển pháp thuật rồi, liền nói chuyện với Tiêu Vũ Hiết trong kênh bạn tốt. Sau khi cô nhận được tín hiệu của anh thì bước ra khỏi phòng, đóng lại cửa sổ thủy tinh lại bằng đôi găng tay hầu như đã bị đốt cháy khét, còn đi tới cố định gỗ để tránh bị bầy muỗi đụng đổ.
Khi mà tất cả được áp dụng ngay ngắn trật tự theo kế hoạch, tòa lầu bên kia đột nhiên vang lên những âm thanh hỗn loạn, những màu sắc đủ loại lại lần nữa chiếu sáng vùng bầu trời tăm tối kia, theo tiếng người kinh hô và tiếng thét chói tai, trong lòng Tiêu Vũ Hiết trầm xuống, nhớ tới tơ nhện sau lưng con nhện kia. Cô dùng khinh công xuyên qua màn mưa bay tới nơi mọi người tụ tập.
Mũi chân cô luân phiên chạm vào lan can hành lang, tạo ra một đường vòng cung ưu nhã. Khi cô tới gần đám người, một thân ảnh quen thuộc rớt từ trên lầu xuống, Tiêu Vũ Hiết thấy thế thì hít thật sâu, mu bàn chân ôm lấy lan can, ngửa người ra, hai tay chỉ lên trời nhắm chuẩn góc độ ôm eo của hắn. Đột nhiên xuất hiện gánh nặng khiến mu bàn chân đang ôm lan can của cô rung lên phát ra âm thanh chi chi nha nha.
Bỗng nhìn thấy một con nhện khác nữa, Diệp Vân Khinh thì vẫn có thể bảo trì trấn định, nhưng bởi vì anh ta muốn nhắm chuẩn góc độ nên đã đứng tại biên giới lan can. Thật sự anh ta rất trấn định, nhưng những người khác lại rất thất kinh, anh ta có trấn định nữa cũng vô dụng, vẫn bị đám người kinh hoàng đẩy ra hành lang. Trước khi rơi xuống hồng thủy đục ngầu kia, cảm giác mất trọng lượng đó... Anh ta thật sự cho là mình phải chết.
Nhưng mà anh ta không chết.
Có một đôi cánh tay cứu được anh ta.