Chương này khá dài, bằng hai chương bình thường rồi~~
Chương : Kinh hồn trong bệnh viện.
Tiêu Vũ Hiết kéo tất cả mọi người lên, lúc này đoàn người mới có tâm tư dò xét hoàn cảnh trước mắt. Đây là một văn phòng không lớn, zombie mặc áo khoác trắng ngã sau ghế dựa, ống nghe y tế trên mặt bàn đã tróc sơn, một chồng bệnh án dày còn có một chiếc gối nhỏ dùng để đệm dưới tay khi bắt mạch. Cửa khép hờ, lúc tận thế bộc phát là buổi tối nên có lẽ đây là bác sĩ trực ca đêm.
Diệp Vân Khinh kìm nén không nhìn con zombie đã bị cắt cổ, máu đen tanh hôi bắn lên người nó, chỉ có Dương Hộ thỉnh thoảng quét mắt một vòng, hình như là hiếu kỳ Tiêu Vũ Hiết dùng cách nào mà biến một con zombie thành ra thế.
"Tôi ra ngoài xem một chút." Tiêu Vũ Hiết thính tai nghe được mtooj đám zombie chen tới căn phòng này, tay phải cô đặt trên chốt chửa, nhắm mắt lại lắng nghe cẩn thận, sau đó vô thanh vô tức kéo cửa ra, lách ra ngoài theo khe cửa.
Zombie trong những phòng khác hình như ngửi được mùi thịt người mới mẻ, từng con mang theo mùi hư thối tanh hôi duỗi tay về hướng cô, Tiêu Vũ Hiết đếm có khoảng hai ba mươi con. Có lẽ một mình cô có thể bộc phát thực lực giết hết bọn chúng. Nhưng sức chịu đựng của cô khẳng định sẽ không còn đủ để chèo chống hành trình kế tiếp.
Cô rất mau chui vào văn phòng, đóng cửa lại, kể lại tình hình này với các đội hữu. Diệp Vân Khinh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Chúng ta thanh lý tầng này trước đi, mùi máu tanh của bọn chúng có thể che được mùi của chúng ta, nếu thật sự không được, chúng ta còn có một con đường lùi nữa." Anh chỉ vào móc câu trên bệ cửa sổ. Mấy người vốn có chút bối rối, thấy dáng vẻ tự tin của anh thì đều được an ủi trong lòng, không lo lắng như trước nữa.
Tiêu Vũ Hiết khẽ gật đầu, lấy ra hai trường kiếm từ trong ba lô ra. Dương Hộ cũng lấy tấm chắn và áo giáp ra, Thẩm Nhiên và Diệp Vân Khinh thì mỗi người một quyển sách pháp thuật, còn có vật liệu thi pháp trong túi, sau khi hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng. Mùi hôi thối của những con zombie kia cơ hồ có thể xuyên qua cánh cửa truyền vào trong phòng.
"Lần sau hành động, nhớ nhắc nhở tôi mang khẩu trang." Diệp Vân Khinh cười khổ nhún vai, nói đùa.
Mấy người chẳng mảy may để ý tới lời này của anh ta, Tiêu Vũ Hiết kéo cửa rồi lách mình ra ngoài, Dương Hộ mặc áo giáp đi đầu chặn cửa, vừa nhỏ giọng nói: "Này, cô mau trở lại."
"Không sao." Tiêu Vũ Hiết đạp bộ pháp ngũ hành bát quái hành tẩu trong bầy zombie, có không ít zombie bị cô hấp dẫn sang, áp lực của Dương Hộ giảm bớt rất nhiều. Mặc dù anh ta mặc trọng giáp, nhưng nếu phải trực diện đám zombie tầng tầng lớp lớp này thì cũng rất tiêu hao thể lực và sức chịu đựng. Trước mắt có hai mươi, ba mươi con, nếu toàn bộ nhào lên thì anh ta không chịu đựng được trong vòng năm phút. Hiện tại cách làm của Tiêu Vũ Hiết là cách làm của thích khách. Cũng chẳng còn cách nào khác, trong đội ngũ không có thích khách, cô đành phải lâm thời kiêm thêm chức vụ này.
"Em không thể miễn dịch pháp thuật của bọn anh." Thẩm Nhiên đang đọc chú ngữ, Diệp Vân Khinh lên tiếng nhắc nhở nói: "Cẩn thận đừng để bị bọn anh đánh trúng."
Dù sao đây cũng là thế giới chân thật mà không phải trò chơi, mặc dù không biết kênh đội ngũ thông qua sóng điện não truyền lại tin tức bằng cách nào, nhưng nếu pháp thuật biến thành thực chất thì khẳng định không thể miễn dịch công kích của đồng đội giống trong trò chơi được. Tiêu Vũ Hiết dù cho rằng thực lực bản thân không tệ, nhưng vẫn không dám xem thường đại chiêu của Thẩm Nhiên.
Cô vận chuyển nội lực, cảm nhận được nguyên tố ma pháp ở xung quanh mình đang lao tới nơi có nhiều zombie nhất.
Cảm giác của Tiêu Vũ Hiết đã được cường hóa thông qua trò chơi và sau khi được tăng cường bởi buff nội lực thì đạt tới , có thể cảm giác được Aether ngưn kết trong không khí, giống như nhìn thấy đoàn kiến đang tập hợp dọn nhà. Lúc này cô đạp bước cực nhanh tránh xa khu vực đó, ngay khi cô vừa thoát đi, từng đoàn băng tuyết giáng xuống từ trên trời, đạp xuống bầy zombie, dù cô không biết tại sao người đã chết lại có thể hành động một lần nữa, máu huyết trong thân thế chúng phải chăng vẫn còn tuần hoàn. Nhưng hiệu quả của pháp thuật này cũng rất dễ thấy, động tác của đám zombie bỗng chậm lại gấp đôi, Tiêu Vũ Hiết có thể quơ trường kiếm thỏa thích thu hoạch những thi thể cứng nhắc này.
Đây là môt tệ nạn của pháp thuật, phạm vi thi pháp càng lớn thì thời gian chuẩn bị càng dài, thanh mana càng tốn nhiều. Hơn nữa không thể dựa vào một pháp thuật giết chết hết lũ zombie được mà phải hủy diệt đầu lâu của chúng. Nhưng pháp thuật cũng có tác dụng rất hiệu quả với động thực vật, có lẽ vì chúng còn sống còn đám zombie đã chết rồi.
Dù giết con gà thì cũng có người không cắt đứt được cổ họng nó, huống chi đây là hai ba mươi con zombie. Dù Tiêu Vũ Hiết thể lực hơn người nhưng sau khi đâm chết con zombie thứ mười thì cũng bắt đầu đầu nhức tay chân. Thẩm Nhiên cũng qua giúp đỡ, nhưng chỉ đâm tới con thứ năm thì không thể không đổi sang một tay khác. Dương Hộ cũng phải nghỉ ngơi một hồi sau khi giơ tấm chắn quá lâu, cánh tay anh ta cũng ê ẩm.
Ngay khi giết được một nửa zombie, pháp thuật của Thẩm Nhiên dần mất đi hiệu quả, đám zombie chậm chạp dần nhanh nhẹn lên, nhưng còn chưa nhanh như zombie bình thường thì đã bị Diệp Vân Khinh dùng pháp thuật tương tự khiến chúng chậm lại còn / tốc độ.
Khi Dương Hộ nghỉ ngơi xong gia nhậpđội ngũ diệt quái, hiệu suất của bọn họ lập tức tăng lên rất nhiều, sau khi giết chết hết đám zombie này, đoàn người cũng không thể không dừng lại nghỉ ngơi một hồi để khôi phục thể lực và sức chịu đựng, khi khôi phục được một nửa thì Tiêu Vũ Hiết liền xung phong nhận việc kiểm tra tình hình lầu một.
"Đi xem một chút cũng tốt." Diệp Vân Khinh không để ý hình tượng ngồi bệt dưới đất, dựa vào vách tường nói: "Bình thường, bác Thẩm và Thẩm Nhiễm chắc sẽ không xông vào tầng một của bệnh viện, bọn họ biết nơi này là nơi nguy hiểm nhất của tòa nhà, nhưng nếu bị người đuổi theo vội vã, có lẽ hoảng hốt xông bừa vào cũng nên."
Tay phải Thẩm Nhiên bất giác nắm lại thành quả đám.
"Tôi đi tìm hiểu chút đi. Các anh cẩn thận đó, Dương Hộ, nơi này liền nhờ anh."
"Sau khi tìm được hai người bọn họ về, đội chúng ta nhất định phải tuyển thêm một thích khách." Diệp Vân Khinh cười: "Mỗi lần em đi anh đều có chút kinh hồn táng đảm."
Tiêu Vũ Hiết quay đầu cười cười, trong lòng như được ánh mặt trời soi sáng, xua hết đi cái lạnh từ hôm qua cho đến hôm nay. Động tác cô nhẹ mà nhanh chóng kéo cửa ra, biến mất trong phòng. Sau khi cô đi khỏi, Diệp Vân Khinh mới chuyển sang Thẩm Nhiên, lộ ra nụ cười hiền hòa: "Tôi muốn nói chuyện với anh."
Anh đã sớm nhìn ra được không khí khó chịu giữa Tiêu Vũ Hiết và Thẩm Nhiên. Từ thời gian đến bệnh viện của bọn họ là buổi sáng hôm nay thì có thể đoán được chân tướng sự việc: Người thân không biết tung tích, Thẩm Nhiên chắc chắn vừa kinh vừa sợ, nhưng có lẽ do Tiêu Vũ Hiết bình thường không kết giao với người, không cảm nhận được nội tâm mẫn cảm của Thẩm Nhiên. Đây là vấn đề cá tính con người, không có gì đáng trách, dù đối mặt với tận thế nhưng cũng không thể khiến tất cả mọi người thân thiết như người nhà được.
"Tôi không biết hai người có chuyện gì." Diệp Vân Khinh vừa nhìn thần sắc Thẩm Nhiên, vừa cân nhắc từ ngữ: "Nhưng tôi hi vọng anh có thể phân biệt rõ ràng, đây hết thảy cũng không phải do Tiêu Vũ Hiết tạo thành. Lúc anh trong trạng thái tiêu cực thì rất dễ giận chó dánh mèo người bên cạnh. Nhưng anh cũng biết, cô ấy không có nghĩa vụ chịu đựng điều đó."
Thẩm Nhiên cũng không phải người không hiểu chuyện, chính như lời Diệp Vân Khinh nói, anh ta lo lắng quá độ, không tự giác giận chó đánh mèo người bên cạnh. Anh ta và Tiêu Vũ Hiết ở chung mấy tháng, rất rõ bản tính của cô. Dù thực lực siêu cường nhưng không giỏi giao tế, có lẽ đây là bệnh chung của các cao thủ. Dù là âm mưu quỷ kế gì thì đều có thể dùng vũ lực giải quyết, không cần để tâm đến bại tướng dưới tay suy nghĩ như thế nào. Nhìn về góc độ khác, nếu mỗi lần cô ra tay đều phải lo trái lo phải thì có lẽ cũng không thể trở thành cao thủ được.
"Tôi biết... Đây là lỗi của tôi, chỉ là tôi không dám đối mặt, cô ấy liền thành cái cớ của tôi." Giống như đẩy trách nhiệm lên người khác thì anh ta có thể giảm nhẹ cảm giác tội lỗi một chút. Kỳ thật anh ta cũng biết, dù hôm qua chạy tới ngay lúc hoàng hôn thì cũng không thể vào bệnh viện, bệnh viện vào buổi tối quá nguy hiểm. Hành động của zombie dựa vào khứu giác, không chịu ảnh hưởng của đêm tối. Bọn họ thì không thế, vội vàng chạy vào chính là tặng mệnh. Lúc đó trời tối cũng rất khó tìm được nơi dừng chân, ở lại chỗ cũ một đêm hôm sau chạy tới mới là lựa chọn tốt nhất.
Anh ta đương nhiên biết điều này, nhưng người mất tích là người thân của mình, anh ta không nhịn được lo lắng không biết lúc ấy bố và em gái đã xảy ra chuyện gì. Dù việc đoán mò này không thể giải quyết được gì nhưng anh ta không thể nén được suy nghĩ đó.
Nhưng Diệp Vân Khinh đã nhìn ra được, anh nói thẳng, khiến những suy nghĩ âm u và tính toán nhỏ nhặt bị lộ rõ dưới ánh mặt trời. Trái lại, như thế lại khiến tâm trạng của anh ta dễ dàng hơn một chút, giống như biết rằng đây là khuyết điểm của nhân loại nói chung, cũng không phải chỉ của riêng mình, nhưng anh ta vẫn không nhịn được nghĩ. Diệp Vân Khinh có thể thấy rõ những điều này như vậy, chẳng lẽ cậu ta chưa từng có lúc cảm thấy bối rối bất lực và chịu ảnh hưởng bởi những thứ này sao?
"Anh nên nói lời xin lỗi với cô ấy." Diệp Vân Khinh đã sớm thu hồi dáng vẻ tàn phế trước mặt Tiêu Vũ Hiết. Anh ngồi khoanh chân trên mặt đất. Dù bận vẫn đề nghị ung dung: "Dù dây thần kinh của cô ấy to cỡ nào thì cử động rõ ràng như vậy của anh hẳn là cũng bị chú ý tới rồi. Tôi không hi vọng chiến lực mạnh nhất trong đội vì anh mà trốn đi."
"Đây chính là nguyên nhân mỗi lần cậu đều phải giả bộ như gà rù hả?" Dương Hộ không nhịn được châm chọc: "Bởi vì thế nên cô ấy sẽ có ấn tượng rằng thân thể của cậu yếu đuối cần quan tâm sao?"
"Đương nhiên." Diệp Vân Khinh vẫn nhìn chăm chú Thẩm Nhiên đang cúi đầu, cũng không quay đàu lại trả lời: "Lòng đồng tình của con gái hơn xa so với sự tưởng tượng của anh. Trí thông minh của tôi thể hiện giá trị của tôi. Vẻ yếu đuối của tôi không tạo thành nguy hiểm, lại thêm chút lòng đồng tình, anh đoán xem khi chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm mà chỉ có thể cứu một người thì cô ấy sẽ cứu ai?"
Dương Hộ thật sự nghĩ tới khả năng này, không thể không thừa nhận cậu ta có rất có đạo lý; "Cứu cậu."
"Anh còn phải cân nhắc lâu như vậy à?" Não của Diệp Vân Khinh hình như không giống như người bình thường, anh ta cũng không quá hài lòng; "Xem ra tôi còn cần phải cố gắng hơn nữa."
Bọn họ nói gần nói xa nâng caoTiêu Vũ Hiết, khiến chút ít bận tâm về mặt mũi của Thẩm Nhiên cũng biến mất, anh ta cong môi tỏ vẻ đồng ý: "Tôi đã biết."
Bên kia, Tiêu Vũ Hiết đang dán người vào đường hầm màu lục của thang lầu khẩn cấp để xuống tầng một. Cô đi được một nửa thì có thể nghe được tiếng động huyên náo của đám zombie nên càng thả chậm bước chân, cô từng nhìn qua bản đồ bệnh viện trong tay Diệp Vân Khinh, từ đoạn nầy xuống dưới bậc thang thì hẳn là có thể tới phía tây. Dù zombie bộc phát là buổi tối, nhưng nghe động tĩnh thì bệnh viện buổi tối này cũng bề bộn nhiều việc lắm. Cô nghĩ lại ký sinh vật trước khi biến nhân lại thành zombie thì đều sẽ khiến người nhức đầu và sốt lên, như thế thì cũng không quá khó lý giải tình hình này.
Nếu bác Thẩm và Thẩm Nhiễm tiến tới từ cửa chính giữa, vậy khi cô xuyên qua hành lang dài dằng dặc, trong đó mật độ zombie khiến cô không dám nghĩ đến chuyện xuống dưới. Cô dừng chân lại, nếu trí nhớ của cô không lầm thì bên dưới hẳn là hiệu thuốc, bình thường đều sẽ có đội ngũ xếp hàng rất dài, dù sao bệnh nhân của cả tòa nhà đều phải chạy tới lầu một mua thuốc.
Dù đi đến đâu cũng sẽ đụng phải đàn azombie lớn, Tiêu Vũ Hiết dứt khoát xuống dưới qua đoạn thang lầu này, tới cửa cầu thang tầng một thì cô phát động kỹ năng tiềm hành, vô thanh vô tức kéo cửa thang máy ra.
Sau khi tiềm hành phát ộng, thân thể cô biến mất nhưng mùi hương con người chính là GPS định vị tốt nhất. Cô phải dùng tốc độ nhanh nhất chen tới đại sảnh lầu một. Nhưng tốc độ như vậy cũng cực tiêu hao ức chịu đựng, chưa đến một phút thì đã giảm tới tới đáy.
Cũng may cô tùy thân mang theo nước thuốc. Sau khi thu hết tình hình của đại sảnh bán thuốc vào trong mắt thì cô mới xông ra cửa chính bệnh viện. Mà một đoàn zombie bị cô quấy nhiễu cũng đuổi theo ra, xa xa nhìn lại, giống một sợi dây màu đen kéo dài về phía xa. Cho đến khi sức chịu đựng của Tiêu Vũ Hiết giảm tới đáy mới dừng lại. Đám zombie không đuổi theo được lại phân tán ở phòng khám bệnh và dãy phòng nằm viện.
Lúc này cô mới hiểu được tại sao Diệp Vân Khinh phải chiếm lầu hai trước mà không bảo cô trực tiếp tiến vào cửa chính tìm hiểu. Động tĩnh này khiến tất cả bên ngoài cao ốc đều là zombie, đi vào khó hơn rất nhiều. Bọn chúng đứng rải rác như vậy, dù là Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên cộng lại đều không thể khống chế được mộtt nửa số zombie này.
Đối với Tiêu Vũ Hiết, quay lại lầu hai không phải vấn đề, nhưng ba người Diệp Vân Khinh lại không được, thuộc tính nhanh nhẹn của họ không đủ để làm được giống như Tiêu Vũ Hiết thế này.
"Thế nào?" Nhìn qua cửa sổ thấy đám zombie lục tục trở về, xác nhận Tiêu Vũ Hiết an toàn rồi thì Diệp Vân Khinh mới hỏi trong kênh đội ngũ: "Có tung tích của bác Thẩm và Thẩm Nhiễm hay không?"
"Không có." Tiêu Vũ Hiết vừa trở về chậm rãi phục hồi thể lực và sức chịu đựng, vừa trả lời. Đáp án của cô khiến Thẩm Nhiên tràm xuống trong lòng: "Bên trong không có khí tức của người sống, tôi cũng không thấy được zombie có trang phục giống Thẩm Nhiễm và bác trai, không nhìn thấy dấu chân mới xông tới từ bên ngoài, không có vết tích lôi kéo. Tóm lại, hình như nơi này rất lâu rồi chưa từng có người sống tiến vào."
"Đây không phải là tình huống tệ nhất." Diệp Vân Khinh thở phào một cái: "Bọn họ có thể căn bản là không vào. Lúc nãy chúng ta cũng kiểm tra lầu hai rồi, dựa vào thể lực của bác Thẩm thì nhiều nhất cũng chỉ có thể leo tới lầu hai qua đường ống nước thôi. Lầu hai không có dấu vết người, chứng tỏ có lẽ bọn họ căn bản không ở trong tòa nhà này."
Đã không ở trong tòa nhà này vậy thì chỉ có một khả năng: "Bọn họ vào khu nằm viện."
Sở dĩ bọn họ cân nhắc phòng khám bệnh trước là bởi nơi này cách cửa chính gần nhất. Hai là zombie ở tầng một tương đối nhiều, từ lầu hai trở đi thì cơ hồ mỗi tầng khoảng hai ba mươi con, đối với bọn họ thì không được coi là khó giải quyết, đường ống nước thông hướng lầu hai cũng không khó leo lên. Hai người giúp đỡ nhau cộng với thời gian bộc phát tiềm năng là có thể bò lên được khá dễ dàng. Nếu bọn họ có thể bò lên được lầu hai thành công thì sẽ có ưu thế địa hình, cộng với zombie ở tầng một là tấm chắn thiên nhiên, sống qua một đêm căn bản không thành vấn đề.
Đáng tiếc, bác Thẩm và Thẩm Nhiễm không nghĩ được như anh, bọn họ chỉ nghĩ rằng lầu một sẽ có rất nhiều zombie, liền vội vàng vòng qua phòng khám bệnh xông vào dãy nằm viện, tưởng nơi đó sẽ an toàn. Nhưng trước khi tận thế bộc phát, ký sinh vật biến dị khiến rất nhiều người, đặc biệt là trẻ con phát sốt, người nằm viện bên trong đó tuyệt đối sẽ nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của hai người họ. Còn nữa, có thể bọn nó bị lây nhiễm từ đời thứ nhất mà không phải sau tận thế bị lây nhiễm phạm vi lớn. Điều này cũng có nghĩa là, bọn nó có sức chiến đấu và hành động mạnh hơn nhiều so với đám zombie ngoài kia.
"Cũng được coi là có thu hoạch." Lông mày Diệp Vân Khinh cau lại, với anh mà nói thì điều này cũng không hay xảy ra. Sau khi dặn Tiêu Vũ Hiết chú ý an toàn thì không còn nói gì nữa trong kênh đội ngũ mà trực tiếp quay đầu nhìn Thẩm Nhiên nói: "Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Câu nói này nhưmotoj cây búa đập vào lòng Thẩm Nhiên, giống như nhận được thư thông báo bệnh tình nguy kịch của người thân mình, ngũ tạng lục phủ của anh ta co lại, đè ép lẫn nhau, xáo trộn. Anh ta dựa sát vào tường, như một người chết chìm vừa được trở lại bờ, hô hấp từng ngụm một, cố gắng kìm nén khiến đôi mắt đỏ bừng, tay chân laonj xạ lau nước mắt.
Trong lòng anh ta cũng sớm có dự cảm không lành. Lời nói của Diệp Vân Khinh như một cọng cỏ chôn vùi hết hi vọng của anh ta xuống đáy sông.
Diệp Vân Khinh xoay người sang chỗ khác, chuyên chú nhìn vào bệnh án trên bàn, hình như muốn nhìn ra một đóa hoa trên đó. Dương Hộ thấp giọng mơ hồ không rõ nói ra ngoài cảnh giới, chỉ còn lại Thẩm Nhiên bụm mặt, trầm thấp nghẹn ngào, gióng như cô lang không tìm được đàn sói của mình, nửa đêm thét dài với ánh trăng, bi thảm mà thê lương.
Cũng may Tiêu Tiêu không thấy cảnh này, lúc này tâm tư Diệp Vân Khinh lại dời đi chỗ khác, nếu không, anh ta có thể không chịu được mình đang ở trong địa vị khiến cô đồng tình này.
Anh chậm rãi thở dài trong lòng.
Nếu có một ngày anh chết đi, liệu sẽ có người sẽ vì anh mà bi thương khóc lóc như thế này sao?
h'