Nhìn kỹ, Tiêu Vũ Hiết không khỏi khẽ cười, bọn họ phân việc vô cùng rõ ràng, Đại Cường mặc trọng giáp gánh chịu hơn phân nửa tổn thương, móng vuốt mèo cào trên người cậu ta chỉ để lại một vết xước trên giáp. Trương Thành và Tiểu Ngũ Hành Tiểu Ngũ hành động mười phần hèn mọn, mỗi lần mèo hoang công kích bọn họ thì bọn họ sẽ cực nhanh trốn sau lưng Đại Cường, Đại Cường cũng rất biết điều, mỗi lần đều giơ tấm khiên lên chặn quái.
Về phần tiểu Thất, cô bé đứng cách xa vòng chiến, một tay cầm sách pháp thuật, một tay giơ ma trượng, mỗi chú ngữ phun ra khỏi miệng đều phải nghỉ ngơi rất lâu nhưng pháp thuật của cô bé rất hữu dụng. Cái mà mèo hoang khiến mọi người e ngại là tốc độ của nó, chỉ cần có thể giảm tốc độ của nó xuống thì nó cũng chẳng khác gì mèo bình thường.
Đáng tiếc giá trị pháp thuật của tiểu Thất cũng không quá cao, Tiêu Vũ Hiết từng thấy Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên huấn luyện, còn Trịnh Dương nữa, phong cách pháp thuật của ba người bọn họ khác biệt. Pháp lực của Diệp Vân Khinh khiến người nhìn thấy đều phải nghi ngờ liệu nó có tồn tại hay không, mỗi lần cuồng oanh loạn tạc đều khiến người khác nghĩ rằng anh ta đã hết pháp lực nhưng rồi anh ta luôn có thể phóng thích ra một pháp thuật nữa - giá trị pháp lực và năng lực khôi phục của anh ta là người mạnh nhất mà Tiêu Vũ Hiết từng gặp.
Thẩm Nhiên thì khác, anh coi trọng sự chính xác, mỗi lần đều chuẩn xác trúng mục tiêu. Anh ta dùng bia ngắm trong sân huấn luyện để rèn luyện năng lực phản ứng, ghi chép cao nhất là được % trong lần gần nhất, đối với người tự học thì thế đã tốt lắm rồi nhưng anh ta vẫn không thỏa mãn, mục tiêu thấp nhất của anh ta là %.
Còn Trịnh Dương, Tiêu Vũ Hiết chưa từng thấy anh ta sử dụng pháp thuật nhưng từ biểu hiện thì có vẻ năng lực khôi phục của anh ta rất mạnh. Khí chất thì phổ thông chẳng khiến người khác chú ý, giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất để người hoặc quái không nhằm vào anh ta.
Tiểu Thất... So với những pháp sư đó thì còn quá non.
Thấy ba người dần dần để lại vết thương trên thân mèo, động tác của mèo con dần dần chậm lại, cô liền hiểu trận đấu này dần dần tiến vào hồi cuối, định lên tiếng gọi bọn họ thì không nhờ nghe thấy một tiếng thét chói tai. Một con mèo hoang vô cùng to lớn và nhanh nhẹn như báo săn lao ra tập kích Đại Cường, khiến cậu ta lùi về sau liên tục, suýt nữa đặt mông ngồi dưới đất.
Trò chơi chân thực hơn so với trò chơi trên máy tính rất nhiều, quái vật lúc nào cũng có thể nhảy xổ ra.
Tình huống đột phát này khiến mấy người ngây người ra, nhưng dù sao bọn họ cũng là đội ngũ đã từng rèn luyện rất lâu, lúc này là lúc thể hiện sự ăn ý giữa họ. Tiểu Ngũ kịp thời đỡ được Đại Cường. Trương Thành có nhanh nhẹn cao thì hấp dẫn sự chú ý của quái, tiểu Thất kịp thời sử dụng thuật mê muội, bốn người đồng thời đối phó một con mèo rừng nhỏ đều có chút luống cuống tay chân, thêm một con nữa thì quả là muốn lật thuyền, bọn họ đều ăn ý mà dần lùi về phía sau.
Trương Thành tuy nhanh nhẹn cao nhưng không cao bằng mèo hoang lớn mới xuất hiện, cậu ta rất mau lâm vào nguy hiểm. Đại Cường thấy thế thì giơ tấm chắn ra muốn chắn công kích của mèo. Tiểu Ngũ vẫn đối phó với mèo nhỏ, Trương Thành lui về sau, tiểu Thất cấp tốc lật sách pháp thuật, chuẩn bị tìm một pháp thuật vây khốn nhưng còn chưa kịp giơ pháp trượng lên thì...
Tiêu Vũ Hiết ra tay.
Cô rút hai con dao găm bên hông ra, bước vào cuộc chiến. Chỉ một đao đã trực tiếp ghim con mèo hoang nhỏ vào trong hố cát, chân nó run một cái rồi bất động, mèo hoang lớn kêu thảm một tiếng, bỏ mặc Đại Cường ở trước mặt mà lao tới chỗ Tiêu Vũ Hiết.
Cô không lùi mà tiến tới, hai cánh tay cầm dao găm giao nhau trên đỉnh đầu, thuận thế bổ xuống thành một hình chữ X lớn. Mèo hoang đang nhảy trên không bỗng cứng lại rồi rơi xuống trên hạt cát. Nó lăn một vòng theo quán tính, lông màu nâu như nhiễm lên một tầng cát màu vàng mỏng trông như những bọt nước khi mưa phùn trên biển.
"Tiêu Tiêu!" Tiểu Thất ngạc nhiên kêu lên một tiếng rồi chạy tới, trên giày dính đầy hạt cát, cô bé chạy tới cạnh mấy đội hữu của mình, cười cong mắt: "Chị tới lúc nào vậy! Thật giỏi quá đi! Vừa tới đã lập tức giết hết bọn chúng rồi."
"Chị mới đến một lát." Tiêu Vũ Hiết lấy khăn tay ra từ trong ba lô, lau sạch vết máu trên dao găm rồi cất lại vào vỏ dao: "Vừa rồi chị đã xem các em chiến đấu, rất tốt."
"Nào có." Tiểu Ngũ có chút nhụt chí, cậu cúi đầu, hai cánh tay đang kéo phần mềm ở sau đầu mèo hoang lớn, máu chảy xuống từ vết thương hình chữ X trên cổ nhưng da lông lại không chút tổn hại: "Khi nào thì em mới có thể giỏi như chị được nhỉ."
Tiêu Vũ Hiết nhún vai, vừa rồi cô dùng tới nội lực đó. Nếu không có tâm phát và sư phụ dẫn vào cửa thì có lẽ cả đời cũng không thể luyện được. Nhưng nếu là quân nhân đã được huấn luyện đặc biệt thì có lẽ có thể.
Trương Thành thì nhặt lên con mèo nhỏ bằng quả đấm còn lại. Lúc nhặt nó lên thì trên mặt đất rơi ra một đống nước thuốc nhỏ và một cây kiếm rỉ sét, tiểu Thất thu lại chiến lợi phẩm đưa cho Tiêu Vũ Hiết, cô xua tay: "Các cậu phân đi."
Mèo hoang lớn thì rơi ra một đống nước thuốc lớn và một cái khiên to, tiểu Ngũ cầm khiên lên vung vẩy mấy lần, liếc mắt nhìn Tiêu Vũ Hiết, thấy cô chỉ mỉm cười lắc đầu liền đưa cho Đại Cường.
"Cái này...cám ơn." Cái tấm khiên của Đại Cường đã sắp hỏng rồi, cái mới này vừa hay có thể phát huy tác dụng của nó. Cậu ta nhếch môi cười nhận tấm khiên mới, thử trọng lượng của nó một chút xong thì có cảm giác thỏa mãn.
"Các cậu còn đánh quái tiếp nữa phải không?" Tiêu Vũ Hiết nhìn mặt trời sắp lặn: "Sắp tối rồi."
"Ôi, trễ vậy rồi à?" Tiểu Ngũ mau chóng cất hết xác mèo vào ba lô: "Chúng ta phải mau về thôi."
Trên đường về thành, mấy người cười cười nói nói. Từ lời bọn họ nói, Tiêu Vũ Hiết mới biết được bọn họ sẽ cày quái mỗi ngày, nhưng khu đánh quái thỏ rừng và chuột nhảy đã kín người rồi. Tới trước được trước, bọn họ không muốn tranh đấu với người khác nên mới chuyển sang khu mèo hoang có đẳng cấp cao nhất này. Hầu như lần nào cũng có thể mang chiến lợi phẩm về, vừa rèn luyện kỹ thuật và phối hợp đồng thời cũng có thể cũng có thể kiếm chút tiền thuốc nước.
"Hóa ra là vậy." Tiêu Vũ Hiết ngẫm nghĩ một lát gật đầu: "Nhưng thực lực của các cậu... tới nơi này thực sự quá nguy hiểm, nếu thu thêm một chiến sĩ nữa thì sẽ ổn thỏa hơn."
"Bọn em cũng muốn thu người nha." Tiểu Ngũ làm mặt khổ, dúm dó như da quýt, kể khổ với cô: "Người chuyển chức chiến sĩ quá ít, dù sao cũng phải đánh quái chính diện mà, lai không thể mặt trọng giáp như xe tăng được, hầu như những chiến sĩ giỏi một chút đều bị người mời đi với ưu đãi cao, ví dụ như là bang Sa mạc..."
"Chẳng phải cậu cũng là người của bang sa mạc sao?" Tiêu Vũ Hiết kỳ quái nói: "Dựa vào thân thủ của cậu cũng không phải buồn phiền chuyện không ai nhận vào đội..." Nói đến đây, cô đột nhiên nhận ra được gì đó, liếc tiểu Thất ở bên cạnh, ngượng ngùng cười một tiếng.
Hoàn toàn chính xác, tiểu Ngũ nhanh nhẹn cao cũng được coi là người nổi bật ở trong bang. Nhưng tiểu Thất thì khá bình thường, hơn nữa lại là chức nghiệp pháp sư khá đốt tiền, muốn gia nhập đội ngũ trong bang Sa mạc chắc là khá khó, còn không bằng tự mình tạo đôi ngũ.
Vậy thì Tiêu Vũ Hiết cũng đành bất lực, dù nghề nghiệp của cô là chiến sĩ, nhưng thực lực của cô quá cao so với bọn họ. Hai con mèo haong mà một mình cô có thể giải quyết lại có thể khiến cả đội ngũ tiểu Ngũ bị tiêu diệt. Cùng đánh quái với cô căn bản không thể đạt được mục đích rèn luyện thân thủ của mình.
Huống chi, chính cô có thể giải quyết quái thì sao phải đeo thêm mấy cái đuôi cản trở? Vì thế, tiểu Ngũ và tiểu Thất cũng không có ý nghĩ muốn mời cô chút nào.
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã về tới thôn. Lúc này đã hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời nữa, màn đêm tăm tối đã tới, giống như một vị họa sĩ dùng bút lông đính đầy mực đen tô lên bầu trời khiến nó đen kịt, từ xa nhìn lại chỉ thấy mấy chiếc đèn màu quýt sáng lên.
"Chúng ta phải offline." Nhóm người Tiểu Ngũ vào cửa thôn rồi tạm biệt Tiêu Vũ Hiết, tiểu Thất tò mò hỏi cô: "Chị thì sao? Chúng ta có thể offline cùng một chỗ."
"Chắc chị phải chờ lát nữa." Tiêu Vũ Hiết từ chối khéo lời mời của cô bé, nhóm người tiểu Ngũ cũng không nài thêm, nói tạm biệt rồi biến mất.
Tiêu Vũ Hiết nhìn danh sách bạn tốt tối lại và thôn nhỏ trống rỗng, chỉ có tiếng động của tiệm thợ rèn còn vang vọng dưới bầu trời đêm yên tĩnh. Cô đứng tại chỗ một hồi rồi đột ngột dùng khinh công bay ra ngoài dã ngoại.
Hôm nay nhìn tiểu Thất tiểu Ngũ đánh quái khiến cô nhớ tới một phó bản nhỏ, bởi người chơi ngày càng nhiều và , đẳng cấp cũng ngày càng cao nên bản đồ cũng theo đó mà biến rông. Trong ốc đảo xuất hiện một thực vật đặc biệt, cỏ cá tanh.
Dù tên của loại cỏ chẳng dễ nghe chút nào nhưng người từng nuôi mèo đều biết, nó có thể khiến mèo động dục phát cuồng. Tốc độ sinh trưởng của loài cỏ này càng lúc càng nhanh, cuối cùng trải rộng chung quanh những ốc đảo gần thôn sa mạc. Loài cỏ này sẽ hấp dẫn một nhóm mèo hoang động dục, tặng cho người chơi đi cày quái ở ốc đảo một "sự vui mừng lớn".
Không chỉ vậy, trước khi cỏ cá tanh thành thục cũng sẽ không tỏa ra bất cứ loại mùi hấp dẫn mèo hoang nào, mà đám Dược sư cũng có nhu cầu rất lớn đối với loại cỏ này và đã tuyên bố nhiệm vụ hái cỏ cá tanh số lượng lớn. Sau khi cỏ này thành thục sẽ tỏa ra mùi hấp dẫn mèo haong, dù nhiệt độ nóng bỏng ban ngày đều không ngăn cản được những con mèo hoang phát cuồng kia. Lần đó, thông sa mạc gặp tai nạn chưa từng có từ trước đến nay, người chơi tổn thất nặng nề, thậm chí còn thậm chí còn có rất nhiều người chơi bị mất mạng do không kịp rút lui.
Tiêu Vũ Hiết đi trong đêm, nhiệt độ không khí buổi tối ở thôn cực thấp, cô khoác áo khoác và đội mũ trùm, bay về hướng ốc đảo. Cô có thể cảm nhận được những ánh mắt ngo ngoe muốn động trong bóng tối nhưng không một con quái hoang nào đủ can đảm để bổ nhào vào tấn công cô.
Bóng dáng cô bỗng bất động tại đồng cỏ ở ốc đảo. Có mấy con mèo trắng đang lười biếng nằm trên đó, còn lật người nom rất dễ thương. Nhưng cô lại nín thở, cẩn thận trốn sau cồn cát, cố gắng không phát ra bất cứ tiếng động nào.