Edit + Beta: tramhuong
Núi Vân Mông thuộc công viên rừng rậm quốc gia, dưới chân núi có không ít khách sạn, còn có du khách đeo ba lô giống bọn họ, dãy núi trùng điệp, cỏ cây thăm thẳm, bọn họ ngừng xe ở bãi đỗ xe.
Lúc này đã là h sáng, mặt trời cao cao treo trên bầu trời tản ra nhiệt lượng, mấy người xuống xe lấy ba lô và trang bị cắm trại từ sau cốp, rồi theo Dũng ca đi lên.
Rất nhiều du khách đi thẳng vào cổng lớn, nhưng Dũng Ca mang họ đi theo một đường nhỏ, theo lời anh ta, con đường này thẳng hướng một địa điểm cắm trại, ở phụ cận một hồ nước, cảnh vệ bên cạnh lối đi ngăn lại anh ta, kiểm tra giấy chứng nhận xong mới cho đi "Gần đây vùng núi rất nguy hiểm, các bạn cần cẩn thận một chút."
Thấy mọi người vẫn vô tư không để bụng, anh cảnh vệ cau mày, sốt ruột kêu to: "Các cậu đừng có xem nhẹ, nói thật cùng các cậu, đã có mấy đoàn đội cắm trại xảy ra chuyện rồi."
Lời kêu của anh ta làm Dũng ca chấn động, anh ta quay lại, lấy ra điếu thuốc đưa cho đối phương, nở một cụ cười thân thiết lôi kéo làm quen: "Đại ca, bọn họ là mất tích à?"
"Ừ", cảnh vệ chỉnh chỉnh mũ, huy hiệu dưới ánh mặt trời chiết xạ một đạo ánh sáng, xua tay cự tuyệt điếu thuốc: "Các bạn cũng quá vô tâm, không thấy được bảng thông báo à, có hai đoàn đội, nửa tháng trước trước đi, giờ còn chưa tìm được. Huy động cả trực thăng cũng không có tín hiệu gì, sau lại, theo chó săn tìm đến hồ, tìm không ra, người thân của họ không biết sẽ thương tâm thế nào nữa đây."
Nghe lời đó, Dũng ca trịnh trọng gật đâu, nếu xã đoàn bọn họ đã đến đây, tất cả đều là người trong đoàn đã quen tay hay việc, không cần quá lo lắng, nhưng hôm nay có năm người mới giao tiền đi theo, anh ta cần đem bọn họ hoàn chỉnh trở lại, hiệp nghị miễn trách chủ yếu quy định không được chạy lung tung, người không theo chỉ huy xảy ra chuyện có thể giảm bớt hoặc miễn truy cứu trách nhiệm, nhưng nếu anh ta mang theo người xảy ra chuyện gì thì không thể không nhận trách nhiệm về mình.
"Đều nghe rõ chưa?" Dũng ca quay đầu kêu: "Đề cao cảnh giác, tất cả mọi người cẩn thận một chút, đi dã ngoại ra ngoài không như ở nhà đâu."
Mọi người không đều nhịp mà đồng ý.
Đường nhỏ này gập ghềnh giống như bị người dẫm ra tới, nhỏ đến chỉ có thể đi một người một, lòng bàn chân tiếp xúc bùn đất mềm mại cùng lá cây, ánh mặt trời chiếu xuống bóng cây loang lổ, không khí mang theo mùi cỏ cây tươi mát, hai bên là những cây cổ thụ cao lớn, một đường hướng về phía trước, địa hình càng thêm gập ghềnh nhỏ hẹp, phía trước là sườn dốc khoảng độ, đôi tình nhân đang dừng ở đó, cô gái thở hổn hển còn bạn trai cô đang chăm sóc cô.
Dũng ca mở đường phía trước, thường thường quay đầu nhìn xem những người đằng sau có đuổi kịp hay không, Hàn Lị đi ở giữa, thường thưởng ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Khinh một cái, Dương Hộ vẫn bước đi nhẹ nhàng không cố sức, dù sao làm vệ sĩ cũng là dựa vào tố chất thân thể, nhưng Tiêu Vũ Hiết có vẻ mặt thoải mái, lên dốc như đi trên đất bằng, điều này làm cô ta rất khó hiểu.
Diệp Vân Khinh đang là một trong những diễn viên nổi tiếng nhất, thế nên ở trên xe Hàn Lị liếc mắt một cái là nhận ra, chỉ bởi lúc trước ký hiệp nghị bảo mật nên không thể nói ra ngoài, xuất phát từ trực giác phụ nữ, cô kỳ thật vẫn chú ý tới bạn bè nữ tính của anh ta, Tiêu Vũ Hiết có diện mạo loli, thanh âm ngọt, khác hẳn với cô ta, đoán cô không phải hình mẫu của anh ta, Hàn Lị liền mất tâm tư quyến rũ anh, chỉ là theo bản năng so sánh sự khác biệt giữa Tiêu Vũ Hiết và mình.
Cô là thành viên lâu năm của đoàn xã này, hai năm trước gia nhập, mẹ cô bắt cô ra ngoài thám hiểm mỗi tuần, phụ nữ trong đoàn thưa thớt nên cô rất được chào đón, anh họ Trương Trí Dũng cũng lấy cô làm chiêu bài hút người, kinh doanh của đoàn phát triển không ngừng. Là thành viên nữ tính thứ hai nhưng thực lực của cô lại nằm trong những người dẫn đầu. Phàm là thành viên lâu năm luôn có một thứ tinh thông, anh họ am hiểu cung tên, cô có tốc độ nhanh, leo núi leo cây thì nhất nhưng sức chịu đựng thấp, đó cũng là điểm yếu của phái nữ, không thể cùng đàn ông so sánh được, cô cũng không để ý.
Nhưng Tiêu Vũ Hiết này rốt cục là ai? Đã leo núi được nửa giờ, chính mính đều đều có chút đỏ mặt thở hổn hển, cô ta lại như thường, hô hấp không thay đổi, còn có sức đỡ Diệp Vân Khinh đang thở dốc một phen, thể lực, tố chất này có thể cùng Dũng ca đánh đồng.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút," trên môt đoạn đường khá nhẹ nhàng, Dũng ca dừng chân lại, kiểm kê nhân số, Diệp Vân Khinh nhìn như vừa mới chạy xong m, mệt đến phải dựa vào cây, theo thân cây tuột xuống đất ngồi, Dương Hộ dùng khăn lông ở cổ lau mồ hôi, một tay chống cây, Tiêu Vũ Hiết cõng đồ vật nặng mấy kg, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, Dương Hộ nhìn thế thì trong lòng hổ thẹn, cảm giác có phải mình gần đây đã quá buông lỏng việc tập luyện hay không.
"Dương Thiến Thiến đâu? Dũng ca phát hiện thiếu người: "Còn có bạn trai cô ấy là Thạch tiên sinh, ai đi cùng bọn họ?"
"Là tiểu Phan", một nam nhân để tóc mái trả lời: "Tôi đi tìm họ."
Dũng ca giơ tay xem giờ: "Mười phút, đi nhanh về nhanh."
Cậu để tóc mái lập tức đi xuống đường sườn núi, mọi người hoặc ngồi hoặc đứng uống nước bổ sung thể lực. Trên núi có rất nhiều đường nhỏ. Người tới lần đầu có thể sẽ bị lạc đường, cho nên mới cần người có kinh nghiệm đi cùng, sau phút, mọi người đều nghỉ ngơi xong, người còn chưa trở lại, Dũng ca nói với Hàn Lị một câu rồi tự mình xuống núi tìm người.
"Chuyện như vậy đã từng xảy ra chưa?" Tiêu Vũ Hiết thấy đoàn viên đều có sắc mặt không tốt, hỏi: "Bọn họ có phải là đi sai đường rồi không?"
"Sẽ không, chúng tôi đã tới rất nhiều lần, nơi này quen thuộc như vườn nhà mình vậy." Hàn Lị phản bác: "Từ lúc bắt đầu đi đường nhỏ mới nửa giờ, dù bọn họ đi chậm thì "cũng nên tìm được, con đường này không có ngã rẽ, không hiểu sao giờ họ vẫn chưa trở lại."
"Gọi cho họ được không?" Tiêu Vũ Hiết lại hỏi.
"Trong núi không có tín hiệu, bằng không sao lại gọi là dã ngoại?" Hàn Lị lấy di động ra, góc trái phía trên viết không tín hiệu, cô ta giơ lên cho cô nhìn: "Cho nên việc nghe chỉ huy là rất quan trọng."
Nếu Dũng ca đã đi tìm người, Hàn Lị liền mang đội ngũ tiếp tục xuất phát, Diệp Vân Khinh vẫn như cũ có bộ dạng mệt mỏi không có sức lực gì, thân hình dưới ba lô lung lay sắp đổ, Dương Hộ muốn hỗ trợ xách ba lô bị từ chối. Tiêu Vũ Hiết nhìn xung quanh, tìm được một nhánh cây to bằng nắm tay, dùng làm gậy chống cho anh.
Có gậy chống, Diệp Vân Khinh không suy yếu như trước, có thể chậm rãi đuổi kịp đội ngũ, Hàn Lị thấy anh đi ngày càng chậm thì cũng thả chậm bước chân, đường núi phía trước càng khó đi hơn, không đến phút lại phải nghỉ một chút, Tiêu Vũ Hiết tuy rằng có thể chất hơn người, ba lô cũng nhẹ hơn, nhưng đi lâu vậy cũng cảm thấy mệt, hơn nữa chuyện người mất tích như bóng ma phủ trên đầu họ, đoàn viên có tâm trạng nôn nóng hơn, thỉnh thoảng nhìn sau xem, có một nam sinh có lỗ tai lúc nhìn về sau suýt nữa té ngã.
Mười phút qua đi, Tiêu Vũ Hiết cảm giác họ đi được chưa đến trăm mét, có thể nhìn đến nơi họ vừa nghỉ ngơi, chỗ đó sạch sẽ không có người.
"Bọn họ rốt cục đi đâu?" Cậu trai có lỗ tai nhỏ giọng nói thầm.
"Lại đi nửa giờ liền đến chỗ nghỉ ngơi đầu tiên," Trong lòng Hàn Lị sốt ruột, hận không thể mọc cánh bay xuống xem cho rõ, nhưng trước khi đi anh họ đã dặn cô dẫn người đi trước, dù sao sớm hay muộn bọn họ sẽ tới.
Nơi nghỉ ngơi đầu tiên là một khối đất bằng, bọn họ tại chỗ nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó lại đi hai giờ tới địa điểm nghỉ ngơi thứ hai, ăn cơm trưa xong lại đi bốn giờ, đến chỗ cắm trại.
Nghe đến thời gian biểu, mặt Diệp Vân Khinh trắng lại: " tiếng đồng hồ, đi một ngày à?"
Lúc này, cậu trai có lỗ tai kêu một tiếng "A! Tôi nhìn đến bọn họ!"
Mấy người dừng chân nhìn về phía sau, Thạch tiên sinh đầy đầu mồ hôi cõng bạn gái anh ta Dương Thiến Thiến, một nam sinh khác chắc là tiểu Phan, cùng Dũng ca đang xách ba lô giúp họ, cậu đeo kính sau cùng, năm người cuối cùng đuổi kịp họ.
"Dương tiểu thư quá mệt mỏi," Dũng ca mặt trầm như nước, giải thích đơn giản một câu, hướng mọi người nói: "Tiếp tục đi trước!"
Lúc vừa bắt đầu, Dương tiểu thư đi đằng trước, vừa nói vừa cười, hao phí rất lớn thể lực, khó trách hiện tại đi không nổi phải cần bạn trai tới cõng.
Lại qua nửa giờ, Tiêu Vũ Hiết cũng thấy mệt mổi, tại điểm nghỉ ngơi thứ nhất, đã qua h, đoàn người đi lên một khối đất bằng có rừng cây bao quanh, không màng hình tượng xụi lơ trên đất, Diệp Vân Khinh buông ba lô, lưng dựa đại thụ, nhắm mắt lại.
Tiêu Vũ Hiết nhìn quen bộ dáng hăng hái khí phách của anh, đột nhiên thấy anh biến mèo bệnh, rất mới mẻ, nhịn xuống không cười, Dương Hộ ngồi bên cạnh, quần áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, lấy tay quạt quạt cho thông khí.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn nửa giờ, bọn họ tiếp tục lên đường, lại đi giờ, cuối cùng đến nơi ăn cơm trưa theo lời Hàn Lị – giữa sườn núi.
Ở đó có một khối đất trống lớn bằng xi măng đúc kim loại, đã có một đoàn đội ngồi chiếm một góc, thấy có người đi lên, chào hỏi sôi nổi: "Dũng ca, anh tới ròi à."
"Lily, nhớ anh không?"
Nơi thích hợp sinh tồn dã ngoại ở đế đô chỉ có mấy địa điểm như vậy, đoàn đội chạm mặt nhiều lần nên cứ như vậy mà quen thuộc, trước mắt chỉ là một đoàn xã du lịch phổ thông, mấy kẻ không chuyên mang lên trang bị ra ngoài thể nghiệm một chút, khác với bọn họ phải đi thêm tiếng nữa, đoàn đội này cắm trại ở gần đây.