Đoàn người Chủ tịch Kiều đương nhiên là không cần Nhiếp Chấn Bang đến sắp xếp, phía văn phòng Phúc Kiến tại thủ đô cũng có tài sản ở Bắc Kinh. Cao ốc Phúc Kiến chính là nơi đặt văn phòng của tỉnh Phúc Kiến.
Sau khi đưa đoàn người của Chủ tịch Kiều đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền cáo từ. Lúc này, Chủ tịch Kiều giao cho mình nhiệm vụ quan trọng như vậy, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là rất thương tâm. Tiên vào được một tầng của cấp bộ tỉnh, bất kể là cấp bộ trưởng hay là thứ trưởng, Nhiếp Chấn Bang đều cần phải quen biết với một số người ngang cấp bậc. Làm phó Bí thư thành phố Vọng Hải, Chủ tịch thành phố, Nhiếp Chấn Bang lúc nào cũng có khả năng phải đến tỉnh khác để bàn chuyện với lãnh đạo các tỉnh khác.
Đây cũng là một điểm lỗ hổng lớn trong tổ chức của Nhiếp Chấn Bang. Bản thân còn quá trẻ, tuổi đã là lãnh đạo cấp thứ trưởng. Các cấp dưới trong tổ chức, tuổi tác đều không kém Nhiếp Chấn Bang. Không phải ai cũng có thể lên từng bước giống như Nhiếp Chấn Bang. Để có thể thăng chức nhanh như vậy, một mặt, sau lưng Nhiếp Chấn Bang có lãnh đạo và chỗ dựa vững chắc ủng hộ. Mặt khác, bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng tự tạo ra rất nhiều thành tích, đây cũng là lợi thế để thăng tiến.
Nhưng những người khác thì không được như Nhiếp Chấn Bang. Ví dụ như Dịch Quân, Trần Nhạc, còn có mấy người Phượng Kiều, có thể đạt tới cấp sở đã coi như là cán bộ rất trẻ tuổi rồi.
Nếu đến cấp dưới cũng đã đạt được đến cấp độ này, cân bằng trong chính trị sẽ bị phá vỡ. Chuyện như vậy, các gia tộc khác ở thủ đô tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện.
Bởi vậy, lúc này Kiều Dịch Nhân cho Nhiếp Chấn Bang cơ hội tổ chức trù bị, cũng là cho Nhiếp Chấn Bang cơ hội để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các quan chức tỉnh khác. Biểu hiện tốt thì đây sẽ là một mở đầu tốt, rất có lợi cho mạng lưới của Nhiếp Chấn Bang.
Ở trên địa điểm hội nghị của tỉnh, phân vân của Nhiếp Chấn Bang là hai nơi khách sạn Bắc Kinh và lâu đài cổ Á Âu.
- Cư Bằng, anh nói xem, rốt cuộc là sẽ đặt địa điểm hội nghị ở khách sạn Bắc Kinh hay là ở lâu đài Á Âu đây?
Hai nơi này đều có ưu khuyết điểm, trong thời gian ngắn, Nhiếp Chấn Bang cũng khó mà lựa chọn được.
Chuyến đi đến Bắc Kinh lần này khiến cho Lý Cư Bằng vô cùng ngạc nhiên. Năng lượng khổng lồ phía sau Chủ tịch Nhiếp đã thể hiện ra khiến cho Lý Cư Bằng có cảm giác dừng chân ở trên núi cao. Ngày thường ở thành phố Vọng Hải, Chủ tịch Nhiếp là người rất hòa khí, khiêm tốn cẩn thận, trong công việc cũng duy trì tác phong rất khiêm tốn. Nhưng sau khi thấy được bối cảnh của Chủ tịch Nhiếp, Lý Cư Bằng rất giật mình. Chủ tịch có nguồn lực hùng hậu như vậy, nếu đưa ra thì Lý Thái Thạch cũng phải nhượng bộ mà lui binh.
Thời gian này, Lý Cư Bằng đã hết sức điều chỉnh tâm tình của mình. Suy nghĩ một chút, Lý Cư Bằng cũng chậm rãi nói:
- Chủ tịch, tôi thấy, chọn ở lâu đài cổ Á Âu đó vẫn tốt hơn một chút.
Lựa chọn của Lý Cư Bằng khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng phải giật mình. Trong lòng, Nhiếp Chấn Bang cũng có ý định chọn lâu đài Á Âu. Sở dĩ hỏi Lý Cư Bằng như vậy là muốn bồi dưỡng Lý Cư Bằng. Cùng với địa vị đi lên của mình, thân là thư ký, bất kể là trao quyền cho cấp dưới hay là thăng chức từng bước theo mình, điều cần nhất vẫn là trí tuệ. Bắt đầu từ bây giờ, rèn luyện cho Lý Cư Bằng khả năng này cũng là một cách hay.
- Ly do? Nói chút xem. Vì sao lại chọn Á Âu?
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nhìn Lý Cư Bằng, trong mắt hiện lên một tia khích lệ.
Lý Cư Bằng lúc này cũng không lúng túng, gật đầu nói:
- Chủ tịch, tôi cảm thấy, nếu đặt ở bên Á Âu, lãnh đạo các tỉnh đều dễ đồng ý hơn. Phía khách sạn Bắc Kinh thì bối cảnh hành chính thật sự là quá mạnh mẽ.
Nhìn thấy Lý Cư Bằng không nói gì nữa, Nhiếp Chấn Bang ngồi thẳng người lại. Lời của Lý Cư Bằng cũng có lý một chút, tuy nhiên vẫn còn rất hạn chế. Nói một cách tổng thể, tầm mắt của Lý Cư Bằng vẫn chưa hoàn toàn được mở ra. Tuy nhiên, mặc dù vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng đã rất hài lòng.
Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nhìn theo góc độ bình đẳng, nếu chọn ở khách sạn Bắc Kinh sẽ khó tránh khỏi khiến lãnh đạo các tỉnh khác cho rằng tỉnh Phúc Kiến chúng ta là chủ đạo. Khách sạn Bắc Kinh mang phong cách quá hành chính, phía Á Âu dù sao cũng thuộc về tư nhân. Như vậy sẽ giảm đi một chút chính thức nhưng lại khiến họ cảm thấy bình đẳng. Đây là điều thứ nhất.
Điều thứ hai. Khách sạn Bắc Kinh là nơi tập trung của các lãnh đạo Trung Quốc. Mỗi khi trời tối, các cán bộ ra vào nơi này không dưới trăm người, có thể nói là vàng thau lẫn lộn. Hội nghị liên tịch của tỉnh nhất định sẽ tạo ra thanh thế không nhỏ, người quan tâm tìm hiểu một chút sẽ biết là có chuyện gì xảy ra. Như vậy, chuyện cao tốc sẽ mất đi tiên cơ. Đặt ở bên Á Âu, tính bí mật cũng cao hơn rất nhiều.
Lý Cư Bằng lúc này nghe giải thích của Nhiếp Chấn Bang xong, trên mặt cũng lộ vẻ giật mình, gật đầu nói:
- Chủ tịch, tôi hiểu rồi.
Bố trí của hội trường ở Á Âu, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì. Với quan hệ của mình và Vân Trí Quang, tuy rằng cũng chưa tới mức thân thiết gì nhưng dù sao cũng đều là người cùng tầng lớp với nhau, hắn nhất định sẽ nể mặt Nhiếp Chấn Bang. Rất nhanh chóng, Nhiếp Chấn Bang đã thuê một căn biệt thự độc lập bên lâu đài Á Âu, đây chính là nơi đặt hội nghị ngày mai.
Hơn bố giờ chiều hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cũng đã từ văn phòng Phúc Kiến chạy tới đây. Bố trí và tiệc cũng không chọn theo kiểu tiệc của châu Âu mà là kiểu tám món ăn truyền thống theo thói quen ăn uống của các lãnh đạo tỉnh, cuối cùng đã chọn một số món ăn kinh điển của Ba Thục và Sở Nam.
Rượu cũng không dùng loại rượu Mao Đài đặc cung gì đó. Những người này cũng không phải những người chưa từng trải, dùng loại rượu này khó tránh khiến cho người khác một cảm giác không tốt.
Người khác sẽ cảm thấy anh đang cố ý muốn khoe mẽ và thị uy. Cho nên, trong việc chọn rượu, Nhiếp Chấn Bang lựa chọn loại rượu Mao Đài ủ năm bình thường nhất.
Ở trên tầng của biệt thự, tất cả các vật dụng bài trí trong phòng khách cũng đã tạm thời được dọn dẹp sạch sẽ. Dọc theo một vòng phòng khách lớn, bày từng chiếc sô pha đơn, ở trên mỗi chiếc sô pha đặt một tách trà. Ở giữa làm thành một vòng tròn, cũng cố ý không để ý đến vị trí chủ yếu và thứ yếu, thoạt nhìn giống như kiểu Đảng và lãnh đạo quốc gia tiếp đón khách nước ngoài thường thấy trên TV.
Cách bố trí như vậy cũng có một ưu điểm, đó là không phân biệt cấp bậc, nên đương nhiên sẽ không có chuyện người nào làm chủ, tỉnh nào làm chủ.
Gần h chiều, Nhiếp Chấn Bang cùng với Ủy viên thường vụ phó Chủ tịch tỉnh Triệu Khải Minh đã đợi ở ngoài cửa lớn. Bên ngoài, chiếc xe màu đen nối đuôi nhau vào.
Đây cũng là sự kết nối rất tốt trước đó của Nhiếp Chấn Bang và Vân Trí Quang. Vốn dĩ, quy định của nơi này là không được đi xe vào trang viên. Tuy nhiên, vì tình hình đặc thù lần này, Vân Trí Quang đành phá lệ.
Xe dừng ở ngoài sân, Kiều Dịch Nhân bước một chân xuống xe trước, mỉm cười, cùng đợi lãnh đạo của năm tỉnh khác xuống xe. Phía Ba Thục lại là cha của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quôc Uy tự mình ra mặt.
Sau khi sáu lãnh đạo đi tới, Kiều Dịch Nhân rất thân thiết, mỉm cười nói:
- Các vị, giới thiệu với các vị một chút, vị trẻ tuổi này chính là Chủ tịch thành phố Vọng Hải của chúng ta, đồng chí Nhiếp Chấn Bang, con trai của Chủ tịch tỉnh Nhiếp.
Nhiếp Quốc Uy lúc này cũng cười ha hả. Có người con trai như Nhiếp Chấn Bang đúng là chuyện rất đáng tự hào. Nhiếp Quốc Uy cũng cười nói:
- Lão Kiều, vẫn nhờ cũng sự dạy bảo vào giúp đỡ của anh.
Nói xong, Nhiếp Quốc Uy nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Chấn Bang, giới thiệu với con vài vị lãnh đạo.
Ngôi sao chính trị mới, đây tuyệt đối là ngôi sao chính trị mới! Đây là cảm giác đầu tiên của lãnh đạo các tỉnh. Hơn nữa, lúc này nhà họ Nhiếp và Kiều Dịch Nhân cũng đã quyết định từng bước đẩy Nhiếp Chấn Bang ra. Ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp thứ trưởng, e là qua một lần thăng quan nữa, hai cha con nhà họ Nhiếp đều đã là cán bộ cấp bộ trưởng, cũng coi như là một giai thoại quan trường rồi.
Dù sao, sự chênh lệnh tuổi tác giữa hai cha con, theo chế độ thăng chức hiện tại của nhà nước Trung Quốc, sau khi ban hành quy định bổ nhiệm cán bộ, cho dù tuổi sinh con, muốn cả hai cha con cùng tại vị là chuyện không thể. Cha con Nhiếp Chấn Bang e là cũng phải trở thành thất truyền trong quan trường Trung Quốc.
Nói xong, Nhiếp Quốc Uy chỉ và người đàn ông chừng , tuổi, khuôn mặt rất hòa khí ở bên cạnh, giới thiệu:
- Chấn Bang, đây là Phó Bí thư Thành ủy thành phố Du Châu, Chủ tịch Vu Thương Châu, bác Vu. Bên cạnh là Bí thư Tỉnh ủy Tăng Thường Xuân, bác Tăng.
Kế tiếp, Nhiếp Quốc Uy giới thiệu từng người cho Nhiếp Chấn Bang, Chủ tịch tỉnh Sở Nam – Khu Kiến Đoàn, Chủ tịch tỉnh Hồng Giang – Liễu Dũng.
Bên cạnh, không ít nhân viên cùng đi nghênh đón Lâm Hậu Vinh và tỉnh Phúc Kiến đều có cảm giác kinh ngạc, trong lòng lại có một cảm giác như bừng tỉnh. Thảo nào Chủ tịch tỉnh Kiều cũng vài phần kính trọng Nhiếp Chấn Bang. Có một người cha như vậy, khởi điểm của Nhiếp Chấn Bang cũng cao hơn người khác một bậc rồi.
Tục ngữ nói “Cán bộ thôn là đánh mà ra/ Cán bộ hương là quát mà ra/ Cán bộ huyện là mua mà ra/ Cán bộ tỉnh là sinh mà ra”.
Lời nói tuy rất thô, cũng rất phiến diện nhưng lại chính xác. Trung Quốc cũng tồn tại tình hình này. Cái gọi là trong triều có người làm quan, có gia thế và chỗ dựa thì trời sinh đã có ưu thế hơn so với những người dân bình thường khác. Đây là chuyện không có cách nào khác được.
Các quan chức đứng ở đây, ai nấy đều tỏ ra rất thân thiết, hòa nhã, đều mỉm cười chào hỏi Nhiếp Chấn Bang, nói mấy lời khích lệ nịnh nọt.
Bên cạnh, Kiều Dịch Nhân làm chủ nhà cũng đã tới, mỉm cười nói:
- Các vị, tôi thấy hay là vào nhà ăn cơm, uống chút rượu nhạt trước đã.
Vì buổi tối có việc nên sáu người đều không uống quá nhiều rượu. Về vơ bản, thì chỉ uống một chút rồi dừng lại. Văn hóa tiệc của Trung Quốc chính là văn hóa bàn rượu, hiện giờ chuyện uống rượu này đã ít đi, đương nhiên tốc độ ăn cũng nhanh lên. Chưa đến một giờ bữa tiệc đã kết thúc.
h tối, đoàn người dưới sự hướng dẫn của Nhiếp Chấn Bang đi lên phòng khác ở tầng hai, đồng loạt ngồi vào chỗ của mình. Sau khi Nhiếp Chấn Bang bảo nhân viên rót cho mỗi vị lãnh đạo một ly Thiết Quan Âm, Nhiếp Chấn Bang gật đầu với Dịch Kiều Nhân. Hội nghị đã có thể bắt đầu.