Nhiếp Chấn Bang cũng không chậm trễ, lúc này tuy đã chín giờ tối nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng biết Kiều Dịch Nhân chắc chắn chưa ngủ. Một cán bộ muốn tiến lên trên con đường làm quan, muốn xây dựng trong thể chế, muốn có thành tựu thì làm thêm giờ là việc bình thường. Kiều Dịch Nhân là người như thế, vào lúc này tuyệt đối không thể nghỉ ngơi.
Quả nhiên, sau khi gọi điện thoại liền vang lên tiếng của Kiều Dịch Nhân:
- Chấn Bang, có chuyện gì?
Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Chủ tịch tỉnh, còn chưa nghỉ ạ, có một việc rất quan trọng muốn báo cáo Chủ tịch tỉnh.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đem toàn bộ sự việc trình bày lại rồi nói tiếp:
- Chủ tịch tỉnh, nếu đường cao tốc trên cao có thể trở thành sự thật thì sẽ tạo ra tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với sự phát triển kinh tế của thành phố Vọng Hải chúng ta, điểm yếu nhất của giao thông Vọng Hải cuối cùng cũng được đỡ lên. Ngoài ra đường cao tốc trên cao cũng có thể mở ra cánh cửa thông tỉnh ta vào Tây Bộ, có nhiều điều tốt cho các thành phố lân cận.
- Chủ tịch tỉnh, ông cũng biết Ủy ban Cải cách và Phát triển chỉ đảm nhận quy hoạch và đề cử giai đoạn đầu, quyết định cuối cùng vẫn là ở nội các Chính phủ. Căn cứ khảo sát quy hoạch thì thấy đường cao tốc trên cao xuyên qua tỉnh Hồng Giang, tỉnh Sở Nam, thành phố Du Châu tỉnh Kiềm Châu cuối cùng đến thành phố Thiên Phủ tỉnh Ba Thục. Việc này liệu có thể họp năm tỉnh lại với nhau, do Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đứng đầu tranh thủ tiến hành liên kết lại, như thế cơ hội thắng lợi mới lớn.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói xong, trong lòng Kiều Dịch Nhân có chút hoảng sợ, chuyện này bản thân mình cũng không biết mà Nhiếp Chấn Bang đã biết rõ ràng, lại còn chạy đến Bắc Kinh rồi. Sức mạnh sau lưng Nhiếp Chấn Bang quả nhiên là không tầm thường, năng lực của Nhiếp gia quả nhiên không tầm thường.
Nếu lúc này Nhiếp Chấn Bang biết trong lòng Kiều Dịch Nhân nghĩ như vậy nhất định sẽ cười ngất.
Đề nghị này làm Kiều Dịch Nhân rơi vào trầm tư, chỗ Bí thư Tỉnh ủy Trương Thiên Việt tỉnh Hồng Giang quan hệ với mình rất tốt, đường cao tốc trên cao xuyên qua tỉnh Hồng Giang đối với sự phát triển kinh tế của vùng giải phóng cách mạng cũ Hồng Giang có tác dụng không thể tính hết, cũng như vậy, tỉnh Kiềm Châu cũng sẽ không từ chối chuyện này. Hai tỉnh này về cơ bản sẽ không có vấn đề gì, chỗ tỉnh Ba Thục có Nhiếp Quốc Uy là Phó bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh tỉnh Ba Thục, chuyện của con mình Nhiếp Quốc Uy nhất định sẽ ủng hộ. Chỉ còn lại thành phố Du Châu và thái độ của tỉnh Sở Nam là chưa xác định, bên thành phố Du Châu tin là cũng sẽ không có lý do từ chối, chỉ còn lại có tỉnh Sở Nam, nếu nhà nước thật sự quyết định phương án này mà tỉnh Sở Nam phản đối thì Hồ Ngạn Bác của tỉnh Sở Nam chính là người ngu, trong việc này chắc chắn cũng để lại một ấn tượng xấu.
Trầm ngâm một chút, Kiều Dịch Nhân lập tức nói:
- Chấn Bang, tin này rất đúng lúc, thế này đi, chỗ cậu tiếp tục gặp gỡ cùng lãnh đạo Ủy ban Cải cách và Phát triển, tôi lập tức báo cáo với Bí thư Trần. Ngoài ra, chuyện này tốt nhất cậu liên lạc với cha cậu một chút, thành phố Du Châu dù sao cũng là chia từ Ba Thục ra, nếu như có thể do chỗ cha cậu ra mặt thì thành phố Du Châu chắc chắn không có vấn đề quá lớn, về phần Hồng Giang và công việc của Sở Nam tôi sẽ lo.
Quả nhiên không hổ là người lãnh đạo tương lai của đất nước, lúc Kiều Dịch Nhân nói lời này cũng lộ ra một loại khí phách làm Nhiếp Chấn Bang chấn động.
Lập tức, gật đầu nói:
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, bên này tôi nhất định làm tốt công việc giai đoạn đầu để dọn đường cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Sau khi úp điện thoại Nhiếp Chấn Bang nhìn đám người Lưu Cao Hoa đang chờ bên cạnh gật đầu nói:
- Chỗ Chủ tịch tỉnh Kiều đã đồng ý, chuyện này tôi nghĩ là vấn đề không lớn. Trước mắt Chủ tịch tỉnh Kiều bảo chúng ta phải cùng người của Ủy ban Cải cách và Phát triển tiếp tục giữ liên lạc, nắm tình hình bất cứ lúc nào, đợi ông ấy đến.
Buổi tối, Nhiếp Chấn Bang không ở lại đó mà quay trở về nhà Nhiếp gia, lúc vào cửa gặp luôn Đổng Uyển từ trong phòng đi ra, mặc bộ đồ ngủ bằng len, dáng người đẫy đà vô cùng hấp dẫn, thấy Nhiếp Chấn Bang định cất tiếng liền đưa tay ra hiệu không nói chuyện, đi tới bên cạnh hạ giọng nói:
- Con vừa mới ngủ, chiều hôm nay quấy cả một ngày, phải gọi bác sĩ khám sức khỏe ... cũng không có vấn đề gì lớn, nói chuyện nhỏ thôi.
Nhiếp Chấn Bang cười ha ha, hạ giọng nói:
- Uyển Nhi, sao anh cảm thấy bây giờ trong nhà này anh lại thành địa vị thấp nhất rồi.
Lời này làm Đổng Uyển cũng mỉm cười:
- Giờ anh mới biết à, không chỉ bây giờ mà trước kia anh cũng là địa vị thấp nhất trong nhà đấy.
Nói xong, Đổng Uyển nhướn mày nói:
- Lại uống không ít rượu rồi, muộn rồi để em nấu cho anh chút gì ăn khuya.
Nhìn dáng Đổng Uyển rời đi, trong lòng Nhiếp Chấn Bang thấy rất cảm động, có lẽ, đây chính là động lực để mình vẫn luôn kiên trì và cố gắng.
Ngồi trên sô pha, Niếp Chấn Bang cầm điện thoại bấm số của cha, sau vài tiếng chuông bên kia liền vang lên tiếng của Nhiếp Quốc Uy sang sảng:
- Chấn Bang à? Sao lại về Bắc Kinh, muộn như vậy gọi điện tới là có chuyện sao?
Nghe giọng điệu và thái độ thì chắc chắn cha mình lúc này cũng đang làm việc, Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói:
- Cha còn chưa ngủ sao? Công việc làm không hết, sức khỏe quan trọng hơn, giờ cũng gần năm mươi tuổi rồi không như hồi còn trẻ, thức đêm ảnh hưởng tới cơ thể.
Nhiếp Quốc Uy cũng ha ha cười trong điện thoại, nói:
- Không có gì đáng ngại, cũng không phải khuya lắm, khoảng mười hai giờ sẽ đi nghỉ, mới tới tỉnh Ba Thục nên có rất nhiều chuyện chưa làm. Không cố gắng thì sẽ bị con đuổi kịp, nói không chừng sau vài năm nữa cha con chúng ta sẽ cùng cấp rồi. Cha có thể không cố gắng sao?
Lời nói này mặc dù là có ý đùa giỡn, nhưng cũng là nói thật suy nghĩ của Nhiếp Quốc Uy, bản thân làm một cán bộ cấp Bộ trưởng, về lý mà nói, Nhiếp Quốc Uy xứng đáng kiêu ngạo, dù sao cũng là Đại tướng nơi biên cương, tìm khắp hơn một tỉ nhân khẩu cả nước cũng chỉ có sáu bảy mươi người mà thôi.
Nhưng, Nhiếp Quốc Uy cũng không cảm thấy được sự kiêu ngạo này, có một đứa con vô cùng ưu tú làm Nhiếp Quốc Uy không biết nên khóc hay nên cười.
Sau khi nói chuyện phiếm thì Nhiếp Chấn Bang cũng đem chuyện đường cao tốc trên cao và lời của Kiều Dịch Nhân nói lại, rồi nói:
- Cha, lần này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội khó được.
Hy vọng chỗ cha có thể giúp con một chút.
Nhiếp Quốc Uy trầm ngâm một chút, tỉnh Ba Thục là căn cứ địa cũ của Nhiếp gia, lực lượng ở trong hệ thống chính phủ rất mạnh. Bí thư Tỉnh ủy Tăng Thái Bình cũng hết sức ủng hộ công việc của mình, bây giờ sự phát triển kinh tế của tỉnh Ba Thục cũng không được tốt lắm, cũng bị giới hạn ở mặt giao thông, đối với chuyện này Nhiếp Quốc Uy cũng giơ hai tay tán thành.
Nhiếp Quốc uy lập tức nói:
- Chuyện này bên tỉnh Ba Thục vấn đề không lớn, chỗ Du Châu và Kiềm Châu đến lúc đó cha sẽ phối hợp với con nhanh một chút, bây giờ cũng muộn rồi con mau nghỉ đi.
Có Bộ trưởng Doãn giúp đỡ phối hợp liên lạc, chiều hôm sau Nhiếp Chấn Bang liền nhận được điện thoại của Bộ trưởng Doãn là đã hẹn một vị Phó chủ nhiệm của Ủy ban Cải cách và Phát triển đồng ý gặp, tuy nhiên đối phương đưa ra yêu cầu địa điểm bữa tối đặt ở Á Âu Cổ Bảo Trang Viên.
- Nhiếp Chủ tịch thành phố, anh xem nếu không tiện tôi lại giúp anh sắp xếp lại một chút, đổi sang khách sạn Thủ Đô, tôi tin là chuyện này bên kia cũng sẽ nể mặt.
Trong điện thoại, Bộ trưởng Doãn cũng hơi ngượng ngùng nói.
Á Âu Cổ Bảo Trang Viên, là chỗ Vân Trí Quang làm ra chuyên môn dùng để cướp tiền, tại chỗ này tiền tiêu một buổi tối không dưới một trăm ngàn.
Phó chủ nhiệm gì của Ủy ban Cải cách và Phát triển chọn chỗ này ngay từ đầu đã có vẻ quá đáng, Bộ trưởng Doãn cũng hiểu nên lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng. Khả năng của Nhiếp Chấn Bang ông ta hiểu nhưng Bộ trưởng Doãn không tiện nói rõ, nếu Nhiếp Chấn Bang không đồng ý cũng chỉ còn cách tự mình đi nói khó một chút.
Nhiếp Chấn Bang lúc này trong lòng vô cùng khó chịu nhưng cũng biết Bộ trưởng Doãn cũng là không dễ dàng gì, hơn nữa Nhiếp Chấn Bang cũng muốn xem một chút Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển này rốt cuộc là loại gì, lập tức gật đầu nói:
- Bộ trưởng Doãn, không cần đâu, Á Âu Cổ Bảo mà thôi, sản nghiệp của Vân đại thiếu gia, chút tiền ấy tôi trả được, đặt ở bên đấy là được rồi.
Bẩy giờ tối đoàn người Nhiếp Chấn Bang đã đợi ở tại cổng Á Âu Cổ Bảo Trang Viên, cánh cổng Sắt rất nặng tỏ ra một phong cách châu Âu xa hoa quý tộc, không thể không nói loại thủ đoạn kinh doanh này của Vân Trí Quang đúng là vô cùng cao siêu, nắm được trọn vẹn sự hư vinh trong lòng người, Á Âu Cổ Bảo Trang Viên từ khi khai trương đến giờ vẫn kinh doanh náo nhiệt, chính là sự chứng minh tốt nhất.
Khoảng bẩy giờ mười bầu trời Bắc Kinh cũng bắt đầu dần tối, Bộ trưởng Doãn cũng chạy tới.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, nét mặt Bộ trưởng Doãn có vẻ ngại ngùng, mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, thật ngại vì đã tới chậm.
Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển đã hẹn là bẩy giờ ba mươi, sau khoảng hơn mười phút, ngoài cửa một xe con ngừng lại, một người đàn ông tuổi chừng hơn năm mươi tuổi, bụng phệ đi xuống, ánh mắt có vẻ cao ngạo nhìn mọi người xung quanh rồi đi tới.
Lúc này Bộ trưởng Doãn đón chào, mỉm cười giới thiệu:
- Hứa chủ nhiệm, giới thiệu với ông, vị này là đồng chí Nhiếp Chấn Bang Chủ tịch thành phố thành phố Vọng Hải.
- Chủ tịch thành phố Nhiếp , vị này chính là Hứa chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển, lần này chuyện của các cậu phải nhờ Hứa chủ nhiệm rồi.
Bộ trưởng Doãn quay đầu lại giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang.
Vừa nói xong Nhiếp Chấn Bang cũng đưa tay ra bắt, nhưng Hứa chủ nhiệm lúc này lại xoay người căn bản cũng không chú ý chút nào nói:
- Lão Doãn, cùng đi đi.