Sau khi gác điện thoại, Trang Ái Quốc lập tức đứng dậy, nói với người ở phía ngoài:
- Tiểu Vương, chuẩn bị xe qua bên Quang Hoa.
Trên thực tế Trang Ái Quốc cũng không chậm trễ chút nào. Tuy nói là đồng ý với ý kiến của Lưu Uy, chuẩn bị tiến hành bắt giam Lý Thành Phương nhưng trên thực tế, Trang Ái Quốc cũng biết rõ suy nghĩ lúc này của những người khác. Thủ tướng Vân đương nhiên không cần nói đến, là người chủ trương cứng rắn, Tổng Bí thư Viên lúc này cũng phải nể phó Chủ tịch Thẩm đang đương nhiệm mà trải đường cho thích hợp.
Về phần Chủ nhiệm Uỷ ban chính trị pháp luật và Lãnh Vân Phi, đương nhiên sẽ rất lạc quan về chuyện này. Quả nhiên, sau khi Trang Ái Quốc báo cáo tỉ mỉ tất cả mọi chuyện lại cho Tổng Bí thư Viên, ông trầm ngâm một lúc sau đó liền gật đầu nói:
- Điều tra tiếp đi, Thạch Nghị Vũ chết rồi, Lý Thành Phương cũng liên quan tới vụ án, vụ án của tập đoàn Á Hải quả nhiên có liên lụy rất rộng. Bây giờ tôi muốn điều tra tiếp, nhằm thể hiện rõ quyết tâm chống tham nhũng của chính phủ ta. Chuyện này tôi muốn để cho Dương Quang Vinh bên ban Tuyên giáo Trung ương hành động thực tế, không cần che dấu điều gì cả, thái độ thực sự cầu thị, truyền thông với trong và ngoài nước, giới thiệu công tác chống tham nhũng của nước ta, tạo hình tượng quốc tế.
Đối với những lời của Tổng bí thư, Trang Ái Quốc cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng. Là một Tổng bí thư, chức vị cao cao tại thượng, từ những chuyện như thế này cũng có thể suy xét ra hình tượng quốc tế. Bởi vậy, bên ngoài chỉ có thể tỏ vẻ khâm phục và tán thưởng.
Trong bộ Công an, Lý Thành Phương đang ngồi trong phòng làm việc của mình, cục diện lúc này khiến Lý Thành Phương có chút hoảng sợ. Trước đó ông ta từng là một Lý Thành Phương ngạo mạn, ngông cuồng, nhưng nhìn cục diện lúc này, cũng bắt đầu trở nên sợ hãi rồi.
Điện thoại đặt trên bàn vẫn cứ yên tĩnh nằm đó, Lý Thành Phương cầm lên, do dự một chút rồi lại đặt xuống.
Sau một lúc lâu lại cầm lên, bấm một dãy số điện thoại, sau hai tiếng bíp bíp thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp. Nghe được giọng nói này Lý Thành Phương như nghe bắt được tấm phao cứu mạng, lập tức nói:
- Anh hai, em là Thành Phương đây, mấy kẻ của Nhiếp gia thật sự khinh người quá đáng. Hai anh em Nhiếp Quốc Đống, Nhiếp Quốc Uy phái hai tiểu bối đến thành phố Vọng Hải này quẫy nhiễu mù mịt, còn hại đến cả cháu của Quốc Hoa, sắp hại tới cả em rồi. Anh hai, anh phải ra mặt làm chủ cho em.
Vừa dứt lời, từ điện thoại bên kia Lý Giang Sơn gầm thét lên:
- Lý Thành Phương, đến lúc này mà cậu còn có tâm trạng ở đó để giở trò với tôi sao?
Một câu kia như một lời bùa chú đòi mạng, lập tức khiến Lý Thành Phương hoàn toàn chết sững, hạ giọng nói:
- Anh hai…em,…em…
Lý Giang Sơn cũng vô cùng trầm mặc. Bởi vì chuyện của con trai Lý Quốc Hoa, thế lực của Lý Giang Sơn cũng bị yếu đi, lúc này đây so với bình thường lại càng khó khăn hơn. Vậy nên lúc này tuyệt đối không thể lại vì Lý Thành Phương mà xảy ra bất kỳ bất trắc gì. Hơn nữa vì chuyện này ông cụ trong nhà cũng lên tiếng, phải duy trì sự nhẫn nại và kiềm chế, chính là sợ bản thân cũng bị cuốn vào. Chính thống nhà họ Lý nếu thật sự không cứu được thì toàn bộ Lý gia cũng xong đời.
Nghĩ đến đó, Lý Giang Sơn cũng trầm giọng đáp lại:
- Chuyện của bản thân cậu thì cậu tự mình xử lý đi, lúc này cậu chủ động giải thích thẳng thắn với cấp trên có thể còn bảo toàn được tính mạng.
Cúp điện thoại, vẻ mặt Lý Thành Phương trắng bệch. Lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng được đẩy ra, Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ Luật Âu Dương Hạ đang đứng ở cửa, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Lý Thành Phương, đi theo chúng tôi.
Buổi tối, khi trên đài truyền hình quốc gia đang chiếu chương trình “bảy giờ hàng ngày” , người dẫn chương trình thông báo tin tức Lý Thành Phương bị Ủy ban Kỷ Luật Trung ương điều tra.
Lúc này ở thành phố Vọng Hải, trong phòng tầng ba của nhà khách Thành ủy Hồng Nhạn Lâu, Nhiếp Chấn Bang đang ngồi trên sô pha, bên cạnh là đồng chí Tiếu Thiện Minh Phó cục trưởng cục Công an thành phố đến báo cáo tình hình công tác.
Xem hết tin tức, trong lòng Tiếu Thiện Minh nổi lên một sự kinh ngạc vô cùng. Thường thì trong thể chế chính trị có một loại luật bất thành văn, cán bộ Đảng viên cấp sở và cán bộ cấp dưới có thể vô tư điều tra xét xử, một khi đã liên quan đến cán bộ cấp tỉnh, bất kỳ hành động nào cũng cần phải thận trọng vô cùng.
Thường thì, cứ cho là vi phạm kỷ luật thông thường, chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc bán nước, đều áp dụng cách giải quyết rất linh hoạt. Ví dụ như chủ động từ chức v.v.. Nhưng lần này, quyết tâm của Trung ương lại cứng rắn như vậy, trước giờ chưa từng có. Chẳng những tiến hành bắt giam một vị quan lớn cấp Bộ trưởng là Lý Thành Phương, mà ban Tổ chức Trung ương còn lập tức ban bố quyết định miễn nhiệm chức vụ của Lý Thành Phương, nguyên Phó chủ nhiệm Uỷ ban chính trị pháp luật, Thứ trưởng thường trực bộ Công an và chức vụ thành viên tổ Đảng ủy bộ Công an.
Hơn nữa, trên chương trình “bảy giờ hàng ngày” còn công bố rõ ràng, giải thích thái độ của Trung ương là điều tra tới cùng, bằng không sẽ không thể trả lại niềm tin của cả nước.
Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang lại cảm thấy có chút lấy làm lạ, tiến độ điều tra của tổ điều tra lần nhanh hơn nhiều so với lần trước. Trong ký ức của hắn, ở kiếp trước, vụ án buôn lậu của tập đoàn Á Hải bắt đầu lập án từ tháng tư, đến thời điểm tận tháng bảy mới tiến hành công bố cho cả nước, nhưng lần này rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Ngẫm lại, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm giác thoải mái. Ở kiếp này hắn đã thay đổi rất nhiều thứ, vận mệnh của Nhiếp gia, thực lực quân sự của quốc gia, nếp sống văn minh của thanh niên. Thành phố Tân Lê, thành phố Lương Khê đều có những thay đổi thực tế, thêm cả vụ án của tập đoàn Á Hải cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang bỗng nhiên nghĩ đến một người, Lâm Chí Tinh sau khi đã xem được tin tức liệu có bỏ trốn hay không.
Khẳng định là có! Bỗng trở nên nghiêm túc. Trong ký ức, vào thời điểm bản thân mình được sống lại cũng chưa nghe nói con cháu của Lâm Chí Tinh bị dẫn độ về nước. Lần này, nếu đã có thể đưa ra sự phòng bị trước, vậy thì phải kiên quyết không thể để gã trốn thoát.
Tiếu Thiện Minh lúc này lại có chút may mắn, bản thân lúc đầu vốn chỉ là một Phó cục trưởng xếp hạng gần cuối của cục Công an thành phố, bởi vì không thích hợp tác với số đông, không chịu thông đồng làm bậy. Đường đường là một cán bộ nhà nước lại đi đút lót, xu nịnh một thương nhân, Tiếu Thiện Minh làm không được.
Đương nhiên, vì vậy mà bị mọi người xa lánh. Nhưng thật không ngờ sau khi Chủ tịch Nhiếp tới, anh ta lại bắt được cơ hội lần này, đầu quân về phía Chủ tịch Nhiếp. Hiện giờ lại trở thành người được lợi lớn nhất, làm Phó cục trưởng chủ trì công tác toàn diện của cục Công an. Trong nội bộ cục Công an, không ít cán bộ cũng đã bị Ủy ban Kỷ Luật bắt đi, dâng đến tay mình một cục Công an có vài chỗ trống cũng càng có lợi hơn.
Nhìn Chủ tịch Nhiếp, Tiếu Thiện Minh khoan thai nói:
- Chủ tịch, cục Công an trong thời gian này không ít người đều bị các đồng chí của tổ công tác bắt đi. Sau đó xuất hiện hiện tượng không ít cương vị bị trống, rất nhiều chuyện hiện chưa có ai phụ trách, cũng khiến vài người có chút hoang mang.
Nghe câu Tiếu Thiện Minh vừa nói, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một hồi, rồi từ tốn nói:
- Cục trưởng Thiện Minh, ngành công an là bộ phận giúp nhà nước chấp pháp các vấn đề về bạo lực, vấn đề của hệ thống công an liên quan đến ổn định địa phương, điều này không thể nghi ngờ. Hiện giờ anh đã được sự ủy thác của Thành ủy thành phố và chính phủ, chủ trì toàn bộ công tác của cục Công an, anh cần phải có hành động thiết thực. Ngày thường làm việc phải tăng cường kết nối, thảo luận với Bí thư Hòa Đống Lương, nhân sự và một vài vị trí trống cũng cần phải sắp xếp nhân viên thay thế cho tốt, cần phải lựa chọn những người trẻ, khỏe, có năng lực, quyết đoán, gan dạ, sáng suốt, là cán bộ có tính kỷ luật tổ chức. Ví dụ như đồng chí Triệu Hải Ninh ở đại đội cảnh sát giao thông số cũng không tồi. Hiện giờ ở chi đội cảnh sát giao thông, đồng chí Lỗ Chí Phong đã bị bắt giam rồi, có thể xem xét thử một chút đồng chí Triệu Hải Ninh đó. Hiện giờ là thời kỳ quan trọng, nhân tài đặc biệt cần phải có sự gan dạ sáng suốt và quyết đoán.
Nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, Tiếu Thiện Minh cũng gật gật đầu, tên nhóc Triệu Hải Ninh này, đây là nhờ phúc khí từ phần mộ tổ tiên để lại. Có thể được Chủ tịch Nhiếp coi trọng và thừa nhận, thời gian chưa tới một năm đã từ một cảnh sát nhân dân bình thường, được đề bạt tới chi đội cảnh sát giao thông. Tuy rằng đến cuối cùng cũng chưa chắc có thể đảm nhiệm chức Chi đội trưởng, nhưng chức Chi đội phó e là cũng chẳng lọt khỏi tay được.
Ngoài ra, tầng sâu hàm ý trong lời nói, Tiếu Thiện Minh cũng đã lĩnh hội được. Có tổ chức phải có kỷ luật, cần bản thân hành động thiết thực. Đây không phải chỉ là nói với mình để mình nhân cơ hội lần này hoàn chỉnh cục diện của cục Công an sao? Đợi sau khi vụ án của tập đoàn Á Hải kết thúc, mình sẽ trở thành ứng cử viên sáng giá cho vị trí Cục trưởng cục Công an.
Nhìn thấy Tiếu Thiện Minh cũng đã thông suốt ý tứ, Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Dân gian chẳng phải có câu, sư thầy chỉ dẫn vào cửa, còn muốn tu hành phải dựa vào bản thân sao? Kỳ thật, ở trong quan trường cũng như vậy. Tuy nhiên có thay đổi một chút, đó là chỗ dựa vững chắc thì đưa ra hướng dẫn, còn muốn tiến bộ thì phải dựa vào bản thân.
Có chỗ dựa tốt, có bối cảnh tốt, có thể nói so với những người khác đã có một ưu thế vượt bậc rồi, nhưng không có nghĩa là có thể một bước lên mây, bước tiến thật sự còn phải xem năng lực của bản thân, đây chính là cái gọi là muốn rèn được sắt bản thân còn phải cứng rắn hơn sắt.
Nếu một chỗ dựa vững chắc, một bối canh có thể quyết định được mọi thứ, liệu còn có thể xuất hiện một Thủ tướng Vân Ba bình dân như vậy sao? Nếu chỗ dựa vững chắc có thể quyết định được mọi thứ, thì cả cái đất nước này sớm đã thuộc về thế gia rồi.
Nhìn tình hình hiện nay, có thể nói năng lực của Tiếu Thiện Minh cũng rất tốt, có thể trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, rất nhanh đã nắm được cục diện của cục Công an, năng lực như vậy rất khó có được. Cũng phải nói thêm, Tiếu Thiện Minh ở cục Công an hiện cũng rất có tiếng tăm.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang từ tốn nói:
- Thiện Minh, còn một chuyện, anh phải hết sức chú ý. Trước mắt chuyện của tổ chuyên án, mặc dù đã áp dụng một vài phương pháp dự phòng tẩu thoát đối với Lâm Chí Tinh, nhưng tôi đoán tổ chuyên án còn chưa quen với tình hình ở Vọng Hải, cái người tên Lâm Chí Tinh này cũng không đơn giản như vậy. Bên anh cũng tổ chức một đội có khả năng tốt, tiến hành giám sát đối với Lâm Chí Tinh, nhất định không thể để ông ta chạy thoát.
Nói tới đây, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:
- Đồng chí Thiện Minh, Lâm Chí Tinh là kẻ tình nghi chủ yếu của vụ án buôn lậu số lượng lớn của tập đoàn Á Hải, là nhân vật mấu chốt của vụ án lần này. Một khi để ông ta trốn ra nước ngoài sẽ tổn thất rất lớn đối với toàn bộ vụ án, đồng thời cũng là tổn thất lớn của quốc gia. Các anh nhất định phải sẵn sàng nghênh địch, không thể để xảy ra một chút sơ suất nào hết.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang coi trọng như vậy, Tiếu Thiện Minh đứng dậy. hai chân sóng nghiêm, gật đầu nói:
- Chủ tịch, xin ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu để cho Lâm Chính Tinh chạy thoát, ngài cứ cách chức tôi đi.