Nhìn phần danh sách này, ngay cả thân phận như Trang Ái Quốc cũng phải hít một luồng khí lạnh, toàn bộ số nhân viên của tổ chuyên án lên tới người, có thể nói là một tổ chuyên án lớn nhất trong lịch sử. Thậm chí, trong lịch sử nền văn minh năm của Trung Quốc, nhìn chung khi các triều đại thay đổi, ngay cả là niên đại hoàng đế vững mạnh nhất cũng chưa từng xuất hiện một đội ngũ khổng lồ như vậy.
Toàn bộ tổ chuyên án do Ủy ban Kỷ Luật Trung ương lãnh đạo, từ các phòng Ủy ban Kỷ Luật của các tỉnh trên cả nước cùng với Ủy ban Kỷ Luật Trung ương, điều động ra lực lượng có khả năng tinh nhuệ, hợp thành một đội ngũ chừng hơn người. Thêm vào đó là công an, bộ phận quân đội kỷ luật bảo vệ, dầu mỏ, ngân hàng và các ngành sản xuất, cùng các nhân viên chuyên nghiệp về chuyên môn, tổng cộng là hơn người. Ngay trong ngày hôm sau, chiếc máy bay được bao trọn gói tới thẳng thành phố Mân Châu, tỉnh Phúc Kiến.
Đội trưởng dẫn đầu tổ chuyên án là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật Trung ương Lưu Uy. Đừng nghĩ người này chỉ là phụ nữ, Trang Ái Quốc biết rất rõ, Lưu Uy là một người phụ nữ nghiêm khắc có tiếng. Vụ án này, nếu để Âu Dương Hạ hay Tăng Hữu Kiệt ra mặt cũng không được hợp lý cho lắm, duy chỉ có Lưu Uy ra mặt là thỏa đáng nhất. Đôi khi với thân phận là phụ nữ lại khiến người khác có cảm giác trời sinh tín nhiệm.
Sân bay quốc tế Phúc Kiến tỉnh Mân Châu.
Lúc này trong phi trường, toàn thể thành viên thường vụ bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến đều đang đứng đó. Đứng đầu là Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh, hai bên, theo thứ tư là Chủ tịch tỉnh Cổ Dân Phú và Phó Bí thư chuyên trách Tỉnh ủy Kiều Dịch Nhân, các lãnh đạo là ủy viên thường vụ khác lần lượt xếp hàng sau đó. Duy chỉ thiếu duy nhất một người, đó là phó Bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải Thạch Nghị Vũ.
Mọi người đứng đó đều mang những sắc thái khác nhau. Vụ án buôn lậu đặc biệt lớn của thành phố Vọng Hải đối với bộ máy lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến mà nói đây là một vết nhơ rất lớn, bản thân họ lại quản lý khu vực đó, xảy ra chuyện lớn như vậy lãnh đạo Tỉnh ủy cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng với chức vị. Thậm chí, nói khó nghe một chút thì còn là chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ làm quan.
- Bí thư Trần, máy bay sắp hạ cánh rồi.
Lúc này, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Dương Kế Nghiệp đứng bên cạnh nói nhỏ với Trần Nhân Thanh.
Chiếc máy bay của hãng Phương Đông chậm rãi hạ cánh, sau một hồi trượt dài trên sân bay cũng đỗ hẳn lại vào cửa bay trung tâm. Cửa khoang hành khách mở ra, phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật Trung ương Lưu đi đầu tiên, phía sau là Bí thư kiểm tra kỷ luật Dương Thái Sơn của bộ công an. Theo sát phía sau là một vị thiếu tướng mặc quân phục, là người của Ủy ban Kỷ luật Quân ủy.
Trần Nhân Thanh dứt bỏ suy nghĩ lo lắng được mất, liền bước tới. Đi ngay phía sau là Cổ Dân Phú và Kiều Dịch Nhân lần lượt tới thủ đô báo cáo lại. Bản thân đúng ra nên phát hiện ra sớm hơn. Vụ án ở thành phố Vọng Hải Tỉnh ủy và những người khác đều không muốn che đậy, nhưng Trần Nhân Thanh cũng có suy nghĩ qua kỹ càng rồi, trên thực tế không phải là không muốn che đậy mà là căn bản muốn che cũng không che được.
Cổ Dân Phú và Kiều Dịch Nhân cũng là bất đắc dĩ, vì để tự bảo vệ bản thân mà lựa chọn cách làm như vậy, xem ra bọn họ chẳng những không có lỗi mà ngược lại còn có công.
Điều đáng tiếc chính là bản thân Trần Nhân Thanh lại bỏ lỡ cơ hội lần này. Hiện nay tổ chuyên án đã tới đây, mặc dù ông ta dốc sức phối hợp nhưng chỉ e sau này tiền đồ vẫn rất mong manh.
Lập tức, Trần Nhân Thanh đi tới, mỉm cười nói:
- Bí thư Lưu, hoan nghênh, hoan nghênh. Chuyện xảy ra tại thành phố Vọng Hải lớn như vậy là do sơ suất và sai lầm từ công tác Tỉnh ủy chúng tôi, là chúng tôi giám sát không tốt, mong được cấp trên xử phạt.
Trần Nhân Thanh ở trước mặt Lưu Uy nói những lời này dựa theo quy định mà nói cũng không được hợp lý cho lắm, bởi vi Trần Nhân Thanh và Lưu Uy đều là cán bộ cấp Bộ trưởng. Lưu Uy tuyệt đối không thể đại diện được cho quyền quyết định của tổ chức.
Lưu Uy giờ phút này mỉm cười đáp lại:
- Bí thư Nhân Thanh, cùng một loại gạo nuôi cả trăm người. Trong nhà còn có thể đẻ ra con cái bất hiếu huống chi là việc công. Vọng Hải là thành phố được Trung ương trực tiếp đưa ra kế hoạch, quyền giám sát của Tỉnh ủy Phúc Kiến không lớn, với lại Trung ương liên lạc trực tiếp với Vọng Hải, mất đi tính chất công bằng cũng là điều rất bình thường, Bí thư Nhân Thanh không cần phải tự xem thường bản thân như vậy.
Đây chính là trình độ nói chuyện của Lưu Uy. Nghe xong các vị cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến đều gật gù. Với một thành phố cấp tỉnh, nhất là một thành phố được Trung ương trực tiếp đưa ra kế hoạch, đến tài chính cũng không được quản lý, nhân lực cũng chỉ quản lý một cách hữu hạn, đây là cái được gọi là ông lớn.
Một câu nói kia của Lưu Uy cũng khiến toàn bộ tổ chuyên án và cán bộ tỉnh Phúc Kiến giảm đi xa cách lẫn nhau. Cô nhìn quanh mọi người rồi lại tiếp tục nói:
- Bí thư Trần, lần này tới đây chúng tôi sẽ không lưu lại ở Mân Châu. Bên này, chúng tôi rất mong được Tỉnh ủy giúp đỡ một chút, cung cấp cho chúng tôi chiếc xe khách chỗ ngồi, ngoài ra là chiếc xe thường vụ.
Đội ngũ hơn người với từng đó xe là vừa vặn. Thậm chí không ít lãnh đạo sẽ phải chen chúc trên xe công cùng với các nhân viên bình thường, điểm này cũng thể hiện rõ thái độ của Lưu Uy.
Trần Nhân Thanh lúc này cũng không có chút do dự nào, cũng không khuyên giải gì thêm. Trong tình huống như thế này bất luận là hành vi như thế nào cũng khiến tổ chuyên án nảy sinh nghi ngờ. Hiện nay Trần Nhân Thanh cũng đã tính toán rất kỹ, muốn tài trợ cái gì cũng sẽ dốc sức phối hợp với họ.
Lập tức gật đầu nói:
- Bí thư Lưu quá khách khí rồi, xe đã sớm chuẩn bị xong, xe dẫn đường của sở Công an tỉnh cũng đã chuẩn bị xong, sẵn sàng chờ lệnh điều động. Hiện giờ đường cao tốc Mân Tuyền còn chưa chính thức thông xe nhưng có một vài đoạn đường đã có thể thông hành rồi. Để tiết kiệm thời gian chúng tôi sẽ kết hợp trên những đoạn đường đi trực tiếp, ở chính giữa cũng chỉ có khoảng km chưa được thông xe, ở bên đường cao tốc Tuyền Hải có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Đội của Lưu Uy sở dĩ tới Mân Châu trước mà không trực tiếp tới thành phố Vọng Hải thực ra cũng đã có nghiên cứu trước. Mặc dù là tổ chuyên án của Trung ương nhưng đối với các cơ quan quản lý cấp trên ở địa phương, cũng phải nhẹ nhàng chút. Mặt khác, một vài thứ vẫn cần đến sự ủng hộ của tỉnh Phúc Kiến.
Sau chừng nửa giờ chờ đợi, vài chiếc máy bay của hãng Đông Phương đáp xuống sân bay Mân Châu. Bên ngoài, những chiếc xe buýt đã được Tỉnh ủy Mân Châu chuẩn bị sẵn cũng nối đuôi nhau đi vào, các thành viên của tổ chuyên án từng người bước lên xe.
Xe cảnh sát dẫn đường trực tiếp ra khỏi sân bay , hướng về phía thành phố Vọng Hải phóng như bay.
Lúc này, trên một chiếc xe buýt, tất cả các thành viên của phòng kiểm tra giám sát kỷ luật Ủy ban Kỷ Luật trung ương đã ngồi trên xe. Tỉnh Phúc Kiến, Đây là phạm vi phân quản của phòng .
Việc điều động thành viên lần này, toàn bộ nhân viên phòng đều được điều tới. Chủ nhiệm phòng là Lưu Bân vừa mới lên xe, vụng trộm lấy ra một chiếc di động. Ngồi bên cạnh là Trịnh Căn Sinh, còn bốn phía xung quanh đều là các thành viên của phòng nên cũng không có vấn đề gì lớn lắm.
Chiếc điện thoại này là do Lưu Bân cố ý giấu đem tới. Theo quy định của tổ chuyên án, từ giây phút bắt đầu thành lập tổ chuyên án này, tất cả các công cụ truyền tin của các thành viên đều phải giao ra. Ngoài ra cũng không thể nói với người nhà, thống nhất nói với người khác là có nhiệm vụ đi học tập, mục đích chủ yếu là để phòng ngừa bị những kẻ xấu ở bên Vọng Hải này chó cùng rứt giậu mà giết người diệt khẩu.
Mặc dù Lưu Bân to gan lớn mật nhưng cũng không dám gọi điện thoại trực tiếp, chỉ dám gửi một tin nhắn ngắn gọn:
- Đã đến.
Trụ sở làm việc của Thành ủy Vọng Hải.
Lúc này đang tổ chức hội nghị thường vụ đặc biệt. Di động của Nhiếp Chấn Bang bỗng nhiên reo một tiếng, vừa mở ra thấy một tin nhắn, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười.
Nhìn thấy xung quanh bốn phía mọi người đang thao thao bất tuyệt công kích Thạch Nghị Vũ. Trong ánh mắt Nhiếp Chấn Bang thoáng hiện lên một tia thương hại.
Bộ dạng mỉm cười thảnh thơi của Nhiếp Chấn Bang khiến Thạch Nghị Vũ rất căm tức. Lập tức, Thạch Nghị Vũ trầm giọng nói:
- Phó chủ tịch Nhiếp, cậu làm cái gì vậy, trên hội nghị phải nghiêm túc một chút, điều này mà cậu cũng không biết sao?
Hiện giờ cục diện của thành phố Vọng Hải rất không tốt, có vài người dụng tâm kín đáo nắm giữ được một vài thứ quyết không buông tay. Phó chủ tịch Nhiếp đối với vấn đề quân đội, xét cử vụ án buôn lậu, tình hình hiện nay tại thành phố Vọng Hải, những manh mỗi này cơ bản cũng đã điều tra xong. Đây là một thương nhân không hợp pháp thực hiện những hành vi phạm pháp. Tôi đề nghị Phó chủ tịch Nhiếp cần phải nhận thức rõ ràng, lập tức chuyển giao những người này cho Thành ủy.
Nói xong, Thạch Nghị Vũ lại cao giọng tiếp tục:
- Tư lệnh Trương, quân nhân không can thiệp chính sự, đây là quy định rõ ràng trong điều lệ Đảng, điều này cũng đã được quy định trong hiến pháp. Hiện giờ quân phân khu các anh giữ người không thả là có ý gì, quân phân khu thành phố Vọng Hải có còn là đội ngũ dưới quyền lãnh đạo của Thành ủy thành phố Vọng Hải hay không, tôi có còn là ủy viên chính trị đứng đầu quân phân khu tại thành phố Vọng Hải này không?
Dừng một chút, Thạch Nghị Vũ lại quay đầu nói:
- Tôi đề nghị, tạm thời đình chỉ công tác của đồng chí Nhiếp Chấn Bang, để bản thân đồng chí có thể tự cảnh tỉnh bản thân. Chuyện này tôi sẽ đích thân báo cáo tỉ mỉ lại cho Tỉnh ủy.
Nếu Thạch Nghị Vũ chỉ là một Bí thư Thành ủy bình thường thì y sẽ không có quyền lợi như vậy, nhưng Thạch Nghị Vũ lại là Phó Bí thư Tỉnh ủy kiêm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, cũng là thành viên của bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy, đưa ra đề xuất vẫn thích hợp. Chỉ có điều, nội dung đề xuất có thích hợp hay không mà thôi.
Nếu đề xuất trong cuộc họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy có lẽ sẽ thỏa đáng hơn. Nhưng lúc này cũng không ai nói gì, người tinh mắt thì chỉ cần vừa nhìn là thấy, Thạch Nghị Vũ muốn ra tay, không chết không dừng lại, cục diện lúc này ai muốn đụng vào chẳng khác rước bực tức thêm cho hắn.
Những ủy viên thường vụ đang ngồi, ngoại trừ Nhiếp Chấn Bang đã nhận được tin tức từ tổ chuyên án ra, những người khác đều không biết gì cả. Hơn nữa thời gian ngày vừa qua, cũng không có động tĩnh gì, khó tránh khỏi mọi người đều có một loại ảo giác.
Câu nói vừa dứt, Tề Tư Nguyên mới lên tiếng đáp lại:
- Bí thư Thạch, chuyện Phó chủ tịch Nhiếp bị tạm thời cách chức kiểm điểm bản thân liệu có làm quá không?
Bên cạnh, Lâm Mặc Hàn do dự một chút, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Nhiếp Chấn Bang, trong lòng tranh đấu không ngừng, sau đó cắn răng rồi cũng lên tiếng:
- Tôi cũng cảm thấy liệu có nên hỏi ý kiến của Tỉnh ủy trước. Cứ như vậy tùy tiện miễn chức vụ của Phó chủ tịch Nhiếp có quá khinh suất không?
Phú quý chỉ có thể giành được từ trong gian khó, càng vào những thời điển hoạn nạn mới càng nhận ra sự chân thành của bản thân, lúc này mới có thể làm động lòng người, lúc này Lâm Mặc Hàn đã đem toàn bộ bản thân, gia đình đánh cuộc lên người Nhiếp Chấn Bang.
Sau khi hai người này nói dứt câu, bên cạnh Thạch Nghị Vũ, Phó Bí thư chuyên trách Thành ủy Trương Tổ Tư cũng suy nghĩ một hồi, chỉnh lại ghế ngồi sau đó cũng lên tiếng:
- Bí thư Thạch, thật ngại quá, tôi quá mức kích động. Trưởng ban Lâm, Bí thư Tề, cái gì gọi là khinh suất. Tôi thấy, hai người Nhiếp Gia Dân và Nhiếp Chấn Bang giam người của vụ án buôn lậu không thả, cũng không tiến hành điều tra mới gọi là bất thường. Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Bí thư Thạch.