Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vân Quy nhanh như chớp vọt tới núi Côn Luân tóm lấy tộc chủ Tuyết Lộc bay lên Cửu Trọng Thiên.

Tộc chủ Tuyết Lộc đáng thương vẫn không biết chuyện gì xảy ra, bỗng dưng bị túm bay lên trời thì sợ run, suýt tí ngất xỉu.

Tộc chủ Tuyết Lộc đã sống lâu lắm rồi, râu tóc bạc phơ.

Yêu chung quy vẫn là yêu, dù có sống ở núi Côn Luân và sở hữu vô số linh đan thì cũng không thể trường sinh bất lão như tiên nhân thật sự được.

Vân Quy mau chóng đưa tộc chủ Tuyết Lộc tới Cửu Trọng Thiên, khi đáp xuống đất thì râu ria tộc chủ Tuyết Lộc đã chĩa ngược lên trời.

Tộc chủ Tuyết Lộc nhìn rất già nua, thân hình gầy gò còng xuống nhưng lại đi nhanh như gió.

Lão ho khan mấy tiếng vì không quen lắm với linh lực dồi dào ở Cửu Trọng Thiên, quay sang hỏi Vân Quy: "Tôn thượng lại bệnh à?"

Vân Quy cau mày im lặng.

Lẽ ra đêm nay phải rời khỏi Cửu Trọng Thiên nhưng Vân Quy vốn thận trọng, sợ Uyên Sồ kia sẽ gây chuyện nên đã bí mật ẩn nấp ở một nơi gần đó.

Nàng cũng thấy chim trắng trộm truyền thừa Phượng Hoàng nhưng không ngăn cản.

Tiên tôn đối xử với chim trắng quá đặc biệt, Vân Quy mơ hồ đoán ra có lẽ đêm nay tiên tôn cố ý bảo bọn họ rời đi.

Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ Minh Nam lại ra ngoài gây rối.

Còn chưa vào đại điện Cửu Trọng Thiên thì Vân Quy đã cảm nhận được uy lực Phượng Hoàng ẩn trong mây mù chung quanh.

Nàng đã ở Cửu Trọng Thiên rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên thấy tiên tôn mất khống chế như vậy, ngay cả uy lực cũng không thu về được.

Tộc chủ Tuyết Lộc xách rương thuốc vào tẩm điện rồi cung kính hành lễ: "Khấu kiến tôn thượng."

Trong tẩm điện vọng ra giọng nói của tiên tôn: "Vào đi."

Vén rèm mây ra, tộc chủ Tuyết Lộc vừa cung kính ngẩng đầu thì đã thấy tiên tôn mặc áo bào xộc xệch ngồi cạnh giường ôm một con chim trắng không ngừng rót linh lực vào người nó.

Tộc chủ Tuyết Lộc sững sờ.

Tiên tôn đã liên tục rót linh lực nửa canh giờ nhưng trên mặt hoàn toàn không lộ vẻ mệt mỏi, thấy tộc chủ Tuyết Lộc thì nói ngay: "Mau tới xem chim trắng này đi."

Tộc chủ Tuyết Lộc: "......"

Vội vã gấp gáp như vậy chỉ vì con chim trắng này thôi sao?!

Cũng may tộc chủ Tuyết Lộc sống lâu đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện nên không lộ rõ vẻ kinh ngạc mà chỉ cung kính tiến lên.

Lão đang muốn đón lấy chim trắng thì đã thấy tiên tôn nhẹ nhàng đặt cục bông trắng xuống gối mây mềm mại: "Đừng đụng vào y."

Tộc chủ Tuyết Lộc: "......"

Tính chiếm hữu này ở đâu ra vậy?

Tiên tôn đứng một bên, ánh mắt dán chặt vào chim trắng đang thoi thóp.

Vân Quy im thin thít, thầm nghĩ may mà sau khi chim trắng xảy ra chuyện nàng đã báo cho tiên tôn, nếu không......

"Y tên gì?" Tiên tôn chợt hỏi.

Vân Quy: "Dạ?"

"Chim trắng ấy." Tiên tôn nói: "Tên y là gì?"

Vân Quy yên lặng hít sâu một hơi lấy lại tinh thần rồi nói: "Tộc Thương Loan nói chim trắng này không kết được linh đan...... Chỉ là một thùng cơm phế vật nên không...... không đặt tên cho nó, chỉ gọi là Bạch Tước thôi ạ."

Sắc mặt tiên tôn rất khó đoán.

Vân Quy nghĩ thầm có lẽ tôn thượng nghe vậy nên không vui.

"Chim trắng đem lại may mắn, là vật được thiên đạo ban ơn." Vân Quy rụt rè nói, "Thực ra cũng không cần tên đâu ạ."

Tiên tôn nghe xong lại cười: "Cũng đúng, tên chỉ là vật ngoài thân, có cũng được mà không có cũng chẳng sao."

Chỉ cần ngươi đứng đủ cao thì kẻ khác sẽ không dám đặt tên để sỉ nhục ngươi.

Vân Quy nhận ra tiên tôn có vẻ không thích "tên" lắm nên không dám nhiều lời nữa.

Lúc này tộc chủ Tuyết Lộc đã khám xong cho chim trắng. Lão nhíu mày: "Tôn thượng, tiểu điện hạ này bị trúng độc ạ."

Khi tiên tôn truyền linh lực cho y cũng đã phát hiện khác thường: "Độc gì?"

"Một loại lửa độc có chung nguồn gốc với nước độc mà ngài từng trúng." Tộc chủ Tuyết Lộc nói chẳng chút e dè.

Tiên tôn cũng không tức giận mà chỉ hỏi: "Giải thế nào?"

"Khó lắm." Tộc chủ Tuyết Lộc đáp, "Phải tìm được Băng Đàm Tủy hoặc dùng linh lực lửa mạnh hơn để tiêu trừ lửa độc này."

Tiên tôn khẽ giật mình rồi cúi đầu nhìn chim trắng đang nằm co quắp như bánh bao.

Tuy chim trắng đã mê man nhưng vẫn ngậm chặt truyền thừa Phượng Hoàng kia.

Chết cũng không nhả.

Phù Ngọc Thu không hề hay biết những chuyện xảy ra bên ngoài.

Lúc nhỏ y từng bị rắn cắn.

Con rắn kia có độc, bắp chân thon dài hiện ra hai dấu răng đỏ tươi, cơn đau dồn dập lan khắp lục phủ ngũ tạng.

Cảm giác này rất giống khi bị rắn độc cắn, thần trí mơ hồ nửa mê nửa tỉnh, cố gắng mở mắt ra chỉ thấy vô số hình ảnh nhòe nhoẹt trước mắt.

Âm thanh như cách một tầng kết giới hư ảo vang lên đứt quãng:

"Lửa độc nuốt chửng sự sống...... Trăng tròn độc phát tác càng mạnh."

"......Truyền thừa Phượng Hoàng...... có ích gì không?"

"Tôn thượng...... nghĩ lại đi ạ!"

Tiếng ồn ào đột ngột im bặt.

Phù Ngọc Thu bồn chồn mở mắt, mơ hồ thấy được một bóng dáng trắng như tuyết chậm chạp ngồi xuống cạnh mình, khí thế rất có tính áp bách.

Trong lúc mơ màng, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy truyền thừa Phượng Hoàng ngậm trong miệng Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu choáng váng nhưng vẫn nhớ không được làm mất truyền thừa Phượng Hoàng nên lập tức cắn chặt không cho người kia lấy đi.

Một con chim trắng chỉ to bằng bàn tay thì lấy đâu ra sức lực, huống chi y còn bị trúng độc, cả người mềm nhũn như bánh mới ra lò.

Tuy Phù Ngọc Thu đã cố cắn chặt hết sức nhưng chiếc lông Phượng Hoàng kia vẫn bị rút ra từ từ, y sợ hãi dùng hết sức lực giữ lại, trong cổ vô thức phát ra tiếng nghẹn ngào như sắp chết.

"Ư...... đừng."

Người đang cố rút lông Phượng Hoàng dường như mềm lòng nên vội buông tay.

Phù Ngọc Thu không ngừng giãy dụa ngậm chặt lông vũ như đang bảo vệ con mình.

Bên tai vang lên tiếng thở dài khẽ khàng, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu chim trắng.

Có người dịu dàng trấn an y: "Đừng sợ, không sao đâu."

Phù Ngọc Thu cố hé mắt ra, trong cơn hỗn loạn chỉ thấy được một đôi mắt vàng xinh đẹp.

Đầu óc y chẳng nghĩ được gì nữa, ho khan rồi há mỏ như muốn nói "đau" nhưng chỉ phát ra một tiếng "chíp" vừa nhỏ vừa khàn như muỗi kêu.

Đôi mắt vàng kia rất ấm áp, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào túm lông đỏ trên trán chim trắng rồi truyền vào luồng linh lực dồi dào ấm áp.

Cuối cùng Phù Ngọc Thu cũng dễ chịu hơn, yếu ớt kêu lên.

"Chíp?"

Tiên tôn: "Sao thế?"

Đầu óc Phù Ngọc Thu nặng trịch, ỉu xìu nói: "Truyền thừa Phượng Hoàng......"

Tiên tôn lẳng lặng nhìn y, trầm mặc hồi lâu rồi vuốt lông vũ mềm mại của chim trắng, tay áo thêu gân lá màu vàng kim cọ vào mỏ nhọn của Phù Ngọc Thu.

"Ừm, ngươi trộm được thì nó là của ngươi."

Phù Ngọc Thu mờ mịt hỏi: "Không đòi lại chứ?"

Tiên tôn: "Không đòi."

Phù Ngọc Thu vốn hay cả tin, huống chi hiện giờ đầu óc không tỉnh táo nên lập tức tin ngay câu "không đòi" này.

Y vẫn luôn ngậm chặt mỏ nên cảm giác miệng chim tê rần, sau khi có được câu trả lời chắc chắn mới há mỏ ra, lông vũ Phượng Hoàng nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Phù Ngọc Thu đang rất suy yếu, chưa kịp thở phào thì đã thấy một kẻ đáng ghét cầm lông vũ đi.

Phù Ngọc Thu: "!!!"

Lửa giận của Phù Ngọc Thu bùng lên, suýt nữa đã tức xỉu.

Linh lực tiên tôn đưa vào người giúp Phù Ngọc Thu có thêm chút sức lực, đầu y choáng váng, giãy dụa nhào tới muốn cướp lại lông vũ Phượng Hoàng, nước mắt không có tiền đồ lã chã rơi xuống.

Y lại bị đùa bỡn.

Cứ như trên đời này bất cứ ai cũng có thể dễ dàng lừa gạt y, khinh thường y.

Đầu óc Phù Ngọc Thu rối bời, trong lòng tuôn ra ủy khuất ngập trời.

Y muốn về Văn U Cốc, muốn trở lại cuộc sống vô ưu vô lo trước đây chứ không muốn làm một con chim trắng bị người ta xem như đồ chơi nhốt trong lồng vàng mất hết tự do như bây giờ.

Chim trắng bổ nhào vào ngón tay mảnh khảnh chưa kịp rút về kia, không còn chút sức lực nào.

Y vốn đang nằm trên lòng bàn tay thút thít, nhưng nỗi ủy khuất trong lòng hệt như lửa bị đổ thêm dầu biến thành tiếng gào khóc mất khống chế.

"Chíp......!"

Chim trắng nhỏ bé khóc đến nỗi cả người run rẩy như ngọn cỏ đứng trong mưa to gió lớn bị nước mưa quất ngã trái ngã phải chật vật không thôi.

Tiên tôn cứng đờ, hồi lâu sau gần như luống cuống trả lại lông vũ Phượng Hoàng.

Hắn không muốn làm chim trắng khóc.

Chỉ là Phù Ngọc Thu đã khóc mờ mắt nên không thấy lông vũ được đưa đến trước mặt mình.

Tiên tôn đành phải thử nhét lông vũ vào mỏ chim hơi hé ra của y.

Phù Ngọc Thu nức nở ngậm mỏ, nhận ra đó là lông vũ quen thuộc thì thút thít ngậm chặt, sau đó nhảy xuống lòng bàn tay ấm áp, ủy khuất không khóc nữa.

"Coi như hắn vẫn còn lương tâm." Phù Ngọc Thu nghĩ thầm.

Tiên tôn thấy bộ dạng ủy khuất ngập trời của y thì lại rót vô số linh lực vào người chim trắng, từ từ tiêu trừ lửa độc trong kinh mạch.

Phù Ngọc Thu thoải mái rên hừ hừ.

Chỉ là y không hề phát hiện chiếc lông vàng của Phượng Hoàng mình ngậm trong miệng đang liên tục phóng ra linh lực màu đỏ vàng được linh lực của tiên tôn dẫn dắt tụ hợp vào kinh mạch chim trắng.

Linh lực truyền thừa Phượng Hoàng là linh lực lửa mạnh nhất tam giới, lửa độc trong mình chim trắng hết chỗ trốn giãy dụa tan đi.

Linh đan trong người Phù Ngọc Thu chấn động mạnh một cái, sau đó chìm vào hôn mê.

Truyện Chữ Hay