Chỉ một thông báo đã cung cấp lượng thông tin lớn cho họ! Quái vật này chính là mẫu thí nghiệm mà mọi người hò hét đòi bắt, hai người không chỉ giết được một con, thế nhưng còn may mắn kích hoạt được nhiệm vụ nhánh.
Nhiệm vụ nhánh đó, làm xong một cái là có điểm thưởng, giống y như hoàn thành năm cái nhiệm vụ chính rồi còn gì, có khi nào cậu sẽ đủ điểm mua được một thân thể tuyệt vời không đây! (gào thét-ing)
Thời Khanh không kiềm được hưng phấn trong lòng, tiếc rằng chức năng PM của hệ thống chỉ có thể dùng để thông báo nhiệm vụ mà không thể chat được. Xung quanh lại có một đống người vây xem Tần Mạc, thân làm chủy thủ như cậu sao có thể không biết nặng nhẹ chạy đi lải nhải bên tai y.
Ây… Tên lắm mồm nào đó cảm thấy cuộc sống của mình thật là đau khổ quá đi.
Thời Khanh chú ý đến dòng cuối cùng, tiến độ nhiệm vụ là /, câu này thâm chừng nào nha, phân tích ra là mẫu thí nghiệm có tới ba con? Giết một con, một con trốn, còn một con ở sau cánh gà chưa chịu lên sân khấu.
Nghe có vẻ nhiệm vụ nhánh cũng không đến nỗi nào.
Lãnh Lâm và mọi người vừa đến đã có thể nhìn ra tình hình: Tần Mạc nguyên vẹn không thương tích, mà vật thể không xác định nằm dưới thùng hàng đã trở thành đống thịt nát. Qua một trận chiến quyết liệt, người thắng dĩ nhiên là Tần Mạc.
Một quân nhân đứng cạnh Lãnh Lâm nói: “Trên dụng cụ dò tìm xuất hiện tín hiệu của mẫu vật, cách chúng ta không đến mét…”
Lời chưa nói xong, âm thanh ‘đoàng đoàng’ vang lên.
Mọi người kinh ngạc nhìn Tần Mạc.
Tần Mạc bình tĩnh cất súng, nói: “Quái vật kia đứt đầu vẫn không chết, để ngừa vạn nhất, tôi bắn thêm vài phát.”
Vừa dứt lời, một tiếng nổ thật lớn vang lên, thi thể dưới thùng hàng bốc cháy dữ dội!
Mọi người đơ mặt ra, Tần Mạc liếc một cái, tỏ vẻ tiếc hận nói: “Ah~, không chú ý, lấy nhầm đạn lửa.”
Quân nhân theo dõi dụng cụ dò tìm lúc trước không nhịn được rống lên: “Đó là mẫu thí nghiệm đó! Mày giết nó rồi! Tiến sĩ làm sao rút huyết thanh!”
Tần Mạc ra vẻ ngạc nhiên: “Thì ra đây chính là mẫu thí nghiệm ư?”
Hắn ta tức giận bừng bừng, muốn xông tới kéo cổ áo Tần Mạc, nhưng vừa mới bước một bước đã bị giữ lại.
Tần Mạc lạnh lùng hỏi: “Vậy thì sao? Mày giết nó sao?”
Chỉ một câu đã làm hắn cứng họng. Mẫu thí nghiệm là do Tần Mạc phát hiện, cũng là y giết, lúc họ tới thì mọi chuyện đã rồi, không ai có quyền ý kiến, nhưng hắn vẫn không cam tâm.
Đột nhiên Lãnh Lâm tiến lên khuyên nhủ: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được. Tần tiên sinh cũng không biết đây là mẫu vật, làm vậy cũng vì an toàn của chúng ta.” Gã dừng lại một chút, hướng ánh nhìn sâu xa về phía Tần Mạc: “Chúng ta vẫn còn cơ hội, phải không Tần tiên sinh?”
Tần Mạc nhìn thẳng gã, một hồi lâu sau nhếch môi đầy hưng phấn: “Tất nhiên.”
Thời Khanh biết rõ chân tướng thiếu điều muốn rớt cằm xuống đất, cậu lại được mở rộng tầm mắt nữa rồi. Có thể mở to mắt nói dối, làm cậu xém chút cũng tin luôn!
Cái gì mà không biết đây là mẫu thí nghiệm, cái gì không cẩn thận bắn đạn lửa, anh hai đừng có giả naiii!
Anh làm vậy là để hủy thi diệt tích chứ gì, để Lãnh Lâm không thể nào lấy được huyết thanh, không thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể tiếp tục ở đây để anh làm nhiệm vụ nhánh chứ gì!
Thời Khanh chống tay lên trán… Tần Mạc, anh giỏi.
Nhưng mà phải nói, dù cách của Tần Mạc có hơi dã man, tuy nhiên thực sự rất hiệu quả. Dù những người khác bực mình thế nào cũng không thể lên tiếng, đây hoàn toàn là địa bàn của Tần Mạc.
Hơn nữa một mình Tần Mạc dễ dàng diệt một con quái vật như thế, có thể xem như là người có kinh nghiệm, tất nhiên không ai dám chọc tới.
Ai không muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm? Ai không muốn rời khỏi chỗ này? Ai không muốn cứu loài người khỏi dịch tang thi?
Muốn, rất muốn, cho nên chỉ có thể nhịn.
Lãnh Lâm là một nhà khoa học có đạo đức nghề nghiệp, tuy rằng mẫu thí nghiệm đã bị đốt thành một đống tro đen, nhưng gã vẫn ngồi xuống tìm thử xem còn chỗ nào có thể lấy được ít máu hay không.
Tiếc là Tần Mạc làm việc rất ngoan độc, đầu tiên mẫu vật bị chém đứt đầu, sau đó đè cho dập nát, cuối cùng thiêu thành tro, một mẩu xương cũng không chừa.
Không còn cách nào khác, gã chỉ có thể bỏ qua.
Tần Mạc thờ ơ, y dán mắt theo từng cử động của Lãnh Lâm, có thể xem là vô cùng chăm chú.
Sau khi Lãnh Lâm kiểm tra xong, xác nhận không thể thu được thông tin hữu ích nào, chỉ có thể đứng dậy nói: “Cần phải tăng tốc tìm kiếm con còn lại.”
Lời chưa nói xong đã bị một phát đạn tín hiệu cắt ngang.
Khi mọi người xoay qua nhìn, Tần Mạc đã lập tức di chuyển về hướng đó.
Tố chất của Lãnh Lâm không tốt lắm nên không thể qua đó, hơn nữa còn phải luôn có hai người theo bảo vệ gã. Gã ra hiệu cho hai tên lính đánh thuê đi theo Tần Mạc.
Trong nháy mắt Tần Mạc liền cách phía sau một khoảng xa. Thời Khanh nhẹ giọng hỏi: “Là tín hiệu của Lý Túc, chẳng lẽ anh ta cũng gặp mẫu thí nghiệm?”
Dù bên họ có hai con, nhưng theo gợi ý của hệ thống thì tổng cộng đến ba con, chuyện một con tấn công Lý Túc cũng có khả năng xảy ra.
Tần Mạc hơi nhíu mày không đáp, như đang suy nghĩ gì đó.
Hai tên lính đánh thuê kia cũng vừa đuổi kịp nên Thời Khanh không dám lên tiếng nữa.
Nơi này cách nơi phát ra tín hiệu cầu cứu không xa, họ nhanh chóng chạy tới, cảnh tượng nhìn thấy trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của mọi người.
Lý Túc đứng yên không nhúc nhích giữa một khu đất trống. Nhìn qua không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, không có tang thi cũng không có mẫu thí nghiệm, vì sao lại bắn đạn cầu cứu?
Người có thể sống sót đến bây giờ đều là người cẩn thận, họ không đến gần mà vẫn giữ khoảng cách chừng ba bước để quan sát.
Lý Túc ngẩng đẩu nhìn họ, thấy tư thế của mọi người chợt hiểu, anh ta vẫy tay nói: “Tôi tìm được chỗ chúng nó bảo vệ.”
Nhìn nét mặt của anh ta mọi người mới thở ra tiến thêm một bước. Nhìn theo tầm mắt Lý Túc xuống phía dưới, mọi người thấy được một lối đi dẫn xuống dưới sâu, bên dưới hắt lên ánh sáng màu lam.
Lý Túc nói: “Tôi đã xuống xem thử, thứ bên trong…” Anh ta dừng lại một chút, chau mày nói: “Chờ tiến sĩ tới nói sau.”
Tần Mạc làm như không nghe thấy, nghiêng người nhảy xuống.
Lý Túc dường như cũng biết y sẽ làm vậy, trên mặt chỉ có vẻ khó xử, anh ta nói mấy câu với hai người còn lại rồi cũng nhảy xuống dưới.
Bên trong quả nhiên khác với những căn hầm bình thường, vừa nhìn sơ đã có cảm giác rợn gáy.
Đây rõ ràng là một căn cứ thí nghiệm ẩn mật, trên đại sảnh rộng rãi có mười ống nghiệm hình trụ thật lớn, trong đó chứa một loại dung dịch có màu lam, ánh sáng ban nãy bọn họ nhìn thấy được từ phía trên có lẽ chính là từ đây phát ra.
Mà thứ ngâm trong dung dịch mới chính là thứ khiến người ta muốn nôn.
Hình như là tang thi, mà lại không giống tang thi.
Tang thi tuy rằng trông ghê tởm, nhưng vẻ mặt đều khá hiền hòa, gương mặt xám ngoét, cơ quan hỏng nát, đáng sợ tuy nhiên không quỷ dị.
Mà những thứ này lại gây cho người ta một cảm giác khác hẳn, dưới làn da xám đen dường như vẫn có máu chảy, da thịt rách rời đang khép lại, nửa sống nửa chết khiến người ta cảm thấy… chúng sẽ lập tức hồi sinh.
Lý Túc thân kinh bách chiến đã nhìn qua nhiều loại tang thi, cũng có một loại miễn nhiễm nhất định, nhưng khi trông thấy chúng vẫn không thể nhịn được nhíu mày.
Lý Túc nhổ một bãi nước bọt: “Cái chó má gì đây?”
“Tiến hóa.”
Lý Túc ngẩn người, anh ta vốn đang tự nói với chính mình, không ngờ Tần Mạc lại đáp. Tuy nhiên anh ta cũng rất thông minh, liền hiểu ý của y, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
“Tiến hóa? Anh nói lũ kinh tởm này còn có thể lợi hại hơn sao?”
“Chúng đang cố như thế.” Tần Mạc nhìn anh ta, bình tĩnh kể lại: “Lúc nãy tôi đụng phải mẫu thí nghiệm, tốc độ của chúng rất nhanh, sức bật mạnh, hơn nữa thể lực tốt hơn tang thi bình thường nhiều lần.”
Lý Túc hít một hơi lạnh.
Tần Mạc đáp xong không nhìn anh ta nữa mà chăm chú vào những ống nghiệm khủng khiếp trước mặt.
Y nhìn rất chăm chú, trên mặt bình tĩnh, lông mày cũng không chau một chút. Bắt đầu từ bên trái, nghiêm túc nhìn lần lượt từng ống một, khóe miệng hơi cong lên.
Thời Khanh vốn nhát gan không dám nhìn thẳng mấy thứ này, cho nên tầm mắt của cậu tập trung vào Tần Mạc, biểu cảm rất nhỏ trên ấy cũng không giúp cậu đoán ra được y phát hiện điều gì, nhưng bên cạnh còn một Lý Túc nên không dám mở miệng, chỉ đành nín nhịn, trong lòng ngứa ngáy, vô cùng tò mò.
Tần Mạc dường như biết được được cảm xúc của chủy thủ trong tay. Y vuốt nhẹ lưỡi dao, nói: “Đừng gấp, rất nhanh cậu sẽ biết.”
Lý Túc ngẩng đầu nhìn Tần Mạc, còn tưởng y nói gì với mình, nhưng khi trông thấy Tần Mạc ‘thâm tình’ vuốt ve chủy thủ, liền lắc đầu… có lẽ lại phát bệnh nữa rồi.
Tần Mạc tiếp tục quan sát đến ống nghiệm cuối cùng, bình thản nhìn thẳng quái vật trong ống thủy tinh đó.
“Chúng ta, lại gặp.”
Sau đó y giương súng, nhắm về phía nó.