Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Minh Quang nhíu mày, ông vốn nghĩ Tần Diệc Hạo gọi điện cho Khương Sam để cảnh cáo, nhưng nhìn vẻ mặt Khương Sam có vẻ không giống lắm, Sở Minh Quang chuẩn bị gọi cho Tần Diệc Hạo lần nữa.
Khương Sam mở miệng ngăn ông:
“”Sở tiên sinh không cần gọi. Tần Diệc Hạo đang trên đường đến đây.”
Bên người lập tức truyền đến vài tiếng hít thở mạnh, tình trạng này càng xem càng khiến người khác không hiểu được, sao Tần Diệc Hạo lại đích thân chạy đến đây? Tại sao?
Sắc mặt Sở Minh Quang nặng nề nhìn Khương Sam im hơi lặng tiếng, trong mắt đầy nghi ngờ, hiển nhiên không tin lời nói của Khương Sam, cũng không nghe lời ngăn cản của cô, vẫn cầm điện thoại bấm nút gọi, nhưng bên kia không có ai nhận máy hết, vẻ mặt già nua của Sở Minh Quang ngày càng trở nên khó coi.
Khương Sam nửa dựa vào cánh cửa để chắn bớt gió, vẻ mặt bị đông lạnh có chút trắng bệch.
Ngày hôm qua mọi chuyện liên tiếp phát sinh quá nhanh, huống hồ vừa mới sau khi bị Tần Diệc Hạo bắt nạt, thân thể cô có chút không được khỏe, trong đầu đã xem nhẹ mất một chuyện.
Đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng!!!
Tần Diệc Hạo đến rất nhanh, xe trực tiếp chạy thẳng đến trước tòa nhà mới dừng lại, vừa bước xuống xe, đôi mắt như chim ưng liếc nhìn hai người.
Tần Diệc Hạo cũng không nhìn Khương Sam nhiều, đôi mắt tối đen âm trầm nhìn vào Sở Minh Quang.
Trong trận chiến giữa hai người, Sở Minh Quang còn chưa kịp mở miệng nói, Tần Diệc Hạo đã lên tiếng trực tiếp hỏi:
“Ông tới tìm cô ấy làm gì?”
Sở Minh Quang nhận ra Tần Diệc Hạo có gì đó không đúng, trả lời:
“Chỉ nói chuyện phiếm vài câu, làm sao vậy?”
Nói chuyện phiếm?
Nói chuyện phiếm mà có thể khiến cho Khương Sam vẫn luôn có phản ứng mập mờ với anh trực tiếp lên tiếng thừa nhận là bạn gái anh sao?
Ngay trước mặt anh, cô còn chưa bao giờ chính miệng thừa nhận mối quan hệ này, trong mối quan hệ của hai người từ đầu đến cuối luôn ở trong một giới hạn nguy hiểm, lợi dụng cùng với bị lợi dụng, cả hai đều không có ai đề cập đến vấn đề này, nguyên nhân vì sao thì trong lòng cả hai đều hiểu rất rõ ràng.
Chẳng qua chỉ sợ nói ra khỏi miệng sẽ khiến cho cả hai thêm lúng túng mà thôi.
Thế nào là người yêu? Đó là thân phận dựa trên cơ sở mối quan hệ yêu đương giữa hai người, nếu Sở Minh Quang chưa nói gì mà khiến cho Khương Sam có thể nói ra lời đó thì gặp phải quỷ rồi!
Lúc này Tần Diệc Hạo mới nhìn qua Khương Sam, trong lòng anh vẫn còn đang rất tức giận, quyết định chủ ý sẽ không dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ không có lương tâm đến tột độ này nữa, anh cũng có kiêu ngạo của bản thân, cô đã nguyện ý đẩy anh cho người phụ nữ khác, anh cần gì phải tiếp tục hao tâm tổn trí đến lấy lòng cô nữa?
Nhưng khi tầm mắt lạnh nhạt xa cách rơi đến trên người Khương Sam, ánh mắt Tần Diệc Hạo không thể tiếp tục dời đi nữa.
Tay cô ôm lấy cổ áo đã đông lạnh tím cả môi, lê quý đôn vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt mênh mông sương mù khẽ mở, nhưng đôi mắt đó quả thật đang im hơi lặng tiếng nhìn anh.
Vẻ mặt Tần Diệc Hạo âm trầm biến đen, cô vẫn luôn sợ lạnh, hai ngày qua bị anh lăn qua lăn lại một trận, bây giờ còn ở đây không biết đã hứng chịu bao nhiêu gió đông rồi, chiếu cố tốt cho bản thân mình sẽ chết sao!
Tần Diệc Hạo cởi áo khoác ra, túm Khương Sam đến trùm lên cả người cô, trên mặt lạnh lùng mang theo chút không kiên nhẫn, giọng điệu càng không tốt, mang theo vài phần lạnh lùng trào phúng:
“Thế nào, bây giờ biết học cách dùng khổ nhục kế rồi hả? Nói với người ta em là bạn gái tôi? Khương Sam, em được lắm! Lời này thật sự do em nói ra sao?”
Đôi mắt Khương Sam run rẩy, Tần Diệc Hạo vốn cho rằng cô sẽ tức giận, cô sẽ khó chịu phủ nhận, anh thậm chí chuẩn bị đợi cô vung tay anh ra, ném cái áo trên người xuống, cô kiêu ngạo như vậy, sao có thể để cho người khác khinh dễ chứ?
Nhưng cô không nói không rằng gật gật đầu với anh, đôi mắt ma mị trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, thấp giọng nói:
“Là em nói!”
Ngọn lửa tức giận trong lòng Tần Diệc Hạo đang ngày càng lớn đã kiếm được chỗ phân tán, vẻ mặt Tần Diệc Hạo đen kịt bỗng trở nên cứng ngắc.
Cô còn có mặt mũi nở nụ cười, dẫn theo vài phần có lỗi hỏi anh:
“Vậy anh có phải không?”
Cô nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi anh, hiện tại Tần Diệc Hạo biết bản thân nên cách xa người phụ nữ hồ ly đầy xảo quyệt này, khẳng định cô có âm mưu quỷ kế khác, khẳng định có chủ ý gì khác muốn cài bẫy anh.
Nhưng cơn tức giận trong lòng anh không thể nào khống chế được, “bùng” một tiếng vang nhỏ, trời quang mây tạnh.
Hết Chương
(Mọi người thấy Hạo ca thế nào???? Thật dễ dụ nhỉ? ╭ (╯ε╰)╮)