Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Diệc Hạo dường như không biết mệt mỏi là gì, lăn qua lăn lại cho đến trưa, lúc giữa trưa ôm lấy Khương Sam mơ màng trở về phòng tắm rửa, cô khóc khiến cổ họng trở nên khàn, Tần Diệc Hạo liền muốn dụ dỗ đút cô ăn.
Thể lực Khương Sam cạn kiệt, quả thật rất đói bụng, nhưng cô vô cùng sợ sau khi bản thân cơm nước xong, Tần Diệc Hạo vẫn chưa từ bỏ ý đồ, có chết cũng không muốn ngồi trên giường ăn cơm.
Tần Diệc Hạo từ chối cho ý kiến, ôm cô xuống lầu, cuối cùng ước nguyện cũng được đền bù, đút cơm cho Khương Sam vốn không còn sức.
Không lâu sau Khương Sam liền hối hận bản thân quyết định qua loa, cô thật sự quá xem nhẹ độ mặt dày không biết xấu hổ của Tần Diệc Hạo rồi, $LangQuen%$LQĐ$ vào lúc bị đè trên bàn ăn cơm, Khương Sam thật sự hận không thể cắn chết Tần Diệc Hạo ngay tại chỗ.
Sau cơn mưa rào tạnh, trời cũng đã chạng vạng tối.
Tần Diệc Hạo biết bản thân có chút mất khống chế, hơi áy náy ôm Khương Sam đến ghế sopha ngồi bôi thuốc, được bôi thuốc mỡ mát rượi, Khương Sam mệt mỏi không chịu được đã nhắm mắt ngủ.
Tần Diệc Hạo gọi cô hai tiếng, thấy cô không có phản ứng nào, hôn một chút lên gương mặt cô, ôm cô trở về phòng.
Lại hầu hạ Khương Sam tắm rửa một lần nữa, cuối cùng Tần Diệc Hạo mới ôm cô đặt trong chăn.
Trong lúc ngủ mơ có chút bất an, cô cuộn tròn co rút lại thành một cục, Tần Diệc Hạo đắp kín chăn lại cho cô, ngồi ở đầu giường nhìn cô một lúc lâu, vẻ mặt mới từ từ trở nên âm trầm.
Điện thoại Khương Sam để ở trên bàn đã bị tắt nguồn.
Tần Diệc Hạo cũng cầm lấy điện thoại của mình cả ngày không đụng tới, tin nhắn cuối cùng được gửi từ một số điện thoại xa lạ.
“Vô ích thôi, anh không lừa cô ấy được bao lâu đâu.”
Ánh mắt Tần Diệc Hạo che lấp, lộ ra sự ngoan độc.
bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn
Trong bóng đêm mênh mông, gió lớn tàn sát bừa bãi, những cây hoa được chăm sóc tỉ mỉ trong hoa viên bị gió lớn thổi cho ngã rạp xuống, cũng có cây chưa bị ngã xuống nhưng cũng bị hủy hoại không còn hình dáng.
Bạch Kỳ giống như không cảm thấy giá lạnh, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, cổ áo được mở rộng, mặt mày tuấn tú âm trầm, bên chân cũng có một đống mẩu thuốc lá dưới đất.
Đốm lửa nhỏ lập lòe ở đầu ngón tay, giọng nói của Sở Minh Quang do dự vang lên trong điện thoại:
“Làm như vậy được sao? Có thể hay không….”
Bạch Kỳ thản nhiên nói:
“Ông còn có cách nào tốt hơn sao?”
Sở Minh Quang chỉ có thể thở dài:
“Nhóm thương thảo phía bên tập đoàn kia cũng đã thỏa thuận xong, không có nói tên cậu, chỉ là tôi không hiểu vì sao cậu phải giúp cho cả nhà kia đều mang tiếng xấu? Cấp dưới báo lại bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị ly hôn.”
Bạch Kỳ khảy tàn thuốc lá, thuận thế dập tắt tàn thuốc, vẻ đen tối trong đôi mắt càng trở nên sâu đậm lạnh lùng hơn so với bóng đêm.
“Hiện tại bọn họ vẫn còn tác dụng lớn hơn nữa.”
Sở Minh Quang cũng không tiếp tục hỏi tiếp, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích, cuối cùng Bạch Kỳ đánh chủ ý gì ông cũng không muốn miệt mài truy hỏi. Huống hồ Bạch Kỳ đã trực tiếp ngả bài thân phận ra với ông, đưa ra thành ý đủ lớn, từ trước đến nay ông đều coi trọng những người trẻ tuổi tâm cơ thâm trầm có thủ đoạn, sau đó nói vài câu về những tính toán bước tiếp theo, Sở Minh Quang mới cúp điện thoại.
Sở phu nhân thở dài đi đến, ưu sầu nhìn chồng, trên mặt tràn đầy đau lòng và sốt ruột.
“Sở Phàm vẫn ở mãi trong phòng không chịu ra ngoài.”
Vẻ mặt Sở Minh Quang phức tạp:
“Nó không muốn gặp mặt chúng ta thì thôi, sau này nó sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, nó là con gái của tôi, tôi sẽ không hại nó.”
Hết Chương