Lãng Quên- Diễn Đàn
Cơ thể Tần Diệc Hạo cường trắng lấm tấm mồ hôi, trên khuôn mặt lạnh lùng vô cùng kiềm chế, trong chớp mắt bỗng nhìn thấy Khương Sam nén nước mắt ngơ ngẩn nhìn anh, Tần Diệc Hạo sửng sốt, đưa tay lau khóe mắt cô, giọng điệu ảo não cùng với bất đắc dĩ.
“Lại làm sao vậy? Tôi cởi quần áo rồi, em làm sao vậy?”
Nước mắt Khương Sam hoàn toàn rơi xuống.
Được rồi, sống lại một lần, ngoại trừ hơn phân nửa tâm tư tràn đầy cừu hận cùng với đầy bụng tính kế, cô muốn giữ lại cho bản thân một chút chân tâm có thể phó thác cho người khác.
Anh đã bằng lòng cẩn thẩn thăm dò lại hết sức chân thành tới giúp cô, che chở cô, cưng chiều cô, cô muốn thử, thử một lần cuối cùng tin tưởng người khác, thử một lần thành tâm báo đáp sẽ nhận được những gì.
Kết quả tồi tệ nhất chả qua cũng chỉ là một lần nữa tin sai người thôi, bảo vệ tốt điểm mấu chốt cuối cùng của bản thân, cuối cùng không thể vì thất bại một lần liền trở nên sợ hãi, nghi ngờ, thống khổ sống hết một đời.
Giọng nói Tần Diệc Hạo khàn khàn bên trong lộ rõ thất bại và sốt ruột:
“Em, em đừng khóc….”
Cắn chặt răng, trong mắt Tần Diệc Hạo hiện lên hung ác:
“Em đã đồng ý, sao vào lúc này lại muốn đổi ý nữa? Tôi đã cho em cơ hội, em rõ ràng….”
Nói xong lại không nói được nữa, cô để cho anh có thể xuống tay, nhưng nhìn cô đau lòng đến vậy, ánh mắt hoảng hốt, nước mắt không có tiền đồ rơi xuống không ngừng, anh lau cũng không lau kịp, nhưng vào lúc này nếu không cho anh tiếp tục làm nữa, không bằng trực tiếp giết chết anh đi.
Trên đời này sao lại có người giày vò khiến người khác tức giận đến vậy, nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể nào giận được, liền oán ngươi không luyến tiếc phụ nữ.
“Ngốc chết đi được.”
Khương Sam nhắm mắt lại, tiếng thở dài không dễ nghe thấy, ngốc chết đi được, điệu bộ không biết phải làm sao, tức giận giậm chân lại không dám phát tác, thật giống ba ba trong trí nhớ của cô, Lãng Quên thần trí Khương Sam bắt đầu hoàn toàn trở nên hoảng hốt, cô muốn để bản thân rơi vào trầm luân này, không muốn tiếp tục đề phòng nữa.
Thôi… Cứ như thế đi…
Tần Diệc Hạo thấy cô bỗng nhiên hoảng hốt sau đó buông lỏng, thử thăm dò ôm chặt cơ thể mềm mại mê người của cô vào mình:
“Khương Sam….”
Nhiệt độ cơ thể anh vô cùng mát mẻ, vừa vặn có thể giảm bớt nóng bỏng trong người cô, cô lại nhu thuận rút vào trong lòng anh, ánh mắt Tần Diệc Hạo ngay lập tức hiện lên tia sung sướng.
“Em….”
“Con rất nhớ người...”
Khương Sam mơ mơ màng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ mờ mịt, đau thương buồn bã, vô cùng khổ sở kêu lên:
“Ba ba…”
Tần Diệc Hạo: “....”
Có thể cho anh một sợi dây được không?
Anh cố gắng nén cơn tức giận vào trong bụng để không ra tay bóp chết người phụ nữ trước mắt này, mẹ nó! CMN!
Thở gấp một tiếng, Tần Diệc Hạo cúi xuống hôn lên môi cô, không muốn nghe thấy bất cứ một câu một từ nào trong miệng cô nữa, động thân một cái chậm rãi dò xét đi xuống.
“Ưm!”
Vốn vô cùng ngoan ngoãn quấn lấy người anh, thậm chí hành động của Khương Sam không khó nhận ra có chút phối hợp với động tác của Tần Diệc Hạo bỗng nhiên hét lên tiếng kêu thảm thiết chói tai, đầu lưỡi Tần Diệc Hạo tê rần, Khương Sam kịch liệt lắc đầu tránh đi sự đoạt lấy của anh.
“‘Đừng, đừng động!”
Giọng nói Khương Sam mang theo tiếng nức nở, mồ hôi trên trán rơi xuống, đôi má vốn hồng hào trở nên trắng bệch:
“Đau…”
Bắp thịt trên cánh tay Tần Diệc Hạo căng phồng lên, bên thái dương nổi lên gân xanh, sắc mặt đỏ lên, vẫn duy trì tư thế tiến vào, cứ như thế đứng ở chỗ cũ.
“Ngoan, Khương Sam, em…. Thả lỏng chút!”
Mẹ nó, anh cũng đau, bị kẹp chặt như muốn cắt đứt luôn vậy!
Trong xe hai người quấn với nhau một chỗ không chút nào để ý phía bên ngoài, trong bóng đêm cách đó không xa, một bóng người lặng im giống như một hòn đá ở chỗ đó chưa từng thay đổi, cứ bình thản như thế bình tĩnh đứng trong bóng đêm.
Vẻ mặt anh ta vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, cho tất cả thuộc hạ lui ra sau, anh ta cứ yên tĩnh đứng đó trong đêm, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen kia.
Anh ta bình tĩnh như vậy, đôi mắt lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú dần dần hiện lên nhiều tơ máu.
Cuối cùng tự bản thân anh buông tha, nên mới phải chịu sự đày đọa này
Anh biết bản thân bất lực, anh biết chính mình không thể làm được gì, hay lấy lập trường nào đến ngăn cản, nhưng anh vẫn đến đây, đứng ở chỗ này.
Gió bắt đầu thổi lớn, từng bông tuyết bay lả tả khiến người khác không thể nhìn rõ con đường phía trước, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời, trở nên xa xôi đến thế.
Xa đến thế.
…..
Người đàn ông lịch sự không tiếng động đến gần.
“Bạch thiếu, có cần gọi người của chúng ta đến?”
Nói xong giơ tay lên ám chỉ, ý tứ thừa dịp bây giờ Tần Diệc Hạo chỉ có một người, thuận tiện cho bọn hắn động tay động chân.
Bạch Kỳ cau mày, động cũng không động nói một tiếng:
“Cút!”
Giọng nói của anh lạnh nhạt, nhưng người đàn ông lịch sự nghe thấy lại rùng mình một cái.
Hắn ta cũng không dám khuyên nữa, im hơi lặng tiếng giống như trước đó lui về phía sau.
Ở bên trong xe, Tần Diệc Hạo đột nhiên quay mặt qua một bên, liếc mắt nhìn qua cửa sổ phía sau xe một cái, con ngươi tối lại, trong giây lát khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Bạch Kỳ biết thủ đoạn của anh, cho dù phía sau anh có người bảo vệ hay không, ở chỗ tối cũng tuyệt đối không thể động tay động chân, d!^Nd+n(Q%[email protected] người nhà họ Tần không phải dễ trêu chọc, nhất là Tần Diệc Hạo bây giờ, anh ta càng không thể động tới, anh ta theo đến đây cùng lắm chỉ như một chú hề rình coi ở chỗ tối mà thôi.
Chỉ là nghĩ đến có một tên đàn ông như hổ rình mồ bất cứ lúc nào cũng muốn chiếm lấy người phụ nữ dưới thân này, trong lòng Tần Diệc Hạo vẫn dâng lên cơn tức giận, đè người xuống hôn lên tai Khương Sam.
“Em thả lỏng đi, tôi nhẹ một chút là được.”
Khương Sam vừa khô nóng vừa đau đớn, cô chưa từng trải qua những chuyện như thế này, cô không biết chuyện cô nghĩ sẽ vô cùng đơn giản lại có thể khiến cô cảm thấy đau đớn như bị xé rách vậy, bị đau hít vài ngụm khí lạnh khiến đầu óc Khương Sam tỉnh táo vài phần, đâu chịu nghe lời Tần Diệc Hạo nói.
Cô đẩy anh ra, nhưng chỉ cần động nhẹ một chút liền cảm thấy đau đớn, chỉ có thể dùng tay đẩy người anh ra:
“Đi, tránh ra, em không làm, không làm nữa!”
Mồ hôi trên trán Tần Diệc Hạo từng giọt từng giọt rơi xuống, bây giờ không chỉ một mình Khương Sam không dám lộn xộn, ngay cả anh cũng không dám động một chút nào hết, tiến vào thì đau, rút ra chẳng khác nào biết bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể hết, anh điên mới tin cô sau khi anh rút ra rồi còn có thể đồng ý cho anh đi vào lần nữa.
Khương Sam run rẩy nhìn anh, khuôn mặt nhỏ bàn tay đong đầy nước mắt hoảng hốt, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng Tần Diệc Hạo mạnh mẽ đè nén tất cả dục vọng bức điên người xuống dưới.
Giọng nói của anh khàn khàn có chút không giống anh nữa:
“Tôi… Rất nhanh….”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói xong, ánh mắt như hung dữ, bàn tay thô to không ngừng đốt lửa, nhìn cơ thể cô dưới bàn tay anh từ từ mềm mại, ánh mắt mê mang, bị đau đớn kia dằn vò vừa kinh vừa sợ.
“Sẽ đau không lâu đâu.”
Cơ thể người phụ nữ dưới thân mềm mại như không có xương vậy, vừa thơm ngát vừa trơn nhẵn, Tần Diệc Hạo kiềm nén như muốn nổ tung, ngoài miệng lại không thể không nói lời trái với lương tâm:
“Nghe lời, Khương Sam, em thả lỏng chút, nếu không em vẫn sẽ khó chịu thế thôi, đằng nào cũng phải trải qua chuyện này, huống hồ…. Em không phải đã biết rõ rồi sao, tôi không kiên trì được bao lâu.”
Nói đến đoạn sau, (%$lê_quý$&đôn$@ giọng nói Tần Diệc Hạo trở nên cứng ngắc, cơn bực tức trong lồng ngực xoay qua xoay lại, nhưng anh còn có biện pháp nào khác sao, người phụ nữ thật sự đáng giận, nếu anh không hạ thấp bản thân xuống, nhất định sẽ bị cô hành hạ cho đến chết!
Giọng nói Khương Sam mang theo tiếng nức nở mềm mại vang lên:
“Được, được, anh, anh phải nhanh lên đó.”
Hết Chương