Lãng Quên- Diễn Đàn
Vẻ mặt Bạch Kỳ kỳ quái, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đã không còn đạm mạc, đôi mắt sâu thẳm như khoác lên một tầng lụa mỏng, anh cứ bình tĩnh như vậy nhìn Khương Sam.
Nhìn cô âu yếm, ái muội dùng tư thế chân thật mà ỷ lại dựa vào người Tần Diệc Hạo, cô gái của anh, người phụ nữ của anh, anh cũng không cho rằng cô gái Khương Sam luôn bên cạnh mình sẽ rời bỏ anh.
“Bạch Kỳ, chờ em trưởng thành, anh có thể hôn em hay không?”
Năm ấy vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi cô ôm lấy hộp quà anh tặng vào lòng khanh khách cười với anh, tóc dài như gấm thả xuống, trên khuôn mặt tuyết trẳng ửng hồng, miệng chu ra, như đang nói đùa, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy mong đợi.
“Nếu như không hôn em, anh cũng không được cho người khác, nếu không em sẽ đau lòng, anh không đành lòng phải không?”
Khi đó anh bận rộn công việc của Lipo, Khương Sam thấy anh không chịu để ý đến cô, ngón tay cô quấn quýt níu chặt cánh tay áo của anh, ánh mắt vẫn lấp lánh, mặt dày mày dạn nói:
“Tuy ngoài mặt anh lạnh nhạt, nhưng em khẳng định biết anh nhất định sẽ nhớ lời em nói.”
“Đừng càn quấy.” Khi đó anh bất đắc dĩ nói với cô:
“Sang năm em trưởng thành, tôi sẽ đưa em qua Ý chơi.”
Cô hoan hô nhảy lên, ôm lấy cổ anh, cô rõ ràng không có sợ anh, vô pháp vô thiên, tùy ý kiêu căng, nhưng đôi tay ôm lấy vẫn mang theo chút cẩn thận run rẩy sợ bị cự tuyệt:
“Anh thật tốt, Bạch Kỳ, em yêu anh chết mất, anh phải nhớ kỹ, anh là người sau này em muốn lấy, chỉ có thể dẫn một mình em đi chơi.”
Khi đó anh từng có khoảng khắc mềm lòng, anh không chịu đáp lại lời cô, trong lòng lại suy xét sau này sẽ đối tốt với cô, chuyện của những người phụ nữ khác tốt nhất vĩnh viễn không để cho cô biết.
Người đen tối thường hướng đến những thứ đơn thuần tốt đẹp nhất, Khương Sam là mảnh đất cuối cùng tinh khiết nhất trong đáy lòng của anh, anh có thói quen tính kế mọi người, đối với cô lại có chút bất đồng.
Ngày Khương Lạc Sinh qua đời, người đầu tiên cô muốn gọi điện thoại đến là anh, cô không khóc, thậm chí giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Bạch Kỳ, anh đang ở đâu?” Giọng nói Khương Sam nhẹ nhàng:
“Quay về ở bên cạnh giúp em được không?”
Lúc đó anh mới xong nhiệm vụ trở về, đang ở bên cạnh Triệu Thanh Thanh vô cùng săn sóc khiến người đàn ông thoải mái, cô ta ở trên giường như rắn quấn lấy người anh, giọng nói của anh không chút để ý nói:
“Đang bận việc, chờ tôi trở về sẽ đi gặp em.”
“A… Em chỉ muốn nói với anh một tiếng, ba em chết rồi, Bạch Kỳ, trong lòng em rất khó chịu.”
Giọng nói của cô mơ hồ, giống như đang khóc, nhưng cuối cùng lại cười yếu ớt nói:
“Anh bận việc, em đi tới cục cảnh sát trước.”
Khi đó anh nhíu nhíu mày, đáy lòng phút chốc dao động, vẫn nói:
“Chờ tôi trở về.”
Bởi vì anh luôn có nhiều thời gian, tình cảm Khương Sam đối với anh quá mức sâu đậm, thậm chí có nhiều lúc anh luôn để chuyện của cô xếp sau tất cả mọi chuyện của anh.
Anh không để cho bất kỳ một ai, bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến phán đoán và tình cảm của mình, người nào cũng không được, cho nên vào lúc càng để ý, anh đều mạnh mẽ ép buộc bản thân bỏ qua cảm giác đó, lạnh lùng đối phó.
Nguyện vọng của cô bị thay đổi, cô bị Khương Mật bắt đi vào học trường đại học T, bị ép buộc từ bỏ vũ đạo mà cô yêu thích nhất, người đầu tiên cô gọi cũng là anh.
“Giúp em được không, Bạch Kỳ, em nên làm gì bây giờ, em không thể học khiêu vũ nữa rồi!”
Cô hoảng hốt sợ hãi, giọng nói đầy bất an hoảng sợ, cô cầu xin anh giúp đỡ, cô đã không còn một ai có thể dựa vào rồi.
Nhưng Khương Mật là người giám hộ của cô, đây là chuyện tranh cãi trong gia đình, một khi đụng vào sẽ không rời tay được, anh đang ở trong thời kì mấu chốt, người lớn trong nhà họ Bạch nhiều lần cường điệu anh không được nhúng tay vào chuyện nhà họ Khương.
“Người thích khiêu vũ thì ở nơi nào cũng có thể học múa được, đừng vì một chút chuyện nhỏ đánh bại em.” Anh bình tính nói:
“Cô em là người giám hộ của em, cũng là trưởng bối của em, cố gắng cùng nhau nói chuyện, nhất định là muốn tốt cho em thôi.”
Anh ngắt điện thoại của cô.
Từ đó anh không còn nhận được điện thoại cầu xin giúp đỡ của cô nữa.
Hai tay của cô chắp tay trước ngực, mỗi một năm đều ước nguyện trước ngọn nến sinh nhật:
“Ước muốn của em là có thể có một ngày sớm được gả cho Bạch Kỳ em yêu nhất.”
Tay Tần Diệc Hạo nâng lên ôm lấy em cô, chặt chẽ chắc chắn, khí thế bạo ngược xung quanh anh từ từ thu liễm lại, bắp thịt bả vai cũng thể lỏng, cúi người xuống hôn lên môi cô.
Ánh mắt của cô nhẹ nhàng nhìn Bạch Kỳ, hận ý cùng với trào phúng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo tràn ngập sương lạnh buốt sương, đã từng ngượng ngùng đôi má ửng hồng nhìn anh, nhưng bây giờ lại đối với người đàn ông khác, đã từng yêu say đắm, đôi tay run rẩy ôm lấy cổ anh bây giờ đang ôm chặt lấy cổ người đàn ông khác.
“Nhìn cái gì?”
Giọng nói Tần Diệc Hạo mang theo kiềm nén, một tay che lấy ánh mắt của cô.
“Đi thôi.”
Anh mạnh mẽ bế cả người cô lên, sợ cô bị lạnh, dùng tất cả cánh tay ôm cô chặt chẽ vào trong ngực, cô thuận theo rúc vào trong lòng anh:
“Ừ.”
Trước khi rời đi, ánh mắt Tần Diệc Hạo nặng nề nhìn Bạch Kỳ lần cuối cùng:
“Chuyện lần này, tôi nhớ kỹ.”
Tần Diệc Hạo nói, nặng nề như bóng đêm, giống như một con dã thú vận sức chờ phát động, nguy hiểm khiến cho người khác không rét mà run.
Cả người Khương Sam chôn vào trong lòng anh, không một chút dư thừa nào nhìn về phía Bạch Kỳ nữa.
Tần Diệc Hạo nghiêm mặt nhìn về phía Tần Chiến gật gật đầu:
“Tôi mang Khương Sam đi trước, chuyện hôm nay cám ơn chú, trở về sớm một chút.”
Bạch Kỳ muốn nói buông cô ấy ra, anh muốn ra lệnh cho Khương Sam quay lại đây, anh muốn lấy tay Tần Diệc Hạo trên người cô xuống.
Cô là của anh, luôn là của anh, vĩnh viễn là của anh!
Anh dung túng cho cô tiếp cận Tần Diệc Hạo, cho hai người cơ hội cùng với thời gian ở chung với nhau chỉ vì muốn nhân cơ hội ra tay với Sở thị.
Anh hiểu rõ Khương Sam, anh biết cô cho dù đùa giỡn tính tình ra sao đi nữa, trong lòng cô nhất định sẽ không thích người đàn ông khác, cô vẫn sẽ cam tâm tình nguyện quay trở về bên cạnh anh.
Nhưng anh vẫn không tiến lên, anh đỏ mắt, Lãng Quên mặt không chút thay đổi đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt, cô vẫn rúc người vào trong lòng hắn ta, không hề có một chút ý muốn quay lại.
Tần Liệt tiến lên mở xe, Tần Diệc Hạo ôm Khương Sam khom người ngồi vào xe, thân xe di chuyển, nghênh ngang mà đi.
Trả lại một khoảng không yên tĩnh khủng khiếp, giờ phút này không ai dám đi nhìn sắc mặt của Bạch Kỳ, cũng không có ai dám nhìn về phía Tần Chiến vẫn một mực đứng trầm mặc từ đầu đến cuối như tượng gỗ.
Đôi mắt Tần Chiến bình tĩnh nhìn chiếc xe rời đi, vẻ mặt thâm trầm, cô thủy chung chỉ xin anh giúp đỡ một câu nói khi vừa mới lên xe “có người đuổi theo tôi, lái xe.”
Cho dù bị Bạch Kỳ bức bách, cho dù thân thể cô sắp chịu không nổi muốn ngất đi, cô tình nguyện cắn nát môi mình cũng không muốn hé răng cầu xin anh thêm lần nữa.
Anh lập lờ nước đôi không tỏ rõ thái độ, trong lòng làm sao không mong chờ cô bày tỏ thái độ, nhưng cô không nói, chỉ cần mở miệng cầu xin anh, chỉ cần nói ra một câu, để anh có đầy đủ lý do mạnh mẽ che chở cô.
Nhưng cô không nói.
Danh phận, hai chữ đơn giản bao nhiêu, cô là trả thù anh đi, cô không chịu cho anh một lý do để anh có thể thay cô ra mặt, một danh phận để cho Bạch Kỳ không thể phản bác lại, khiến cho cậu ta không thể ra tay được.
Giống như anh đã từng cho rằng, anh có thể cho cô tất cả mọi thứ ngoại trừ danh phận, chỉ cần cô đồng ý đi theo anh, anh có thể một đời một kiếp bảo hộ cô chu toàn.
Đáy lòng Tần Chiến bỗng thấy vô cùng lạnh lẽo, từ đợt hơi lạnh tràn ra, giống như vết thương chưa kịp khỏi bỗng nhiên phải chịu lạnh giá cực hạn của màu đông khắc nghiệt, nháy mắt kết băng, bị đau đến mức không còn cảm giác nữa.
Một điều gì đó, chưa bao giờ anh cảm nhận qua, chẳng qua là trong lòng đã từng có vài suy nghĩ, sau đó dùng lý trí kiểm soát đè xuống tất cả những cảm xúc suy nghĩ không nên có của bản thân xuống.
Nhưng anh vẫn cố tình giữ vững ý nghĩ của mình, thậm chí còn vì thế mà vui vẻ và cố gắng giữ gìn những thứ mà mình đạt được, chỉ cần đụng tay là có thể giữ lấy, đã từng nằm rất gần trong lòng bàn tay anh, anh chỉ nắm chặt tay là nó sẽ ở ngay đây, sẽ không bao giờ mất đi.
Sau đó anh tự cho mình là đúng, dùng phương thức ngu xuẩn và phức tạp nhất khiến nó lệch khỏi bàn tay, ngay cả cơ hội bù đắp cũng không có, từ nay về sau, đời này kiếp này, sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cái cảm giác này khiến người ta đau đớn vô cùng, đau tận tâm can, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, ngay cả tư cách để đau cũng không có.
Thật đáng buồn bao nhiêu!
Là ngu xuẩn cỡ nào!
Không khí đang ngưng đọng lại, tiếng điện thoại Tần Chiến bỗng nhiên vang lên, nhìn đến là của Tần Diệc Hạo vừa mới rời đi không lâu.
“Mẹ nó.” Giọng Tần Diệc Hạo tức giận âm trầm vang lên.
“Cô ấy bị hạ dược, hỏi hắn ta có thuốc giải hay không?”
“Ưm…” Bên kia vang lên giọng nói khàn khàn đau khổ kêu rên:
“Đừng, vô ích thôi, Tần Diệc Hạo, anh đến đây.”
Giọng nói Khương Sam càng lúc càng thấp, sau đó cũng truyền đến tiếng Tần Diệc Hạo kêu rên đau đớn:
“Được rồi, không cần hỏi nữa!”
Nói xong điện thoại liền bị ngắt, tai nghe truyền đến tiếng “đô đô”, từ đầu đến cuối Tần Chiến không có khe hở để lên tiếng, anh giơ cánh tay, trong nháy mắt ý thức được điều gì, cả người đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Cậu….”
Lần đầu tiên Tần Chiến không tìm thấy giọng nói của mình, khuôn mặt uy nghiêm, đôi mắt sắc bén nhìn qua Bạch Kỳ.
Giọng Tần Chiến không lưu loát nói:
“Khương Sam, uống phải thuốc gì?”
Sắc mặt Bạch Kỳ hơi trắng, đôi mắt nhắm lại, trên mặt khó có được vài phần châm chọc, cong khóe môi:
“Coi như tôi tính toán sai, chỉ là lúc đó chính ủy Tần cũng đã ám chỉ Khương Sam đưa ra lựa chọn, lúc này cần gì phải giả ngốc chứ!”
Nhắm chặt mắt, Bạch Kỳ càng có vẻ luống cuống đè nén giọng nói:
“Tôi sẽ không làm hại đến Khương Sam, cũng sẽ không làm gì với cô ấy, cho đến bây giờ người cô ấy nên phòng bị là các người mới đúng, nếu thật là chính nhân quân tử, có thể nhờ chính ủy Tần nhắn lại với Tần thiếu một tiếng, không cần lợi dụng người khác khi khó khăn.”
Nói xong vẻ mặt Bạch Kỳ khó phân biệt chui vào bên trong xe, cùng với những thuộc hạ được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng lên xe, &%Dien$Dan$LQ$Don mấy chiếc xe giống như lúc đến, nhanh chóng biến mất trên đường tuyết trắng.
“Theo dấu vết xe Tần Diệc Hạo.” Bạch Kỳ nói.
“Theo sau.”
Tuyết rơi ngày càng nhiều, chỉ chốc lát, trên vai Tần Chiến đã phủ một lớp tuyết mỏng, Cảnh Trạch lo lắng nhìn anh một cái nói:
“Chính ủy, lên xe.”
Tần Chiến mím môi thành một đường thẳng, uy nghiêm trên mặt phút chốc trở nên khó coi, anh chỉ là ép cô một chút đồng ý theo anh thôi mà….
Tiếng Khương Sam thở gấp kiều diễm truyền qua điện thoại không ngừng quanh quẩn bên tai anh, trong đầu nhớ đến những hình ảnh không thích hợp của Khương Sam lúc đó, sắc mặt Tần Chiến ngày càng trở nên thâm trầm, cuối cùng anh đã làm cái gì thế…
Anh không chỉ tự tay chặt đứt khả năng của mình, còn dùng tâm tư ti tiện quá mức, vào lúc cô cần sự trợ giúp nhất, lại đưa tay đẩy cô cho Tần Diệc Hạo.
Bên kia tốc độ xe chạy nhanh bắt đầu chạy chậm lại, Tần Liệt nghe lệnh xuống xe gom lấy một đống tuyết lớn, sau đó lên xe đi tiếp.
Một thoáng chốc, tốc độ xe lại chậm lại, Tần Liệt lại xuống xe kiếm chỗ nhiều tuyết thu gom một đống lớn đang muốn lên xe, cửa kính phía sau xe từ từ hạ xuống, sắc mặt Tần Diệc Hạo âm trầm, bỗng nói:
“Cậu lên xe ở phía sau đi, đừng lên xe nữa.”
Tần Liệt ngẩn ra:
“Nhưng mà….”
Tần Diệc Hạo thản nhiên nói:
“Các cậu đi trước đi.”
Hậu tri hậu giác ý thức được gì đó, Tần Liệt vội vàng bỏ xuống đống tuyết lớn khó khăn thu gom được, đầu không dám nâng đi về chiếc xe phía sau.
Phút chốc chiếc xe phía sau rời đi như bay.
Hết Chương