Lãng Quên- Diễn Đàn
Mỗi một người phụ nữ khi ghen đều vô cùng đáng sợ, cô ta có thể từ dịu dàng đa tình trở nên hung dữ, chanh chua như một ác quỷ.
Còn một người đàn ông khi ghen Khương Sam chưa từng gặp qua, cô chỉ có một khái niệm duy nhất khi đàn ông ghen có mỗi Bạch Kỳ, mà người nọ lại quá cố chấp, căn bản không thể so sánh anh ta với người bình thường được.
Một người đàn ông vô cùng nhạy cảm, tâm tư thâm trầm sinh ra nghi ngờ đối với bạn gái, kết quả tuyệt đối không giống như Tần Diệc Hạo bây giờ, bình tĩnh, trầm mặc, không nói một lời.
Phải, bây giờ cô chỉ là bạn gái tạm thời của anh, tình cảm không quá mật thiết, vẫn còn đang trong giai đoạn không ngừng thăm dò nhau, nhưng cô cũng không phải tên ngốc, dù sao Tần Diệc Hạo cũng là một người đàn ông, mà chuyện này liên quan đến tôn nghiêm, liên qua đến thể diện của anh, phản ứng cmn quả thật không bình thường chút nào?
Khi tín nhiệm có nguy cơ bị phá hủy rất dễ dàng làm đổ vỡ mối quan hệ bất cứ đôi tình nhân nào trên thế giới này.
Huống hồ trước đó Tần Diệc Hạo nói gì với Tần Chiến?
Đêm nay còn phải tiếp Khương Sam….
Cuối cùng có ý gì chứ, Khương Sam nghĩ đến nát óc cũng không muốn nghĩ đến nơi muốn đến, kỳ thật hai người đều là người trưởng thành, lại có mối quan hệ như thế, đến bây giờ Tần Diệc Hạo đều dễ dàng bỏ qua cho cô, chính cô hiểu được đây chính là kì tích rồi.
Nhưng dù sao Khương Sam không phải là Bạch Kỳ, vì đạt được mục đích mà không tiếc chút gì để lợi dụng người khác, cho dù người nọ vẫn luôn dùng thân phận giả đó không ngừng giúp đỡ cô.
Khương Sam tự nhận bản thân vẫn phải giữ một chút đạo đức cơ bản, ví dụ như khi nhận lấy thân phận bạn gái của Tần Diệc Hạo ở chung một chỗ, sẽ giúp đỡ….
Được rồi, nói như thế có chút không biết xấu hổ, kỳ thật từ trước đến giờ chỉ có Tần Diệc Hạo đơn phương giúp đỡ cô, tình trạng bây giờ của cô không có gì có thể trợ giúp anh được.
Trong lòng tranh đấu, suy nghĩ hồi lâu Khương Sam đưa mắt nhìn Tần Diệc Hạo gặp ánh mắt anh nhìn qua so với cô còn sắc bén hơn, Lãng Quên góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt tuấn lãng so với ngày thường đều có vẻ không tốt.
Cô nghĩ nghĩ, chủ động ngồi lại gần một chút, cánh tay cô đụng lấy cánh tay Tần Diệc Hạo.
“Chúng ta nói chuyện đi?”
Trên mặt Tần Diệc Hạo không chút thay đổi nhìn ra ngoài phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng, không quan tâm đến cô.
Khương Sam lại ngồi gần thêm chút nữa, kỳ thật bây giờ cô không thể đoán ra trong đầu Tần Diệc Hạo đang suy nghĩ gì, nhưng tình cảnh trước đó cô với Tần Chiến ôm ấp ở chung một chỗ rơi vào mắt người không biết chuyện quả thật có chút quá mức rồi, lại bị Tần Diệc Hạo bắt gặp tại trận, làm một người đàn ông, chuyện này không khác gì cho anh một cái tát vào mặt vậy.
Cô suy nghĩ sắp xếp từ ngữ, ý muốn giải thích với anh:
“Chuyện lúc nãy….”
“Được rồi.” Tần Diệc Hạo lạnh nhạt cắt đứt lời cô, không có ý tứ muốn nghe cô giải thích.
“Đừng nói nữa.”
Ngón tay Khương Sam xoắn xuýt một chỗ, không tự giác cắn cắn môi dưới, cái này thật khó, đây rõ ràng là bộ dáng anh đang rất tức giận nhưng căn bản lại không thèm muốn để ý?
Nhưng lời muốn nói bắt buộc phải nói, lòng trung thành và lập trường phải nói cho rõ ràng, chuyện này khác hẳn với anh, nếu chuyện gì đã được đặt ở trong lòng, khúc mắc ngăn cách càng ngày càng im lặng, đơn giản mà nói, nếu quyết định muốn làm một chuyện gì đó, bản thân cô muốn làm phải thật thập toàn thập mĩ cho đến khi hoàn hảo mới thôi.
Cô lại đụng đụng cánh tay của Tần Diệc Hạo, mi tâm Tần Diệc Hạo nhíu lại, cơ thể giật giật, trùng hợp tránh thoát móng vuốt của Khương Sam.
Khương Sam nhìn nhìn sắc mặt anh, mông nhếch lên lặng lẽ ngồi gần thêm nữa, tay đụng phải eo anh, chỗ tay đụng đến là một mảng rắn chắn.
“Nói một câu đi, không có gì hỏi tôi sao?”
Tần Diệc Hạo liếc mắt nhìn xuống, nhìn thấy tay cô trắng nhỏ như tuyết đang nửa nắm lấy, vươn ra hai ngón tay chọt nhẹ vào eo anh.
Giọng nói Tần Diệc Hạo mang theo vài phần cười giễu:
“Hỏi cái gì? Hỏi Tần Chiến đỡ em như thế nào lại đỡ đến trên tường, hỏi em đi tolet làm sao có thể đi vào trong lòng cậu út sao?”
Khương Sam thấy anh đồng ý trả lời, vội nói:
“Ngoài ý muốn! Thật sự là ngoài ý muốn, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, chính ủy Tần là cậu út của anh cũng giống như bề trên của em, giữa em và anh ta sao có thể có gì được chứ?”
Bàn tay nhỏ ở bên cạnh không tự chủ nắm chặt lấy eo anh, đang suy nghĩ ngôn ngữ làm sao để nói tiếp.
Vốn Tần Diệc Hạo không lưu tâm muốn di chuyển cơ thể tránh né lập tức dừng lại, hiển nhiên lời nói của Khương Sam đã lấy lòng anh, $LangQuen%$LQĐ$ cuối cùng cũng thu tầm mắt đang nhìn ở bên ngoài vào.
Khương Sam biết bây giờ là lúc thích hợp nhất biểu đạt sự chân thành, lập tức ngồi thẳng người dậy, bình tĩnh phân tích với Tần Diệc Hạo:
“Nếu thật sự nếu có cái gì khác, bình thường có rất nhiều cơ hội như thế, sao có thể lựa chọn ngày hôm nay được, vào lúc có anh và chị chủ Vạn ở đây mà dây dưa với chính ủy Tần? Tôi cũng không ngốc, nếu thật sự….”
Vừa nói vừa nhìn Tần Diệc Hạo, Khương Sam nhìn thấy vẻ mặt có vài phần dịu dàng xuống trong nháy mắt đen thui, cảm giác cảnh giác có chỗ nào đó không đúng, Khương Sam lập tức dừng lại, trong nháy mắt thay đổi phương thức giải thích.
“Huống hồ bình thường anh giúp đỡ tôi nhiều như thế, nếu tôi đã đáp ứng làm bạn gái hiện tại của anh, thì phải tuân theo đạo đức tối thiểu sẽ không trong lúc này có quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác, điểm nhân phẩm đó tôi còn có thể bảo đảm được.”
Khuôn mặt Tần Diệc Hạo càng đen thêm, anh giận quá hóa cười, khóe môi gợi lên như muốn thấm vào lòng người.
“Nói như vậy, có phải tôi còn phải cám ơn em duy trì điểm mấu chốt của bản thân, không cho tôi đội nón xanh sao?”
Khương Sam há miệng thở dốc, lời này làm sao người ta có thể nói tiếp được?
“Tôi không có ý này?”
Tần Diệc Hạo xoay người lại, cả người chậm rãi hướng về phía Khương Sam đè xuống, anh từ chút một đến gần cô, con ngươi tối đen một mảnh trong đôi mắt hẹp dài.
Giọng điệu của anh bình tĩnh ôn hòa nói:
“Em không cần phải giải thích nhiều đâu Khương Sam, lúc ở bên tôi, nếu lúc nào đó em gặp được người đàn ông khác thích hợp hơn, bất cứ lúc nào em cũng có thể lựa chọn rời đi, tôi sẽ không ngăn cản em.”
Khương Sam ngẩn ra, Tần Diệc Hạo nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, khoảng cách của anh rất gần, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt cô, hình ảnh của cô nhỏ bé được in ngược trong đôi mắt anh, giọng điệu của anh dịu dàng như tình nhân thân mật nỉ non.
Khương Sam nuốt một ngụm nước bọt, không nghĩ tới Tần Diệc Hạo có thể nói như thế.
“Tôi….”
Khóe môi Tần Diệc Hạo gọi lên giống như vươn ra răng nanh bén nhọn, nguy hiểm khiến cho người khác hít thở không thông.
“Chỉ là ngày hôm sau trong các tiệm bán báo ở trên khắp đường phố thành phố S sẽ có một mẩu tin tức.”
Tần Diệc Hạo hơi dừng lại một chút, nhàn nhã giống như đang nói chuyện nhà, hoặc giống như đang nói sự cố nhạt nhẽo nào đó:
“Một nữ sinh đại học bị chết thê thảm ở đầu đường.”