Edit: Meimei
“Ai?”
Tô Tâm Ly khẽ hô một tiếng, nhanh chóng lấy y phục bên cạnh khoác lên người.
Bởi vì lo lắng sẽ kinh động mọi người trong viện, chọc thêm phiền toái nên Tô Tâm Ly không dám lớn tiếng kêu. Tuy nói bây giờ trong tướng phủ nàng đã lập uy cho mình, những hạ nhân kia sẽ không dám bất kính với nàng như trước nhưng Phương di nương dẫu sao cũng đã chưởng gia ba năm, sau khi hiếu kỳ của mẫu thân sẽ được lên làm phù chính cho nên bọn hạ nhân kia nhất định cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt mà nịnh nọt Phương di nương.
Tô Tâm Ly đứng dậy, nước trong thùng tắm bắn ra ngoài, nàng chân không đứng trên mặt đất, xoay người muốn đi đến lấy xiêm áo treo ở bình phong thì cửa đột nhiên từ bên ngoài bị đẩy vào. Tô Tâm Ly cả kinh, trong lòng không khỏi có chút bối rối. Nửa đêm khuya khoắc, nếu là đàn ông do Phương di nương phái tới thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Tô Tâm Ly nhìn bốn phía muốn trong phòng tắm này tìm một chỗ có thể ẩn nấp nhưng mà liếc nhìn khắp bốn phía căn bản một chỗ ẩn thân cũng không có. Tô Tâm Ly sờ tóc vẫn còn ướt, tìm thấy một cây trâm vẫn còn gắn trên tóc, động tác của nàng dừng lại, trong mắt hiện lên lãnh ý, nàng không ngại lại tái diễn sự việc ở bãi tha ma lần trước.
Đời này, nàng không còn lòng dạ nào lập gia đình. Thân thể này đối với nàng mà nói chỉ là một thân xác xinh đẹp mà thôi, nhưng nàng nhất định không thể để tổn hại thanh danh của mình, nàng không muốn để cho ông bà ngoại bận tâm lo lắng cho nàng như đời trước.
“Là ta.” Thanh âm của nam nhân thanh nhã như ngọc lại hết sức quen tai.
Lan Dực Thư làm gì cũng không nghĩ đến nghênh đón mình là bức tranh mỹ nhân tắm. Phòng tắm không lớn, hơi nóng lượn lờ đan lại giống như mây cũng giống như sương mù dày đặc. Cả cơ thể trên dưới của Tô Tâm Ly chỉ dùng một cái áo khoác bọc lại, che từ phần ngực đến bắp đùi, mà cổ, cánh tay và bắp chân của nàng đều bị lộ ra ngoài, còn có xương quai xanh tinh xảo và bàn chân trên mặt đất kia tựa hồ như chỉ lớn bằng bàn tay của hắn, trong suốt tựa như mỹ ngọc được điêu khắc mà ra.
Da thịt nàng trắng noãn bởi vì vừa mới tắm xong mà lộ ra màu hồng nhàn nhạt, nhất là gương mặt đó, giống như một đóa hoa sơn trà kiều diễm, phía trên còn dính hơi nước, thêm vào đó là ánh mắt quyến rũ câu người, mái tóc đen như mực rũ trên vai, lông mi thật dài run rẩy. Chỉ một cái chớp mắt, Lan Dực Thư giống như nhìn thấy một tiên tử vừa mới rơi xuống phàm trần, dung nhan khuynh thành, thần thái thoát tục, càng lộ ra khí thế thần thánh không thể xâm phạm.
Tô Tâm Ly chớp mắt, nhìn người nam nhân mặc áo tím đang đứng trước cửa, dung nhan tuấn mỹ vô song, trên miệng còn nở nụ cười, giống như là sẽ vĩnh viễn không chà đạp một bông hoa, ngoài Lan Dực Thư còn có ai?
Thấy người tới không phải là người của Phương di nương mà là Lan Dực Thư, trong lòng Tô Tâm Ly thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nghĩ đến vừa mới lúc nãy chính bản thân mình lo lắng cùng đề phòng thì không khỏi tức giận. Nàng kinh ngạc sững sờ nhìn Lan Dực Thư đang đứng ở cửa kia, dưới ánh trăng, người nam nhân này thật là quý không thể tả.
Lan Dực Thư rất nhanh liền hồi phục tinh thần. Cơ hồ cùng lúc đó, dung nhan tuyệt sắc như ngọc kia nổi lên ửng đỏ, chẳng qua chỉ là nhàn nhạt xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất. Không bao lâu thì lỗ tai cùng cổ của hắn đều đỏ. Màu sắc kia, so với bất kỳ cô gái nào đều đẹp hơn rất nhiều. Tô Tâm Ly nhìn, hoảng sợ nghĩ đến Nhan Thần Tỷ vài ngày trước xuất hiện trong lễ thọ yên của Tô Bác Nhiên, dáng vẻ mặt đỏ của hai người bọn họ, thật sự rất giống nhau.
“Ta ở bên ngoài chờ ngươi.”
Lan Dực Thư vừa nói vừa hốt hoảng xoay người. Sau khi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Đây là xấu hổ sao? Tô Tâm Ly nhìn da thịt của mình bị lộ ra bên ngoài, lại nghĩ tới phản ứng lúc nãy của Lan Dực Thư, mặt cũng không khỏi nóng lên. Nàng nhanh chóng chạy đến sau tấm bình phong, muốn cởi áo khoác trên người xuống nhưng vẫn không yên lòng nhìn ra phía ngoài dò xét. Thấy Lan Dực Thư đưa lưng về phía cửa đứng thì lúc này mới an tâm. Nàng nhìn tay phải của mình đang cầm chặt cây trâm, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ thoáng qua ánh sáng lạnh lẽo. Thật may bây giờ là đầu xuân, quần áo trên người đủ dày, nếu không …
Sau khi Lan Dực Thư rời khỏi, một màn hương diễm lúc nãy thủy chung vẫn chưa đi, tâm tình làm thế nào cũng không bình tĩnh được. Mặt cũng vậy, ban đêm gió lạnh thổi lất phất nhưng thủy chung không cách nào để nhiệt độ trên mặt giảm đi phân nửa.
Nàng bị mình nhìn thấy như vậy không phải là nên kinh hoảng lo sợ đòi mình phụ trách hay sao? Thế nào lại có thể bình tĩnh như vậy, nữ nhân không phải coi trọng nhất là dạnh dự của mình sao? Chẳng lẽ nàng không quan tâm? Lan Dực Thư biết nàng rất cơ trí, không tầm thường như những nữ nhân khác nhưng hành động tối nay của nàng thực sự làm hắn thấy khó hiểu.
Hắn vỗ nhẹ nhè lên ngực mình sau đó theo bản năng sờ mặt mình, đi tới ao nhỏ trong viện. Gương mặt cùng bầu trời đêm chiếu vào trong nước, khẽ mỉm cười, là sắc đẹp điên đảo chúng sinh, nhưng bởi vì phản ứng của Tô Tâm Ly tối nay, Lan Dực Thư lần đầu tiên sinh ra hoài nghi sức quyến rũ của mình.
Tô Tâm Ly đi ra, liền nhìn thấy bóng dáng áo tím cao quý, bộ dáng bất đắc dĩ. Tô Tâm Ly cảm thấy rất thú vị.
“Lan công tử, không cần hoài nghi sức quyến rũ của bản thân.”
Nàng không khỏi tức cười, nói xong liền đi về phía phòng ngủ của mình. Lan Dực Thư xoay người, chỉ thấy bóng lưng thẳng đứng của nàng khoác ngoài áo màu đỏ thì đi theo.
“Nếu vậy tai sao ngươi không bảo ta phụ trách ngươi?”
Có câu nói một lần mới hai lần quen, Lan Dực Thư đi vào phòng của Tô Tâm Ly liền trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống. Tô Tâm Ly cởi áo khoác ngoài, lộ ra xiêm y bằng vải nhung màu trắng mộc mạc cùng với váy màu xanh của nước, sợi tóc nàng chưa khô nên tùy ý rũ trên vai. Dưới ánh đèn, mỹ nhân ngũ quan xinh xắn, có một loại thanh hoa không thể diễn tả.
Ánh mắt Tô Tâm Ly bình tĩnh nhìn Lan Dực Thư, khẽ mỉm cười, giống như ngọn lửa sáng chói nhất. Nàng đi đến bên cạnh Lan Dực Thư, mỗi một bước đi thướt tha, tay nàng khoác lên vai Lan Dực Thư, hướng phía cổ hắn mà di động.
Lan Dực Thư ngồi, sống lưng cứng ngắc thẳng tắp, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.
Ngón tay nhỏ bé lạnh như băng mà mềm mại như không xương của Tô Tâm Ly tiếp xúc trên cái cổ nóng bỏng của lan Dực Thư, sau đó nàng lưu loát rút cây trâm đang giấu trong tay áo ra, đặt trên cổ Lan Dực Thư, hơi dùng sức, cây trâm sắc bén rạch một vết trên cổ Lan Dực Thư, có máu chảy ra.
“Tô tiểu thư là chuẩn bị giết người diệt khẩu sao?”
Lan Dực Thư không hề động, không có chút phản kháng nào, ngược lại nụ cười trên môi càng sâu, giống như vết thương kia không phải trên người mình.
“Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.”
Tô Tâm Ly kinh ngạc Lan Dực Thư lạnh nhạt mà ung dung. Nàng cũng không có ý định giết hắn, chẳng qua là muốn cảnh cáo hắn thôi.
“Lan công tử lại một lần nửa nửa đêm xông vào viện của ta có từng suy nghĩ đến tình cảnh của ta? Phương di nương một lòng muốn phá hủy ta, ta làm sao có thể cho bà ta cơ hội hãm hại? Ta biết Lan công tử có võ công, đi vào tướng phủ tự nhiên nhưng người nào có thể bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra? Ta không muốn mạo hiểm càng không muốn lo lắng sợ hãi giống như buổi tối hôm nay. Cho nên xin Lan công tử tự trọng, nếu không, Lan công tử ta là loại người nào, thân thể này đối với ta chỉ là một cái thân xác, nếu có lần sau, ta nhất định sẽ dốc hết sức trừ mối hậu hoạn này.”
Giọng Tô Tâm Ly vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng lộ ra lãnh ý cùng đoạn tuyệt. Tối hôm nay, lúc nhìn thấy có người bên ngoài phòng tắm, nàng thực sự rất sợ hãi.
“Thư sẽ nhớ kỹ.”
Lan Dực Thư vừa nói, đột nhiên cầm lấy bàn tay đang cầm cây trâm của Tô Tâm Ly dùng sức đâm về phía ngực mình: “Trừng phạt như vậy Tô tiểu thư có thấy hài lòng?”
— Lời tác giả —
PS: Lan Dực Thư mặc dù phúc hắc nhưng tuyệt đối thuần khiết, dễ mắc cở lắm a, hehe.