Edit: Meimei
Tô Diệu Tuyết cho rằng có Phương di nương tự thân xuất mã đi nhận lỗi cùng cầu hòa với Tô Tâm Ly, Tô Tâm Ly nhất định sẽ cảm động đến rơi lệ, sẽ chủ động dâng trà tuyết cúc và áo choàng chim công cho nên nàng luôn đứng trong Phương Tình viện chờ Phương di nương đem đồ vật trở về cho nàng.
Thấy đoàn người Phương di nương xuất hiện ở cửa, Tô Diệu Tuyết từ trên ghế bật người dậy, vui vẻ nghênh đón, té nhào vào lòng Phương di nương, nũng nịu nói: "Nương, đồ đâu?"
Phương di nương ở chỗ Tô Tâm Ly ăn một bụng tức giận và oán khí, về đến chưa kịp uống một hớp trà, Tô Diệu Tuyết đã nhảy ra đòi đồ này nọ, liền thấy buồn bực.
Gần ba năm nay, trừ phi Tô Tâm Ly chủ động mang đồ đến cho Tô Diệu Tuyết thì nếu Tô Diệu Tuyết nhìn trúng cái gì đều có Phương di nương ra mặt lấy đến. Tô Diệu Tuyết nàng mới không nguyện ý cúi đầu hạ thấp thân phận cao quý của nàng, trong tương lai nàng trở thành người cao quý hơn Tô Tâm Ly một bậc, sẽ không có vết nhơ. Phương di nương cũng nghĩ như vậy. Bà trước đây khắp nơi bị tiện nhân Trình Lập Tuyết kia chèn ép, cho nên hiện tại bà không muốn con gái của bà giống bà. Cho nên bà phải cố gắng để con gái bà trong tương lai có thể hung hăng dẫm đạp Tô Tâm Ly ở dưới chân, thay bà xả cục tức trong lòng.
Nhưng sự tình hôm nay không giống vậy. Phương di nương trong lòng lại đầy tức giận. Bà nghĩ Tô Diệu Tuyết thật không có nhãn lực, một điểm cũng không biết sát ngôn quan sắc (Sát ngôn quan sắc: nhìn sắc mặt hoặc qua lời nói đoán ý). Lúc Phương di nương đang suy nghĩ thì Tô Diệu Tuyết bỗng ngẩng đầu, hoang mang nhìn Phương di nương: "Di nương, sao vậy?"
Nàng đứng dậy, quét mắt nhìn đám nha hoàn bà tử đi theo phía sau Phương di nương, trên tay họ đều trống trơn, làm gì có đồ mà nàng muốn?
"Còn không phải tiểu thư keo kiệt, không muốn cho."
Vương má bất bình cùng tức giận nói. Sau đó đem mọi việc xảy ra trong viện Ly Tâm, thêm dầu dặm muối kể lại, cuối cùng kết luận Tô Tâm Ly keo kiệt bủn xỉn không biết phân biệt nặng nhẹ. Lời nói không có khinh thường như trước đây mà tràn đầy tức giận với Tô Tâm Ly.
Sở dĩ Vương má bất bình, tức giận như vậy bởi vì bà tự có tính toán của bà. Tô Tâm Ly mặc dù là tiểu thư chân chính của tướng phủ, phía sau còn có phủ Định Quốc Công là chỗ dựa, thân phận tôn quý nhưng ba năm nay nàng chỉ là một vật trang trí, hậu viện của tướng phủ đều do Phương di nương trông coi. Bà thân là vú nuôi thiếp thân của Phương di nương, tất nhiên mọi người phải nhìn mặt bà mà làm việc, càng nhiều người muốn vì bà mà làm việc. Hiện tại Tô Tâm Ly trưng ra bộ dáng tiểu thư, sau này người muốn nịnh bơ hiếu bà khẳng định sẽ ít đi, vì vậy Vương má làm sao không tức giận?
"Nó thật đúng xem mình là chủ tử của tướng phủ, lại dám đối xử với di nương như vậy, thật là buồn cười!"
Tô Diệu Tuyết thay Phương di nương bất bình, phẫn nộ đến cực điểm, một bộ dáng nếu Tô Tâm Ly đang đứng trước nàng, nàng nhất định sẽ không khách khí mà quăng cho Tô Tâm Ly hai cái tát. Phương di nương nhìn Tô Diệu Tuyết bởi vì mình mà tức giận, trong lòng tất nhiên thập phần thỏa mãn, hoàn toàn không còn vẻ hờn giận như lúc nãy. Thậm chí bà còn có suy nghĩ giống như Vương má, nghĩ Tô Tâm Ly quá hẹp hòi, chỉ là lá trà mà thôi, dựa vào cái gì nó có mà Tuyết nhi của bà không có?
(Mei nói hai mẹ con nhà này trơ trẽn hết sức a. Mn thấy đúng ko?)
Tô Tâm Ly chết tiệt, cư nhiên dám hạ thấp nàng, nói Tô Diệu Tuyết nàng còn không bằng một thứ nữ của tướng phủ, nàng nhất định sẽ làm cho nó đẹp mặt.
Phủ Định Quốc Công? Nàng sẽ nhìn xem bọn họ còn có thể càn rỡ được bao lâu. Đợi nàng lên làm nương nương nhất định phải để hoàng thượng đem tất cả bọn họ đem ra chém.
"Lý má, đều là tại ý kiến hay của ngươi!"
Tô Diệu Tuyết phẫn hận trừng mắt nhìn Lý má. Nếu không phải tại bà, Phương di nương cũng sẽ không làm cái chuyện tới cửa cầu hòa. Hiện tại thì hay rồi, khế ước bán thân đều giao đến tay Tô Tâm Ly, Phương di nương nửa điểm cũng không mò được chỗ tốt, còn bị Tô Tâm Ly trách mắng trước mặt hạ nhân, sau này ở tướng phủ uy tín của Phương di nương sẽ càng bị giảm bớt, còn có trà tuyết cúc và áo khoác chim công của nàng nữa, càng nghĩ Tô Diệu Tuyết càng tức giận muốn hộc máu.
"Di nương, nếu tiểu tiện nhân kia không biết xấu hổ như vậy, chúng ta cũng đừng thụ động. Nó có cái gì mà làm ra vẻ, không phải là ỷ vào có phủ Định Quốc Công chống lưng làm chỗ dựa vững chắc sao? Đây là tướng phủ a."
Phương di nương kéo tay Tô Diệu Tuyết, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Hai người cùng đi đến bàn ngồi xuống, nha hoàn liền nhanh chóng dâng trà. Phương di nương nhấp một hớp liền buông, trong miệng của bà vẫn còn hương khí của trà tuyết cúc, hiện tại uống trà này liền thấy không có tư vị gì. Tô Diệu Tuyết ngửi thấy mùi trà liền nhớ đến mùi trà tuyết cúc nhàn nhạt lúc sáng. Hai mẹ con đều có cùng suy nghĩ đồ vật gì đó của Tô Tâm Ly là tốt nhất.
Tiểu thư không phải là đích nữ của tướng phủ sao? Có có phủ Định Quốc Công làm chỗ dựa. Trong thành kinh lăng này, ngoại trừ công chúa, quận chúa của hoàng thất, có ai có thể so sánh với tiểu thư tôn quý? Tướng phủ thì thế nào? Không phải hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ phủ Định Quốc Công ba phần sao? Chứ đừng nói chi đến một tể tướng. Đối với khẩu khí cao cao tại thượng của Tô Diệu Tuyết, Lý má rất không đồng tình nhưng không có biểu lộ bất mãn gì ra ngoài: "Lúc tiểu thư được cứu, ở phủ Định Quốc Công một ngày, chắc là Vân lão phu nhân đã nói với nàng một vài điều, để cho nàng với phu nhân có hiểu lầm cho nên mới xảy ra chuyện lần này. Thường ngày tiểu thư cùng phu nhân đi lại thân cận, lần này xảy ra chuyện, tất nhiên trong lòng ít nhiều cũng tức giận, tự nhiên sẽ không cư xử thân cận như thường ngày. Chờ phu nhân gạt bỏ hiềm nghi, chứng minh mình trong sạch, tiểu thư nhất định sẽ giống như trước đây, đối với phu nhân ngàn ý trăm thuận." Ngươi muốn giết người ta còn muốn người ta tặng đồ tốt cho ngươi. Cho dù là kẻ ngốc cũng không làm như vậy, huống chi tiểu thư đâu phải kẻ ngốc.
Trước đây Phương di nương luôn ngầm thiết kế tính toán tiểu thư. Nếu không phải nha hoàn muốn nịnh bợ phu nhân đi trêu đùa tiểu thư thì cũng làm chút chuyện nhỏ lừa gạt tiểu thư, nhưng lần này không giống trước đây.
Lão phu nhân phủ Định Quốc Công vốn không thích Phương di nương, không đồng ý để tiểu thư với bà ấy đi lại quá thân thiết. Lần này tiểu thư ở bên đó đêm trở về, bà chắc chắn lão phu nhân đã phân tích cho tiểu thư không ít, hơn nữa sự tình trên bữa tiệc sinh thần của tướng gia tối hôm qua, phàm là người có đầu óc đều có thể đoán được chuyện lần này cùng Phương di nương không thoát khỏi quan hệ. Lúc này,Phương di nương nên mười phần thành ý đến cửa lấy lòng. Nhưng hết lần này đến lần khác bà ấy không thành thật, còn mở miệng đòi đồ này nọ. Nghĩ đến tình hình kia, Vương má còn thay chủ tử nhà mình tức giận, bà ta mặt phải dày bao nhiêu mà dưới sự tình này còn làm chuyện này nọ.
Phương di nương cho người bắt cóc tiểu thư, bà vốn không đồng ý, nghĩ quá mức mạo hiểm. Tiểu thư cùng Phương di nương, Tuyết tiểu thư thân cận, ba tháng sau Phương di nương nhất định sẽ như ý nguyện lên làm phu nhân tướng phủ và Tuyết tiểu thư cũng sẽ trở thành đại tiểu thư tướng phủ. Nhưng bây giờ, hết thảy tất cả đều bị hủy. Lý má nghĩ Phương di nương quá nóng nảy, không như trước đây có thể bình tĩnh nhẫn nhịn. Bất quá bây giờ nói những lời này chỉ chọc cho Phương di nương thêm bất mãn, bà ấy cũng không phải là người có thể chịu ngồi nghe lời khuyên, chỉ trích của người khác.
"Phu nhân, chuyện của Thu Hòa, Lục hoàng tử đã bẩm tấu lên hoàng thượng. Ngày kia là ngày xét xử, nếu như nó nói những lời không nên nói, phu nhân sẽ gặp bất lợi lớn." Đối với Lý má mà nói, đây mới là việc khó giải quyết nhất. Nếu như Thu Hòa đem kế hoạch của Phương di nương nói ra, đến lúc đó không chỉ vị trí phu nhân tướng phủ mà sợ rằng ngay cả mạng Phương di nương cũng khó bảo toàn, mà bà là nhũ mẫu của Phương di nương cũng đừng nghĩ đến kết quả tốt.
"Hồ ly tinh!"
Tô Diệu Tuyết hừ một tiếng, ghen tị mười phần. Nghĩ đến gương mặt của Tô Tâm Ly, càng nghiến răng tức giận, hận không thể đem một đao vẽ vài nhác lên gương mặt đó, lại đem đôi mắt như hai viên trân châu kia móc ra, để xem sau này nó làm thế nào để đi quyến rũ nam nhân.
"Chuyện của Thu Hòa, ta tự có tính toán."
Phụ thân và ca ca bên kia sáng sớm đã sai người đến nói với bà chuyện của Thu Hòa bọn họ sẽ giải quyết.
"Lý má, ngươi nói xem, theo ý ngươi, hiện tại làm thế nào để có thể xóa bỏ hiềm nghi, làm cho tiểu thư một lần nữa tin tưởng ta?"
Lý má rũ mắt, sau đó nhíu mày, rành mạch nói: "Phu nhân không phải muốn nhân cơ hội này làm cho mọi người trong phủ đối với tiểu thư tránh còn không kịp? Sau đó làm cho nàng càng thân cận với di nướng hơn sao?" Tuy rằng cách làm của Phương di nương có chút nóng vội thế nhưng ý nghĩ cũng không sai biệt.
Phương di nương trầm tư trong chốc lát, trong mắt liền tràn đầy âm ngoan cùng tính toán. Sau đó ôm Tô Diệu Tuyết vào trong ngực, cười ra tiếng: "Diệu Tuyết, ngươi hãy nhìn xem, nương đã nghĩ ra được biện pháp tốt, nhất định cho ngươi xả cục tức trong lòng."