"Thu Thủy, ngươi đi nhìn xem những người không đến là có chuyện gì xảy ra, nói cho bọn họ biết, nếu không muốn chết thì nhanh bò tới đây cho ta."
Nếu như là trước đây, Thu Thủy nhất định sẽ khuyên can vài câu nhằm lấy lòng Phương di nương bởi vì những người không đến đều là người của Phương di nương. Nhưng hiện tại, nàng len lén nhìn khuôn mặt trầm tĩnh, đạm nhiên của Tô Tâm Ly, trong lòng liền giật mình, không biết vì sao, nàng bất chấp có Phương di nương ở đây, theo bản năng đáp ứng, phúc phúc thân liền đi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa, nàng còn có chút lơ mơ.
"Ngươi!" Tô Tâm Ly tùy tiện chỉ một nha hoàn đứng ngoài cửa: "Đi tìm một mẹ mìn đến đây."
Nha hoàn bị điểm hoảng sợ một thân mồ hôi lạnh, trong lòng kể rên một nghìn lần, nhiều người như vậy vì sao hết lần này đến lần khác nàng đều bị nhìn trúng? Thật là xui xẻo.
Nàng theo bản năng liếc mắt nhìn Phương di nương. Tuy nói tiểu thư là đích nữ duy nhất của tướng phủ, thân phận tôn quý hơn Phương di nương nhưng mấy năm nay Phương di nương vẫn luôn là người chưởng gia, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn nếu như đắc tội với bà khẳng định sau này sẽ không được sống tốt.
Tô Tâm Ly làm như không thấy nha hoàn kia đang khó xử, câu môi, nhìn về phía Phương di nương có chút miễn cưỡng nói: "Phương di nương thật lợi hại, hạ nhân bên người đều biết vâng lời, nào giống như trong viện của ta, tất cả đều không đem mệnh lệnh của người chủ tử là ta vào mắt. Ta a, dĩ nhiên là không có thủ đoạn dạy bảo hạ nhân như Phương di nương, cũng không có kiên nhẫn, vẫn là bán đi một ít cho bớt lo."
Nha hoàn kia vừa nghe, sợ đến hai chân run lên, quỳ trên mặt đất nói vâng rồi xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phương di nương hiện tại tuy là chưởng gia nhưng vẫn chưa thành phu nhân. Hiện tại tiểu thư có khế ước bán thân của bọn họ, mạng nhỏ của bọn họ chính là nằm trong tay tiểu thư rồi.
Phương di nương sửng sốt, Tô Tâm Ly này muốn trước mặt bà quang minh chính đại nhổ cơ sở ngầm mà bà sắp xếp đưa vào, Tô Tâm Ly hiện tại là muốn cùng bà so tài, nếu những người này muốn thoát khỏi tay bà thì làm sao bây giờ? Chỉ còn ba tháng nữa, bà liền có thể trở thành tướng phủ phu nhân, con trai cùng con gái của bà sẽ trở thành trưởng tử, đích nữ tôn quý, bà tuyệt đối không cho phép phát sinh biến cố gì.
"Tiểu thư thân phận tôn quý, hà tất cùng những hạ nhân thô tục kia so đo tính toán. Ngươi nếu tin di nương, đợi lát nữa ta mang về dạy dỗ vài ngày rồi đưa lại cho ngươi."
"Phương di nương, ta biết ngươi là người tâm từ cũng rất công chính nếu không phụ thân sao lại đem hậu viện tướng phủ giao cho ngươi. Phụ thân yên tâm ngươi, ta như thế nào lại không tin tưởng ngươi? Có điều trong viện của di nương mới xuất ra một đám hạ nhân ăn cây táo rào cây sung, bên người di nương không có những người đắc lực đó sợ là quản lý tướng phủ sẽ rất mệt nhọc, cho nên ta làm sao dám làm phiền di nương? Di nương yên tâm, những hạ nhân này trong viện của ta, một số có khế ước bán thân của cả nhà cho nên dù gan họ có lớn hơn nữa cũng không dám đối với ta bất kính."
Một mặt nói những người kia là ăn cây táo rào cây sung, một mặt lại nói họ là trợ thủ đắc lực của bà, đây rõ ràng là ám chỉ bà là chủ tử của những hạ nhân đó. Khế ước bán thân bà cũng đã theo ý mà đưa cho nó, nó thu đồ vật rồi thì nên câm miệng, lại còn đem khế ước bán thân của những hạ nhân trong phủ nói ra.
Tiểu thư không chỉ có khế ước bán thân của bọn họ mà còn có khế ước bán thân của người nhà bọn họ. Lần này bọn họ đối với Tô Tâm Ly đâu còn dám bất kính, một đám liền câm như hến chờ xử lý.
"Những hạ nhân không nghe lời, tướng phủ chúng ta tuyết đối không lưu lại, nếu như thất lễ với quý nhân, phụ thân nhất định sẽ trách cứ."
Trách cứ ai, đương nhiên là Phương di nương trị gia không nghiêm.
"Hạ nhân thì phải có hình dạng của hạ nhân. Tâm tư lanh lợi làm chủ tử vui vẻ là tốt nhưng điều quan trọng nhất là phải trung thành. Nghe chủ tử nói mà không tự cho là thông minh, phỏng đoán lung tung suy nghĩ của chủ tử. Phương di nương, ngươi thấy ta nói có đúng không?""
Phương di nương không ngờ tới Tô Tâm Ly không nể mặt mà trực tiếp nói ra như vậy. Bà muốn lấy dáng điệu của đương gia chủ mẫu mà trách móc không quá nặng nề những hạ nhân này, nhưng nghĩ đến chuyện Thu Hòa tối hôm qua, cho dù nó muốn đem những hạ nhân này đi bán thì người bên ngoài đều không cho là Tô Tâm Ly quá phận ngược lại còn nghĩ những hạ nhân này ăn cây táo rào cây sung. Hơn nữa lời đồn bên ngoài đang rất ồn ào, sợ là cuối cùng còn đem lửa đốt lên người bà, vì vậy trong lòng Phương di nương nóng như lửa đốt mà nét mặt bên ngoài phải treo nụ cười thân thiết.
Thu Ba mới ngâm trà tuyết cúc xong, chuẩn bị mang vào mời Phương di nương, nghe Tô Tâm Ly nói vậy chân nhất thời lảo đảo thiếu chút nữa đem trà làm đổ. Có lẽ bởi vì chột dạ, cho nên nàng luôn cảm thấy tiểu thư nói những câu kia là cố ý, giống như đang cố ý nhắc nhở bọn họ.
Thu Ba thập phần hối hận mình tự chủ trương. Tiểu thư cũng không phân phó nàng pha trà cho Phương di nương chứ đừng nói tới là dùng loại trà tuyết cúc thượng đẳng này. Nàng nghĩ mình có nên lui xuống hay không thì bên trong truyền ra thanh âm trực tiếp dọa nàng nhảy dựng: "Thu Ba, tiến vào."
Nghe vậy Thu Ba rủ đầu đành phải tiến vào phòng.
Phương di nương ngồi bên cạnh Tô Tâm Ly ngửi thấy mùi hương trà, trong mắt hiện lên một tia sung sướng, cho nha hoàn thiếp thân một cái nháy mắt, Thạch Lựu liền vội vàng đem tổ yến thượng đẳng đưa cho Lưu Chu.
"Ly nhi, đây là tổ yến thượng đẳng có công dụng dưỡng nhan. Ly nhi của chúng ta vốn là một đại mỹ nhân, qua hai năm nữa nhất định khuynh quốc khuynh thành, đến lúc đó nam nhân trong thiên hạ cũng tùy ngươi tùy chọn."
Thu Ba đem trà tuyết cúc đặt trên bàn, len len liếc nhìn Tô Tâm Ly rót trà cho nàng và Phương di nương liền thối lui ra phía sau nàng.
"Đều là đồ vật trong nhà, ta nếu muốn ăn thì sẽ cho người đi lấy. Tổ yến này quý giá bất quá cũng chỉ là tổ yến mà thôi. ta đường đường là tiểu thư tướng phủ chẳng nhẽ những thứ này đều ăn không nổi? Di nương lần sau chớ nói như vậy, nếu không người ngoài nghe được sẽ nói chúng ta không phóng khoáng, sẽ coi thường tướng phủ chúng ta."
Nàng thật ra rất biết cách làm người a, dùng đồ của bà ta đưa tới, thuận nước đẩy thuyền, quả nhiên người tới không đê tiện thì cũng là địch nhân.
Phương di nương ngẩn người, lập tức cầm tay Tô Tâm Ly đang đặt trên bàn cười nói: "Ly nhi nói đúng, Ly nhi cần gì liền cho người đến nói với ta, di nương nhất định thỏa mãn ngươi."
Tô Tâm Ly chỉ nhàn nhạt cười, một tiếng cám ơn cũng không nói. Phương di nương trong lòng thất vọng nhưng vẫn không buông tha.
"Nhìn khuôn mặt này xem, có phải ngủ không được ngon giấc, sắc mặt cư nhiên xấu như vậy?"
Tô Tâm Ly nhẫn nhịn cảm giác muốn ói, tùy tiện để một mình Phương di nương tự hát tự nói.
"Ly nhi, chuyện lần này là di nương không tốt. Di nương quản hạ nhân trong viện không tốt khiến ngươi bị ủy khuất. Rốt cuộc là người nào giết thiên đao (cái từ này không hiểu là gì nữa T_T), lớn mật như vậy, dám động thủ với tiểu thư tướng phủ. Ngươi bị sợ hãi, di nương thật có lỗi với phu nhân, phụ lời giao phó của phu nhân trước khi lâm chung. Ly nhi, ngươi yên tâm, di nương sau này nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, sẽ không lại để ngươi chịu bất cứ tổn thương nào."
Giết thiên đao? Tô Tâm Ly mím môi, khóe miệng nâng lên một nụ cười tiếu ý không thể nhận ra. Đúng là một cái thiên đao vạn quả, còn biết có lỗi với mẫu thân của nàng, được lắm, bất quá không quan hệ, nàng sẽ thay mẫu thân đáng thương của nàng hảo hảo giáo huấn bà ta.
Tô Tâm Ly cùng Tô Bác Nhiên không thân thiết. Từ sau khi Trình Lập Tuyết qua đời, nó cũng cùng những người trong nhà đi lại rất ít nhưng thật ra nó thường thân thiết với Diệu Tuyết, cho nên lúc này Phương di nương bà liền sử dụng nước cờ này thử xem có xác đáng không - Cảm tình.
"Di nương, nhiều hạ nhân đang nhìn a." Tô Tâm Ly thở dài, rút tay ra. Ánh sáng trong phòng sáng sủa chiếu vào gương mặt bạch ngọc của nàng, tư thế lạnh nhạt, có một loại đẹp không thể diễn tả được.
"Ta biết di nương và ta thân cận thế nhưng quy củ vẫn không thể miễn, đặc biệt là làm những chuyện như vậy trước mặt hạ nhân. Hiếu kỳ của mẫu thân ta còn chưa qua, di nương nên chú ý một chút mới tốt."
Trước mặt nhiều người như vậy, Tô Tâm Ly không cho Phương di nương chút mặt mũi nào. Gương mặt Phương di nương liền ngượng ngập, nụ cười vẫn đang duy trì trên mặt cũng có chút miễn cưỡng, bà nói: "Ly nhi thân thể không khỏe, để cho đại phu nhìn một cái. Ngươi tuổi trẻ như vậy, cũng đừng để bệnh ảnh hưởng đến căn cốt mới tốt."
Không nể mặt bà như vậy, xem bà có chỉnh chết nó không.