Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Noãn Noãn, Thanh Thanh
Beta: Thanh Thanh
~~~
Vì thế, Hạ Đằng từ thùng rác tìm được câu đối bị Từ Lãng ném đi, mà Từ Lãng ở bàn đọc sách trước ban công chờ Hạ Đằng đọc.
“Gia tiếp cát tường vạn sự hưng, môn nghênh phú quý bách sự vượng” Hạ Đằng thì thầm “Ngụ ý thật tốt ~”
Đại khái là: Nhà đón vận may vạn sự hanh thông/ Nghênh đón giàu sang trăm điều suôn sẻ
Đây là lần đầu tiên Từ Lãng viết câu đối, nhưng cũng may rất nhanh đã viết xong rồi.
Sau đó anh nhìn thấy vẻ mặt sùng bái của Hạ Đằng “Cậu viết thật tốt! Còn tốt hơn những bản rao bán bên ngoài luôn ấy.”
“Đi thôi, tôi đi dán.” Từ Lãng cười cười, sau đó dẫn theo Hạ Đằng cùng nhau dán câu đối.
Hạ Đằng phụ trách ở dưới xem dán có lệch hay không, Từ Lãng phụ trách dán.
Hai người nhanh chóng dán xong.
Dán câu đối xong, nơi này càng có thêm cảm giác của gia đình.
Trong ngày , Hạ Đằng đi theo Từ Lãng cùng nhau học tập, làm bài tập của năm vừa rồi.
Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Từ Lãng nhìn Hạ Đằng ngoan ngoãn làm bài tập, nói “Đi ra ngoài với tôi một chút.”
Tuy Hạ Đằng không biết là phải làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn đuổi kịp Từ Lãng.
“Mang mũ đi.” Từ Lãng nói.
“Được rồi!”
Trẻ con trong tiểu khu đều tụ họp ở dưới, bởi vì người lớn phải đợi rạng sáng mới có thể bắn pháo hoa cho nên đám trẻ con này dứt khoát cầm pháo hoa que chơi đùa với nhau.
Một lúc sau thì thấy được đủ loại ánh sáng.
Từ Lãng thừa biết Hạ Đằng tâm tính trẻ con này sẽ bị cảnh tượng này hấp dẫn.
“Mua cho cậu.” Từ Lãng đưa pháo hoa que cho Hạ Đằng.
Hai mắt Hạ Đằng sáng đến mức gần như có thể so với ánh sáng của đốm lửa bắn ra bốn phía cách đó không xa.
Đương nhiên là Từ Lãng không có khả năng chơi loại trò chơi của trẻ con này, nhưng hôm nay lúc anh nhìn thấy nó thì cảm thấy Hạ Đằng nhất định sẽ thích.
Quả nhiên, đây đâu chỉ là thích, gần như là thích đến xoay quanh.
Kiếp trước, từ trước đến nay anh chưa từng thấy Hạ Đằng vui vẻ như vậy.
Mãi cho đến khi những đứa trẻ khác bị cha mẹ gọi về, Hạ Đằng còn nhớ mãi không thôi mà cất những cây pháo hoa còn lại vào, trở lại bên cạnh Từ Lãng.
Từ Lãng không nhịn được, sờ sờ đầu Hạ Đằng vẫn còn chưa đã thèm “Ngày mai lại dẫn cậu tới.”
“Không được, tớ phải cố gắng học tập.” Hạ Đằng chí khí dâng trào nói.
Hai người về đến nhà, Từ Lãng mở lò sưởi ấm, hai người tiếp tục yên tĩnh đọc sách.
Lúc thấy buồn ngủ, Từ Lãng trở lại phòng thì thấy hộp quà được đặt ở trên giường.
Mở ra thì nhìn thấy áo khoác ở bên trong.
Hóa ra lúc trước ở khách sạn, Hạ Đằng dậy sớm là đi mua cái này.
Phía dưới có một tấm thiệp chúc mừng “Cảm ơn cậu xuất hiện trong sinh mệnh của tớ.”
Từ Lãng nhếch khóe miệng, lấy áo khoác ra treo ở trên giá áo bên cạnh.
Anh làm sao không cảm ơn Hạ Đằng đã xuất hiện trong sinh mệnh của anh chứ.
Lúc ngủ ấy vậy mà lại phát hiện dưới gối đầu vẫn còn có một bao lì xì.
Từ Lãng nhớ tới tiền mừng tuổi mình cho Hạ Đằng, cho nên, đây là Hạ Đằng cho anh?
Sáng sớm hôm sau, một ngày mới bắt đầu rồi.
Hạ Đằng chính thức mở ra hình thức học tập địa ngục.
Cuộc sống của Từ Lãng thì phức tạp hơn rất nhiều, người giữ vị trí giám đốc sẽ thường xuyên báo cáo chuyện công ty cho anh, Từ Lãng cũng đang tìm kiếm người để hợp tác.
Mặc kệ như thế nào, tất cả đều phát triển theo hướng tốt.
Lúc khai giảng học kỳ mới, Hạ Đằng còn nhớ mãi kỳ nghỉ “Tớ muốn vĩnh viễn dừng lại ở kỳ nghỉ này……”
“Mỗi ngày học tập mười bảy tiếng?” Từ Lãng nói.
Hạ Đằng mỗi ngày ngoại trừ ngủ bảy tiếng thì tất cả khoảng thời gian khác đều dùng để học tập, trên gương trong nhà đều dán đầy từ đơn, lý do của Hạ Đằng là, lúc đánh răng rửa mặt không có chỗ nào để học được, học thuộc từ đơn là lựa chọn tốt nhất.
Phòng bếp cũng thảm không nỡ nhìn như vậy.
Hạ Đằng có đôi khi không có việc gì nhìn Từ Lãng, ngực Từ Lãng phát lạnh “Đừng nói với tôi cậu chuẩn bị dán từ đơn lên trên người tôi……”
“Cậu đoán sai rồi……” Hạ Đằng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ “Tớ muốn dán lên trên mặt cậu cơ……”
Từ Lãng gõ gõ đầu Hạ Đằng, sau đó tàn nhẫn cự tuyệt.
Nhưng mà hiệu quả rất khả quan, vốn dĩ tiếng Anh chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn, hiện tại đã có thể được điểm.
Nghe với viết văn vẫn thảm không nỡ nhìn.
Nhưng dựa theo phương pháp của Hạ Đằng, tăng điểm cũng là chuyện sớm hay muộn.
Khai giảng, Hạ Đằng tự nhiên phải về ở kí túc xá của trường.
Từ Lãng cũng không nói gì.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là khai giảng còn chưa được một tuần mà Hạ Đằng đã đánh một trận với bạn cùng phòng rồi.
Lúc Từ Lãng nghe thấy tin tức này đã là ngày hôm sau.
Hạ Đằng với mấy bạn cùng phòng đều bị gọi vào văn phòng. Cô còn gửi một tin nhắn đến cho anh “Bọn họ bị tớ đánh thê thảm, tớ không có việc gì cả, chốc nữa ở chỗ giáo viên rồi bọn họ sẽ phải ngoan ngoãn nói xin lỗi tớ.”
Từ Lãng đi ngang qua nhìn thoáng qua, xác định cô bé nhà mình tinh thần sung mãn, không bị thương thì trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, trở lại phòng học.
Lúc Hạ Đằng trở về, Từ Lãng nhường chỗ “Lợi hại, một người đánh ba người.”
Hạ Đằng thấy Từ Lãng không thật sự tức giận, lập tức giải thích “Mấy cô gái như vậy một lần tớ có thể đánh được mười người!”
“Sao lại đánh nhau?” Từ Lãng hỏi.
“Thắt chặt dây an toàn, quá trình có chút phức tạp.” Hạ Đằng nói tới cái này thì vô cùng tức giận “Ngày hôm qua tớ về phòng ngủ, trong đó có một nữ sinh dội một chậu nước lạnh vào tớ, còn mắng tớ cướp bạn trai cậu ta, là kẻ thứ ba gì đó. Sau khi tớ xác định bạn trai cậu ta không phải cậu thì tớ rất tức giận, tớ không quen những nam sinh khác trong lớp chúng ta thì đi cướp bạn trai cậu ta kiểu gì?! Kết quả cậu ta bị tớ nói á khẩu không trả lời được, muốn cào mặt tớ, tớ không thể nhịn nên đã dạy bọn họ đánh nhau là như thế nào. Hai chị em tốt của cậu ta có thể là thấy bọn tớ đánh đến khí thế ngất trời nên cũng gia nhập vào, vì thế tớ dạy ba người bọn họ đánh hội đồng là như thế nào……”
Lúc này Từ Lãng mới phản ứng lại, Hạ Đằng đã gầy đi rồi, hơn nữa kỳ nghỉ ăn ngon ngủ ngon, cả người hầu như là rực rỡ hẳn lên.
Sợ là bạn trai của nữ sinh kia thích Hạ Đằng, rồi bị nữ sinh kia biết.
Lúc này mới nháo ra chuyện như vậy.
Quả nhiên, chưa được bao lâu thì có một nam sinh cao lớn đi tới, trực tiếp xin lỗi với Hạ Đằng.
Hạ Đằng liếc đối phương một cái, thật sự không nhịn được hỏi “Cho nên, cậu chính là bạn trai của Lý Nhan bịa đặt kiếm chuyện kia?”
Nam sinh kia bị câu hỏi sắc bén như thế làm kinh ngạc, nói “Tớ không phải bạn trai cậu ta……”
“Tôi không tố cáo với chủ nhiệm lớp.” Hạ Đằng nói “Nếu cậu còn dám hãm hại tôi thì tôi không cam đoan đâu.”
Lớp quản yêu sớm rất nghiêm, nếu như bị phát hiện thì sẽ mời người lớn hai bên tới trường nói chuyện.
Đây cũng là lý do ba nữ sinh bị đánh thê thảm nhưng vẫn phải thỏa hiệp xin lỗi Hạ Đằng.
Cuối cùng nam sinh kia xám xịt rời đi.
Trong lòng Từ Lãng có chút không thoải mái, anh nhìn Hạ Đằng đang từng bước một lộ ra ánh sáng của mình.
Anh coi loại không thoải mái này là đồ tốt đẹp bị người ta nhớ thương.
Sau khi Hạ Đằng dọa nam sinh kia đi rồi thì quay đầu nói với Từ Lãng “Kỳ thật tớ cũng không phải cố ý hung bọn họ. Bản chất của tớ vẫn là nhiệt tình yêu thương hài hòa.”
“Hả?”
“Ài, dù sao tớ là một người dịu dàng!” Hạ Đằng vội vàng nói.
“Ừm, dịu dàng.” Kiếp trước đối đầu với người không thể chọc cũng dám lấy chai đập đầu mình, đối đầu với truyền thông không có mắt trước nay đều trực tiếp không cho người ta mặt mũi.
Đây cũng là lý do vì sao những lời đồn về cô vẫn luôn không tốt, tính tình quá nóng nảy.
Hạ Đằng nhìn Từ Lãng không chỉ lặp lại chữ dịu dàng mà còn nghiêm túc gật gật đầu, lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn bài thi.
Bởi vì phong cách hành sự dũng mãnh của Hạ Đằng nên nữ sinh với nam sinh không ai dám trêu chọc cô.
Ngược lại những nữ sinh khác trong lớp chậm rãi bắt đầu nói chuyện chào hỏi với cô.
Thế giới này chính là như vậy, đối với những người tính tình không tốt, ngược lại nhiều hơn vài phần kiên nhẫn.
Cho dù như thế, sau khi Từ Lãng phát hiện Hạ Đằng trong vòng một tuần mua bàn chải đánh răng ba lần vẫn quyết định để Hạ Đằng dọn ra ngoài ở.
“Phòng ngủ các cậu tổng cộng có bốn người, cậu đánh hết ba người còn lại luôn đi.” Từ Lãng nói.
“Là bọn họ ra tay trước.” Hạ Đằng tỏ vẻ, nhất định phải cứu vớt hình tượng của mình một chút. Không chỉ có như thế, gần đây còn rất thích lén lút vứt đồ của cô, bởi vì tìm không thấy chứng cứ là ai ném cho nên cũng không có cách nào ra tay.
“Cho nên cậu vẫn nên dọn ra ngoài ở đi.” Từ Lãng nói tiếp.
Hạ Đằng sửng sốt một chút, sau đó trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không thôi “Đúng vậy, tớ sẽ đánh luôn ba người còn lại!”
Sớm biết rằng sẽ là kết quả này thì lần đầu tiên đám người kia bắt nạt cô thì cô nên đánh lại!
Hết chương !