Nghe được câu này, Lâm Sơ Ảnh chợt thấy trời đất quay cuồng, nếu không phải Từ Thiên Phong kịp thời đỡ lấy thì cô đã té xuống sàn. Một cảnh sát bên cạnh đã té xỉu trước cả Lâm Sơ Ảnh.
"Đội phó Hà.." Mấy cảnh sát thấy Hà Bân té xỉu, vội vàng đi lên đỡ anh ta đến ngồi xuống trên ghế, còn có người giúp anh ta bóp huyệt nhân trung.
Từ Thiên Phong nhớ người cảnh sát này, đội phó đại đội cảnh sát hình sự thành phố Thiên Hải, tên là Hà Bân. Trước đây Thiên Phong làm những chuyện quậy phá kia, anh ta đã không ít lần xử lý giúp hẳn. Anh ta vừa là bạn học vừa là phụ tá, đồng thời cũng là bạn thân nhất của Dương Thụy. Hai người cùng tốt nghiệp chung trường cảnh sát, lại cùng nhau vào cục cảnh sát Thiên Hải. Ba năm trước, trong một lần hành động, anh ta còn xả thân chặn một viên đạn cho. Dương Thụy. Dùng câu sống chết có nhau để hình dung quan hệ giữa hai người bọn họ thì không còn gì thích hợp hơn.
Khi Hà Bân mơ màng tỉnh dậy, anh ta đau đớn xé lòng gọi một tiếng "lão Dương", bỗng lao về phía thi thể của Dương Thụy đang được đẩy ra ngoài. Từ Thiên Phong cũng đỡ Lâm Sơ Ảnh đi lên nhìn anh ấy lần cuối. Đám người vây quanh thi thể của Dương Thụy, lặng lẽ rơi lệ.
Khi mọi người đang đau lòng vì cái chết của Dương Thụy, một tiếng thét chói tai truyền tới: "Anh, mới rồi có tên khốn kiếp đánh em, anh phải giúp em trả thù đó."
Nghe được cái giọng này, Từ Thiên Phong khế cau mày, là cô y tá quèn trước đó bị hẳn đánh ở quầy thông tin.
Cô ả y tá còn không có chú ý tới Từ Thiên Phong ở bên cạnh, mà xông thẳng lên níu lấy Hà Bân đang lẳng lặng rơi lệ. Cô ta vừa kéo Hà Bân thì đột nhiên chú ý tới Từ Thiên Phong đứng ở bên cạnh, lập tức nhảy cãng lên chỉ vào mặt hắn, khóc sướt mướt nói với Hà Bân: "Anh, chính là anh ta, mau bắt anh ta lại."Hà Bân ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ đau khổ khó mà che giấu, anh ta nhìn Từ Thiên Phong, rồi lại liếc nhìn cô y tá quèn đang khóc lóc quậy phá, đột nhiên giơ tay, tát một cái thật mạnh lên mặt cô y tá quèn trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút”. Truyện Teen Hay
Y tá quèn bị cái tát này của Hà Bân làm bối rối, nước mắt rơi xuống từng hạt, mặt đầy vẻ khó tin. Cho đến một phút sau, cô ta mới tỉnh táo lại, ngưng mơ màng, sau đó cô ta chỉ vào mặt Hà Bân, khóc lóc điên cuồng nói: "Anh đánh em. Anh cũng đánh cả em..."
'Từ nhỏ đến lớn anh trai đều cưng chìu mình, ngay cả một câu nặng lời cũng không có, ấy thế mà hôm nay lại tát cô ta ngay trước mặt mọi người, y tá quèn đổ hết nguyên do lên người Từ Thiên Phong, ánh mắt nhìn về phía hẳn đầy vẻ cay độc.
"Cút!" Hà Bân lại lân nữa phát ra một tiếng rống tức giận. Mất đi chiến hữu đã đau đớn khó mà chịu đựng, lại đụng phải em gái chanh chua thất thường này. Bây giờ, người đàn ông sắt thép. là vậy cũng hoàn toàn bùng nổ.
"Được. Em cút. Anh sẽ phải hối hận."
Nhìn y tá quèn che mặt rời đi, Từ Thiên Phong thầm than thở không dứt, lại là một cô gái trẻ bị chiều hư. Chẳng phải lúc trước Từ Thiên Phong cũng bị chiều hư đó sao? Haizz...
Thi thể Dương Thụy được y tá đẩy về phía nhà xác, Hà Bân và Lâm Sơ Ảnh đều rơi lệ, yên lặng theo phía sau. Đến bây giờ bọn họ cũng không dám tin vào sự thật trước mắt, một người ban ngày còn sống sờ sờ, bỗng nhiên giờ đã không còn nữa, trời cao thật sự quá bất công.
"Cậu Từ, đừng có thành kiến với Hà Lệ." Cảnh sát trẻ dẫn hắn đi làm biên bản đi tới, len lén lau nước mắt, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười đối với Từ Thiên Phong, nói: "Cô ta là em gái ruột đội phó Hà, cha mẹ đội phó Hà mất sớm, chỉ có một cô em gái như vậy, bị anh ấy cưng chiều nên mới hư..."
'Từ Thiên Phong gật đầu, hắn cũng chưa từng định so đo với một cô y tá quèn, chỉ là hơi tò mò hỏi cậu cảnh sát trẻ: "Cha mẹ đội phó Hà cũng không còn sao?"
"Đúng vậy." Vẻ mặt cậu cảnh sát khá u buồn, nhẹ giọng nói: "Nghe nói cha mẹ đội phó Hà đều mất mạng trong một vụ cướp, khi đó đội phó Hà đang chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, bởi vì chuyện của cha mẹ nên mới dự thi trường cảnh sát. Bởi vì cả cha mẹ đều mất, còn phải nuôi một cô em gái, cuộc sống của đội phó Hà ở trường cảnh sát rất túng quẫn. Đội trưởng Dương giúp đỡ anh ấy không ít, thường xuyên qua lại, bọn họ. là bạn thân nhất của nhau, đáng tiếc đội trưởng Dương... Haizz."
Nói tới Dương Thụy đã mất, cậu cảnh sát trẻ lại len lén lau nước mắt.
Có câu nói, đàn ông ăn đạn chứ không rơi nước mắt, chẳng qua là chưa tới chỗ đau lòng mà thôi. Đương nhiên Từ Thiên Phong sẽ không đi cười nhạo cậu cảnh sát rơi lệ. Hắn biết, Dương Thụy rất có uy tín ở đội cảnh sát hình sự, một mặt là bởi vì anh ấy nghiêm túc kỷ luật lại có năng lực xuất chúng, mặt khác cũng là vì anh ấy đối xử với cấp dưới rất tốt.
Là một tinh anh cả người cơ hồ không tìm ra khuyết điểm của giới cảnh sát, nhưng lại chết bởi âm mưu của nhà họ Lý. Nghĩ đến điều này, Từ Thiên Phong càng thêm tức giận, đồng thời cũng lo lăng không thôi cho Lâm Sơ Ảnh và Miêu Miêu. Mất đi người thân nhất, không biết lúc nào mẹ con hai người mới có thể thoát khỏi đau buồn.
"Đúng rồi, cậu tên là gì?" Trước khi đi, Từ Thiên Phong hỏi cậu cảnh sát trẻ.
"Cậu Từ, anh gọi tôi là Tiểu Vương là được rồi..."
Cùng Tiểu Vương trò chuyện một hồi, Từ Thiên Phong cũng đi theo đến nhà xác, nhưng không thấy Lâm Sơ Ảnh và Hà Bân đâu cả. Hắn lo lắng Lâm Sơ Ảnh nhất thời không nghĩ thông suốt sẽ xảy ra chuyện, nên vội vàng đi ra ngoài Tìm, cuối cùng cũng tìm thấy bọn họ trong đình nghỉ chân của bệnh viện.