"Cậu Từ này, cậu có biết một người tên là Dương Thụy không?" Ngay khi Từ Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm, Tay Trái đột nhiên hỏi.
Chính câu nói này khiến cho Từ Thiên Phong nảy lên dự cảm xấu, hẳn vội vàng hỏi: "Nhà họ Lý phái người đi đối phó anh ấy à?"
Tay Trái gật đầu, nói: "Trước khi tôi tới, nghe bọn họ nói chuẩn bị xử chết một người tên là Dương Thụy..."
Nguy rồi. Từ Thiên Phong bây giờ không rảnh bàn chuyện cùng Tay Trái, hắn vội vàng chạy sang phòng Lâm Sơ Ảnh, gõ cửa phòng thật mạnh.
Lâm Sơ Ảnh đang ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn con gái ngủ ở bên người, cô cầm lấy quần áo ở đầu giường mặc thêm rồi đi tới trước cửa mở cửa ra, thấy Từ Thiên Phong đứng ở cửa, cô ngáp một cái, hỏi: "Thiên Phong, có chuyện gì không?”
Có chuyện. Từ Thiên Phong chắc chắn bây giờ bản thân hắn đang có chuyện. Hắn cảm giác được trong lỗ mũi có thứ gì đó hơi nóng. Cảnh tượng trước mắt quả thực quá đẹp đế, mặc dù Lâm Sơ Ảnh mặc quần áo ngủ, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo, thế nhưng bộ quần áo hoàn toàn không che kín cảnh xuân mê người kia, hơn nữa giờ tóc cô vẫn đang rối tung cộng với vẻ mặt lười biếng, nhất thời tạo thành một hình ảnh vô cùng mê người.
Thấy Từ Thiên Phong sững sờ nhìn mình, Lâm Sơ Ảnh lúc này mới như tỉnh mộng, cô vội vàng kéo quần áo che kín dáng vẻ mê người, mặt bắt đầu đỏ bừng, hung hăng trợn mắt nhìn Từ Thiên Phong một cái.
Lúc này Từ Thiên Phong mới phát hiện mình thất thố, hắn vội vàng ổn định tinh thần, bỏ hình ảnh ướt át ra khỏi đầu, vội la lên: "Chị mau gọi điện thoại cho anh rể xem thử đi, em nghỉ ngờ anh ấy xảy ra chuyện...""Em nói là, người nhà họ Lý sẽ làm hại anh ấy ư?" Lâm Sơ Ảnh sợ hãi kêu lên.
Bây giờ cô cũng không rảnh để ý ánh mắt nóng bỏng vừa rồi của Từ Thiên Phong, vội vàng vào phòng cầm di động ở đầu giường lên, bắt đầu bấm số điện thoại của Dương Thụy.
Tiếng gõ cửa của Từ Thiên Phong cũng kinh động vợ chồng Từ Văn Chính, hai người khoác áo. khoác chạy tới, thấy Từ Thiên Phong đứng ở cửa phòng Lâm Sơ Ảnh, vội vàng đi tới: "Thiên Phong, chuyện gì xảy ra thế? Nửa đêm canh ba, con...
'Từ Thiên Phong không lên tiếng, chỉ chỉ Lâm Sơ Ảnh đang vô cùng lo lăng gọi điện thoại.
Trong điện thoại truyền tới tiếng tút tút, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Lâm Sơ Ảnh càng luống cuống, cúp điện thoại, lần nữa bấm. số riêng trong nhà, nửa phút trôi qua, vẫn không có ai nghe.
Nước mắt Lâm Sơ Ảnh bắt đầu rơi lã chã, nhưng cô lấy một cái tay khác che kín miệng, không để cho mình khóc thành tiếng.
Thấy thái độ Lâm Sơ Ảnh, vợ chồng Từ Văn Chính cũng biết hơn phân nửa là Dương Thụy xảy ra chuyện. Thấy ánh mắt hỏi thăm của cha mẹ, Từ Thiên Phong khẽ gật đầu.
Trong nháy mắt, mắt của hai người lớn cũng rưng rưng.
Khi Lâm Sơ Ảnh cúp điện thoại, muốn bấm số Dương Thụy lần nữa thì điện thoại của cô lại đổ chuông, trên màn hình hiển thị người gọi tới là Dương Thụy.
Lúc này Lâm Sơ Ảnh mới hơi thở phào nhẹ nhõm, cô nhận điện thoại, nhưng trong điện thoại lại là một giọng đàn ông khác: "Xin chào, xin hỏi cô là bà xã của cảnh sát Dương đúng không?"
"Đúng vậy. Xin hỏi anh là ai, Dương Thụy đâu?" Lâm Sơ Ảnh hạ thấp giọng, không muốn đánh thức con gái đang ngủ.
"Cô Dương, cảnh sát Dương gặp tai nạn xe cộ, chúng tôi đã cử người đưa anh ấy đến bệnh viện thành phố, cô đừng lo lắng..."
Câu nói kế tiếp, Lâm Sơ Ảnh đã không nghe rõ, trong đầu cô là một mảng hỗn độn, điện thoại di động đột ngột rơi xuống sàn, hai tay cô che kín miệng mình, chân bỗng mềm nhũn, ngã thẳng xuống thảm.
Từ Thiên Phong mau chóng xông tới đỡ cô lên: "Chị, chị ngừng khóc trước đã, đi ra bên ngoài nói, chớ đánh thức Miêu Miêu..."
Lâm Sơ Ảnh gật đầu một cái, được Từ Thiên Phong đỡ, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
"Tay em..." Lâm Sơ Ảnh nhỏ giọng nói, trên mặt vừa là vệt đỏ rực vừa là nước mắt.
Bấy giờ Từ Thiên Phong mới phát hiện một tay của mình đang không sợ chết mà đè ở trước. ngực cô, nghe Lâm Sơ Ảnh nói thế, hẳn vội vàng rời tay đi, đồng thời thầm mắng mình vô sỉ. Vợ chồng Từ Văn Chính ân cần đóng cửa phòng Miêu Miêu lại, trong lòng vừa yêu thương vừa không đành lòng. Lúc này bé con chỉ mới bốn tuổi, nếu Dương Thụy thật sự có chuyện không may, sau này đứa nhỏ này phải làm sao đây.
Xuống lầu dưới, cuối cùng Lâm Sơ Ảnh không thể nào nào đè nén nỗi đau đớn, cô nằm trên ghế sofa khóc òa lên.
"Sơ Ảnh, rốt cuộc Tiểu Dương sao rí Phương Lan tới ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt lưng cô.
"Dương Thụy anh ấy... bị tai nạn giao thông... Hu hu.." Lâm Sơ Ảnh ôm đầu mình, khóc thất thanh.
"Bây giờ cháu đừng quá sốt ruột, nói không chừng là bất ngờ..." Từ Văn Chính bất lực an ủi, nói ra lời này, ngay cả chính ông cũng không tin. Dương Thụy vô cùng có kỷ luật, trừ lúc phá án ra thì chưa bao giờ lái xe quá tốc độ, càng không biết uống rượu, lái xe nhiều năm như vậy mà cho. tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện. Tự dưng ngay vào lúc này lại xảy ra chuyện. Chäc chản đây là một vụ mưu sát đã ấp ủ từ lâu.