Buổi tối khi Từ Thiên Phong về đến nhà, Dương Thụy đã đến nhà họ Từ.
Vừa nhìn thấy Từ Thiên Phong, Dương Thụy đã bật dậy khỏi ghế sô pha, vội vã kéo hẳn ra sân sau.
“Vụ nổ súng ở nhà kho là do em làm hả?” Trong mắt Dương Thụy lóe lên tia lạnh lẽo nhưng lại có chút bất đắc dĩ. Buổi chiều anh ấy còn đõng đạc nói với camera, đưa ra một đống suy đoán. Ai dè vừa đến nhà họ Từ, vợ mới nói cho mình biết, buổi sáng con gái bị bắt cóc, là cậu em vợ này đã dẫn người đi cứu cô bé.
Không ngờ phần tử tội phạm mà mình luôn vất vả tìm kiếm lại là hắn? Kết quả này khiến anh ấy hơi dở khóc dở cười, đồng thời cũng hơi hoang mang, không biết tiếp theo phải làm Sao.
Bắt hẳn ư? Không thể nào. Hắn làm như vậy đều là vì cứu con gái của mình. Còn không bắt hản? Thế thì mình làm sao. xứng với bộ cảnh phục đang mặc trên người đây?
Đồng thời trong lòng anh ấy cũng vô cùng tò mò, từ khi nào cậu em vợ không nên hồn này lại có thế lực mạnh mẽ đến thế? Nghe vợ nói, hình như hăn còn biết võ công gì đó.
Từ Thiên Phong điềm nhiên gật đầu: “Bọn họ đã bắt cóc "Tiểu Miêu Miêu. Em chỉ cho bọn họ một bài học mà thôi.”Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Dương Thụy lại hơi giận dữ: “Em không biết báo cảnh sát à? Sao cứ phải một mình đi giải quyết chuyện này? Bây giờ em nói thử xem anh phải làm sao đây?”
“Chẳng lẽ anh muốn bắt em?” Từ Thiên Phong khế cười nói: “Nếu anh cảm thấy nên bắt em thì anh có thể báo chuyện này lên trên để lập công.”
Dương Thụy cười cay đẳng, báo chuyện này lên trên ư? Liệu rằng vợ và con gái có tha cho mình hay không? Lương tâm của mình có được toại nguyện hay không?
“Nếu anh không bắt em, vậy thì anh cứ coi như mình chưa biết gì cả” Từ Thiên Phong nhìn ra sự đấu tranh trong lòng anh ấy, nên cười nói: “Thật ra bây giờ anh không nên nghĩ đến vấn đề có bắt em hay không, mà phải đi điều tra Lý Nam Thành. Em không biết tại sao anh ta lại muốn bắt cóc Tiểu Miêu Miêu, nhưng chắc hẳn có chút liên quan đến anh. Anh nghĩ kỹ lại xem, anh có dính líu gì đến băng đảng Huyết Lang không? Hoặc là gần đây anh có liên quan hay bắt người của băng đảng đó không?”
“Băng đảng Huyết Lang?” Dương Thụy nhíu mày lắc đầu: “Chuyện của băng đảng Huyết Lang luôn do tổ chuyên án cục thành phố phụ trách, đội cảnh sát hình sự tụi anh chẳng hề nhúng tay vào. Làm sao anh có thể gây thù chuốc oán với bọn họ cơ chứ?”
“Vậy thì thật kỳ quái!” Từ Thiên Phong nghỉ ngờ nói: “Lý Nam Thành không phải là kẻ điên, tại sao lại vô duyên vô cớ bắt cóc Tiểu Miêu Miêu? Anh nghĩ kỹ lại xem, gần đây anh có bắt ai không? Các anh đã điều tra rõ lai lịch của bọn họ chưa?”
“Ngoài vụ án ở nhà kho ra thì gần đây không có vụ nào lớn cả” Dương Thụy nghĩ kỹ lại, nói tiếp: “Gần đây thì chỉ có vụ bắt ngôi sao sử dụng m@ túy thôi.”
“Ngôi sao sử dụng m@ túy? Lý Hiểu Linh à?” Từ Thiên Phong nhớ Lâm Sơ Ảnh từng nhắc chuyện này với mình, trong đầu chợt lóe lên một khả năng, vội nói: “Anh đã điều tra lai lịch của Lý Hiểu Linh chưa?”
Lý Hiểu Linh, Lý Nam Thành? Cả hai đều cùng họ Lý, liệu rằng giữa hai người có mối quan hệ nào không?
“Đúng rồi, sao anh lại không nghĩ ra nhỉ?” Dương Thụy gõ vào đầu mình, rồi rút điện thoại ra bấm một dãy số: “Tiểu Vương, cậu hãy gửi hồ sơ của Lý Hiểu Linh qua cho tôi.”
Chẳng mấy chốc, toàn bộ hồ sơ về Lý Hiểu Linh đã được. gửi đến điện thoại của Dương Thụy. Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, rồi bắt đầu đọc từng chút một.
Đọc xong cả hai lại bắt đầu mơ màng. Lý Hiểu Linh sinh ra trong một gia đình nông thôn. Có cả hồ sơ chỉ tiết về cha mẹ, hoàn toàn không có quan hệ gì với nhà họ Lý ở Thiên Hải.
Đọc xong toàn bộ hồ sơ về Lý Hiểu Linh, hai người vẫn chưa phát hiện ra manh mối nào. Từ Thiên Phong không cam lòng cầm điện thoại, bắt đầu đọc lại một lần nữa. Đột nhiên, ánh mắt của hẳn dừng lại công ty quản lý của Lý Hiểu Linh.
Công ty quản lý ngôi sao Thời Đại Mới?
Tốt xấu gì Lý Hiểu Linh cũng là ngôi sao hàng đầu trong nước, tại sao lại ký hợp đồng quản lý với một công ty không có danh tiếng gì vậy? So với rất nhiều công ty quản lý với quy mô lớn, quả thật Thời Đại Mới không được xem là nổi tiếng. Trái lại nghệ sĩ dưới trướng khá nhiều, nhưng chỉ có một mình Lý Hiểu Linh là có thể giữ mã bề ngoài mà thôi. Nếu không có cô ta, e rằng sẽ không có ai biết đến công ty nhỏ nhoi này.
Nhưng mà kể từ khi debut đến nay, Lý Hiểu Linh chưa từng đổi công ty quản lý.
Từ Thiên Phong phát hiện ra manh mối, nhanh chóng gọi cho Du Minh Trạch: “Lão nhị, cậu hãy giúp tôi điều tra công ty quản lý ngôi sao Thời Đại Mới, tốt nhất là có thể tra ra người đầu tư sớm nhất.”
“Được thôi, anh đừng cúp máy, để em tra trước đã. Hừ...” Mới đầu Du Minh Trạch còn nghiêm túc, sau đó trong điệ thoại đột nhiên truyền đến tiếng mất hồn, còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng của một cô gái.
Mẹ kiếp! Cái tên này! Nhất định lại đang làm chuyện mờ ám nào đó. Còn bảo mình đừng cúp máy. Đây là đang chuẩn bị để mình nghe ra vở kịch hay à? Từ Thiên Phong bất đắc dĩ cười cay đắng.