Từ Thiên Phong thấy hai mẹ con bình an rời đi mới yên lòng, thầm tính thời gian, đoán hai mẹ con Lâm Sơ Ảnh thoát khỏi phạm vi tấn công của bọn bắt cóc mới mỉm cười bước đến trước mặt anh Hổ hỏi: “Có thể nói tại sao mấy người muốn bắt cóc cháu tôi không? Còn nữa, ai sai mấy người đến?”
Từ Thiên Phong thực sự không hứng thú với đám bắt cóc này, mà hắn chỉ muốn biết kẻ đứng sau là ai, vì hắn không thích tình cảnh kẻ địch trong tối ta ở ngoài sáng, chỉ cần biết được kẻ đứng sau thì hắn không ngại tiêu diệt ngay.
Khi đối xử với kẻ địch, hoặc là không làm gì, hoặc là đã đánh thì phải đánh chết, đây là châm ngôn nhiều năm qua của hẳn.
“Cậu nghĩ cậu là ai? Sao tôi phải nói cho cậu biết?” Anh Hổ cười khẩy nhìn Từ Thiên Phong, giọng điệu như đang dạy đứa trẻ: “Người trẻ tuổi không nên hỏi han nghe ngóng chuyện không nên hỏi, làm thế thì cậu có thể sống lâu hơn đấy!”
“Mày sẽ nói thôi, bởi vì...” Đột nhiên Từ Thiên Phong ra tay, bước lên bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, bóp cổ gã †a đè vào tường, nói: “Tao có thể giết mày bất cứ lúc nào!”
Thấy đại ca bị khống chế, bốn người kia hoảng hốt rồi rút súng ra ngay. Chỉ là bọn chúng đã đánh giá thấp tốc độ của Từ Thiên Phong, lúc bọn chúng vừa giơ tay lên, Từ Thiên Phong đã rút súng bên hông anh Hổ, nhanh chóng bản lại bọn chúng.
Sau bốn phát súng, bốn người ngã xuống đất, đạn trúng giữa lông mày, máu đỏ tươi chảy từ trán ra, mắt trợn trừng, đến chết cũng không thấy rõ Từ Thiên Phong đã ra tay thế nào. Hăn cười khẩy, chơi súng trước mặt hẳn à? Lúc hẳn chơi súng nói không chừng bọn chúng còn đang nghịch bùn kia kìal
Từ Thiên Phong ném súng xuống đất, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bảo Sơn: “Tôi giải quyết năm người giúp mấy người rồi, còn lại giao cho mấy người! Chiến đấu giải quyết hết trong vòng nửa tiếng, nếu không làm được thì chạy quanh ngoại thành phía Đông một vòng đi!”
Lý Bảo Sơn đầu dây bên kia kêu r3n, chạy quanh ngoại thành phía Đông một vòng? Mấy trăm cây số luôn đấy! Thế không phải muốn chết sao?“Anh em, gi ết chết chúng!” Lý Bảo Sơn hô to, nhanh chóng dẫn người xông về phía nhà kho.
Từ Thiên Phong cúp máy, bóp cổ anh Hổ, xách gã ta đến góc như xách con gà con: “Nói cho tao mọi chuyện mày biết, †ao sẽ cho mày được chết nhanh!”
Lúc này cơn đau và sợ hãi tràn đầy khuôn mặt anh Hổ, cái kính râm đã rơi xuống đất từ lâu, đống tiền vàng ban nấy trong mắt gã ta giờ trở thành ác quỷ đòi mạng rồi!
“Trừ khi cậu thả tôi ra, nếu không... ặc..” Anh Hổ còn định đưa ra điều kiện nhưng gã ta đã hối ngay lập tức.
Từ Thiên Phong thả lỏng cho cổ gã ta nhưng lại túm lấy tay gã, tiếng ken két làm người ta nổi da gà vang lên, xương của gã đang bị bóp nát từng chút một! Không người bình thường nào có thể chịu nổi cơn đau này! Trán gã ta toát mồ hôi lạnh, mắt đầy tơ máu, mặt không ngừng rúm ró...
“Con người có tổng cộng 206 cái xương, ban nãy tao chỉ mới bóp nát một cái, mong là mày có thể kiên trì đến phút cuối!” Từ Thiên Phong nở nụ cười như ác quỷ, hắn luôn có cách đối phó với loại người này.
“Tôi nói... tôi nói... xin cậu cho tôi được thoải mái...” Bây giờ gã ta mới biết có những lúc cái chết chưa chắc đã là giải thoát.
Từ Thiên Phong cứ nghĩ người này có thể kiên trì hơn một chút, không ngờ lại chịu thua nhanh như thế khiến hắn hơi thất vọng.
“Cậu Lý sai tôi đến...”
“Lý Nam Thành?” Từ Thiên Phong nhíu mày, ở Thiên Hải, người được gọi là cậu Lý có không ít, nhưng hẳn nghĩ người có thể làm được chuyện này, hay nói cách khác là người dám đối đầu với nhà họ Từ chỉ có Lý Nam Thành.
Lý Nam Thành thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Lý, cũng là người nổi bật nhất nhà họ Lý trong thế hệ này. Nhà họ Lý thâu tóm thế lực ngầm của cả Hải Nam, có địa vị ngang bằng nhà họ Trần nên mọi người gọi anh ta là Lý Nam Thành, chứ không ai để ý đến tên thật của anh ta cho lắm.
Dù cùng ở Thiên Hải nhưng Từ Thiên Phong không có quan hệ gì với Lý Nam Thành, vì quan hệ với Trần Trình mà bốn người Từ Thiên Phong còn thù ghét nhà họ Lý. Dù thế thì trước đây mọi người đều có ranh giới của mình, coi như là bình yên vô sự, hắn thật sự không hiểu sao đột nhiên anh ta lại ra tay với Miêu Miêu.
“Vâng... tôi nói... xin cậu..” Anh Hổ đau đớn giãy dụa, cơn đau nhức nhối làm gã ta sắp lòi cả mắt, cơn đau tận xương tủy khiến gã ta mất đi dũng khí muốn sống, giờ gã ta chỉ mong được chết thoải mái.
“Tại sao Lý Nam Thành lại muốn mày bắt cóc Miêu Miêu?” Từ Thiên Phong lại hỏi.
Anh Hổ đau đớn kêu r3n: “Tôi... không biết...”
“Hửm?” Từ Thiên Phong không tin, dịch ngón tay khoảng mười phân, tiếng ken két lại vang lên, một cái xương khác trên người anh Hổ lại bị bóp nát.
“A..” Anh Hổ kêu thảm thiết, mồ hôi không ngừng chảy ra, mặt đau đớn cầu xin: “Tôi thật sự... không biết... xin cậu...
Từ Thiên Phong cẩn thận nhìn gã ta, thấy gã ta không. giống đang nói dối, lúc này mới thực hiện lời hứa, đặt hai tay lên đầu gã ta vặn một cái, kết thúc cuộc đời tội lỗi của gã ta.
Tiếng súng vang lên bên ngoài nhưng Từ Thiên Phong không tham gia vào, vốn định dẫn đám người Lý Bảo Sơn đến để luyện tập, chỉ không biết bọn họ có đạt được yêu cầu của mình không.
Hắn tìm chỗ an toàn rồi ngồi xuống, yên lặng nhìn kim đồng hồ chuyển động, đối với hẳn, đây chỉ là trò chơi của đám Lý Bảo Sơn, hản chỉ cần kiểm tra thành quả cuối cùng của bọn họ là được.
Thời gian trôi qua từng phút một, tiếng súng bên ngoài dần lắng lại, đến phút thứ ba mươi hai, tiếng súng ngừng hẳn, Lý Bảo Sơn dẫn một đám người xông vào.
"Chậm hơn thời gian tôi yêu cầu 2 phút". Từ Thiên Phong nhìn những đội viên đang th ở dốc, có 2 người còn dính là máu trên người, tuy nhiên không có gì nghiêm trọng, chắc là bị đạn bay sượt qua gây thương tích.
Nhưng khi anh nhìn kĩ lại, sắc mặt trở nên tái mét: "Sao lại chỉ có 7 người?"