Từ Thiên Phong đi tới trước mặt anh ta, hứng thú nhìn anh ta cười hỏi: “Chúng ta trò chuyện một tí nhé?”
“Một tháng là năm mươi nghìn, cái mạng này của tôi sẽ thuộc về anh.” Người này lạnh lùng đáp, trên mặt hiện lên vẻ cương quyết.
“Ha! Mạnh miệng nhỉ!" Từ Thiên Phong cười nói. Hắn hiểu tại sao người này lại không có ai hỏi han rồi. Một chân bị què còn đòi một tháng năm mươi nghìn. Ngông cuồng, không phải là ngông cưồng bình thường. Có điều, Từ Thiên Phong thích người ngông cuồng kiêu ngạo như vậy. Làm quân nhân, nếu trên người không có khí thế ngông cưồng kiêu ngạo, há chẳng phải là người bình thường rồi ư?
Nghe Từ Thiên Phong nói thế, anh ta đã quay đầu rời đi, không chút do dự, hoàn toàn không muốn nói thêm vài câu với Từ Thiên Phong.
Đây là người kiêu ngạo. Từ Thiên Phong có thể khẳng định, chắc chắn trước kia người này thuộc đội binh chủng nào đó. Mặc dù bây giờ người này đã tàn phế, nhưng trên người vẫn còn hơi thở kiêu ngạo chỉ thuộc về quân nhân.
Lúc này hän đã nhận định, đây là người mà mình muốn tìm.
Từ Thiên Phong duỗi một tay ra ngăn cản anh ta, trên mặt nở nụ cười tự tin: “Anh không muốn nói chuyện với tôi thật à?”“Tôi chẳng có gì để nói với anh cả. Một là mua cái mạng này của tôi, hai là biến mất trước mặt tôi.” Quân nhân què nghiêm nghị nói, đồng thời trừng mắt nhìn cậu ấm hơi chán ghét ở trước mặt này.
Đối mặt với thái độ ngông nghênh của quân nhân què, Từ Thiên Phong không hề để bụng, mà mỉm cười ghé đầu tới gần tai anh ta, nói nhỏ: “Trò chuyện về vết thương trên chân anh, có lẽ tôi có thể ép chân khí kia ra ngoài...”
Từ Thiên Phong vừa dứt lời, cả người anh ta chợt khựng lại, con ngươi thu nhỏ một cách mãnh liệt: “Anh đi theo tôi.”
Từ Thiên Phong bị anh ta kéo đến một bãi cỏ ở bên ngoài. Rõ ràng lúc này tốc độ hành động của anh ta đã nhanh hơn nhiều, từ đó có thể nhìn ra trong lòng anh ta đang dao động dữ dội.
“Anh nói thật chứ? Anh có thể nhìn ra trên chân tôi có một luồng chân khí ư?” Quân nhân què cố gắng đè nén nỗi kích động của mình, nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy. Anh ta biết rõ, người có thể nhìn ra vết thương trên chân mình sẽ có ý nghĩa gì đối với mình.
“Nếu tôi đoán không lầm, chắc hẳn vết thương trên chân anh là do người của gia tộc Iga để lại đúng không?” Từ Thiên Phong nở nụ cười tự tin.
Là một thành viên của “người chấp pháp”, hẳn không biết mình đã giao đấu bao nhiêu lần với người của gia tộc lga. Hắn cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã có bao nhiêu người của gia tộc lga chết trong tay mình. Đối với chân khí đặc thù lại tà ác của gia tộc lga này, hắn thực sự hiểu rõ hơn ai hết.
“Anh là ai?” Quân nhân què bỗng lùi về sau một bước, mặt đầy cảnh giác nhìn chăm chăm hän. Đồng thời cả người bày ra tư thế phòng thủ. Đây là phản ứng bản năng được hình thành khi sống trong môi trường quân đội quanh năm.
Giờ phút này, nỗi kích động trong lòng anh ta đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại lòng cảnh giác và sợ hãi. Người trước mặt này không chỉ nhìn ra nguyên do bị què của anh ta, thậm chí còn nhìn ra được tên đầu sỏ đã gây ra chuyện này. Người như vậy thật sự quá đáng sợ. Anh ta theo bản năng cho. rắng Từ Thiên Phong là kẻ địch muốn tìm anh ta để trả thù.
Đối với lòng cảnh giác của quân nhân què, Từ Thiên Phong chẳng hề để tâm đ ến, mà chỉ vào một chiếc xe thể theo ở gần đó, khoanh tay cười nói: “Tôi là Từ Thiên Phong, cũng có người gọi tôi là Từ hư hỏng. Chỉ cần anh thăm dò đôi chút, hẳn là sẽ biết tôi là ai
Từ Thiên Phong tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Hải, có điều tiếng tăm này không được hay ho cho lắm.
“Cậu cả ăn chơi của Từ gia?” Quân nhân què sững sờ. Rõ ràng anh ta cũng có nghe qua về danh tiếng của Từ Thiên Phong. Cho dù hẳn đã nói ra thân phận của mình, nhưng anh †a vẫn chưa buông lỏng lòng cảnh giác, mà chỉ thắc mắc: “Sao anh lại biết vết thương trên chân tôi là do người của gia tộc lga để lại?”
Quả thật cậu cả ăn chơi của Từ gia quá nổi tiếng ở Thiên Hải. Dù là người như quân nhân què cũng đã nghe qua. Điều khiến anh ta nghi ngờ là theo sự hiểu biết của anh ta, Từ Thiên Phong là con ông cháu cha ai gặp cũng ghét, tại sao lại biết nguyên do vết thương trên chân anh ta?
“Về phần tại sao tôi biết thì không cần anh phải nhọc
lòng” Từ Thiên Phong nở nụ cười không tỏ rõ thái độ, hỏi tiếp: “Người khiến anh bị thương tên là gì?”
“Iga Samura.” Quân nhân què nghiến răng nghiến lợi đọc ra một cái tên. Có thể thấy anh ta cực kỳ căm hận người này.
lga Samura? Trong đầu Từ Thiên Phong lóe lên một gương mặt u ám, rồi vỗ vai anh ta nói: “Anh nên vui mừng vì mình chỉ bị què một chân. Nói thật, người có thể sống sót dưới tay lga Samura vô cùng ít. Chỉ dựa vào điểm này đủ để anh khoe khoang trước mặt rất nhiều người.”
Gia tộc lga đã chết không ít người trên đất Hoa Hạ. Đồng thời cũng có khá nhiều người Hoa Hạ chết trong tay gia tộc. lga. Với thực lực của quân nhân què trước mặt, dù ở trong thời kỳ sung mãn nhất, vẫn chưa phải là đối thủ của lga Samura. Có thể sống sót từ tay lga Samura, quả thật anh ta đáng để khoe khoang. Bởi vì chí ít điều này chứng tỏ anh ta từng là một đối thủ mạnh mẽ.
Nên vui mừng ư? Trên mặt quân nhân què lóe lên nụ cười cay đắng: “Nếu không phải người chỉ viện kịp thời chạy đến, e rằng bây giờ tôi đã là một bộ hài cốt rồi.”