Nếu không phải cha nương chồng đều là người thấu hiểu, bị người nhà nương đẻ làm ầm ĩ như vậy, về sau nàng ở nhà chồng cũng đừng nghĩ đến được tôn trọng.
Người nhà nương đẻ đều không để trong lòng, nhà chồng còn có thể thích sao?
Trước kia chính là như vậy, nàng chỉ cần cùng Trương Bân cãi nhau, nương hắn liền sẽ nắm nàng tóc, “Người nhà nương đẻ ngươi đều không thích ngươi, có thể thấy được ngươi không phải cái thứ tốt gì!”
Hiện tại những người này trò cũ làm lại, Trương Ninh trong lòng lại là từng đợt khẩn trương.
Vì cái gì liền không thể để nàng có cuộc sống tốt chứ, nàng cũng không níu kéo họ chỉ là muốn chính mình nỗ lực đem cuộc sống trở nên tốt hơn, như thế nào những người này liền tới gây rối nàng.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Trương Ninh cũng bất chấp thể diện cái gì.
Đối với Trương An cùng Tống Hồng Mai nói: “Nếu tới đòi tiền, các ngươi liền trực tiếp trở về đi.
Ta nơi này một phân tiền đều không có.
Không có cô nương nhà ai đã gả chồng còn phải quay đầu lại nuôi cha nương ca tẩu đâu.
Các ngươi nếu là mặt đủ dày liền có thể tự mình đi ra ngoài nói đi!”
Bị Trương Ninh như vậy, Trương An tức khắc thẹn quá thành giận, “Ngươi tới nói lại thử xem?” Hắn vừa nói, vừa theo bản năng muốn giống như trước động thủ như vậy.
Tống lão đầu thấy thế, chạy nhanh lại ngăn đón, “Nói chuyện cho tốt, động thủ làm gì?”
Tống mẫu cũng luống cuống, lại đây đem con dâu giấu ở phía sau, đối với Trương An nói: “Nháo cái gì nháo, muốn đánh người có phải hay không, nhà họ Tống chúng ta cũng không phải dễ chọc, ngươi hôm nay ở dưới mí mắt chúng ta động lòng muốn đánh người, cũng đừng mong chạy ra khỏi thôn này đi!”
Trương An chuẩn bị lại nháo, bị Tống Hồng Mai bên cạnh lôi kéo.
Nàng biết tính nết những người trong thôn này, chính mình cãi nhau ầm ĩ liền không sao, nếu như bị người ngoài đánh, toàn bộ thôn đều có thể tới đánh ngươi mấy cái.
“An tử, chúng ta với bọn họ bất đồng về kiến thức, đi về trước tìm nương ta đi, hôm nay việc này nếu là không cho làm, lò gạch cũng đừng nghĩ mở.”
“Chúng ta đây liền chờ xem!” Trương Ninh cắn răng nhìn bọn họ.
“Phi!” Tống Hồng Mai phun một ngụm, lôi kéo nam nhân chính mình đi rồi.
Dù sao việc này không để yên được, bởi vì Trương Ninh lui hôn nháo đến khiến trong nhà không thể nhận thầu hồ nước, hiện tại nhất định phải từ trên người nàng đòi trở về.
Hai người mới vừa đi, Trương Ninh đôi mắt cũng đỏ theo.
Tống mẫu thấy nàng không vui vẻ, nói: “Con dâu, ngươi đừng lo lắng, bọn họ không dám như thế đâu.”
“Nương, ta không có việc gì.” Trương Ninh nói, xoa xoa khóe mắt ướt át.
Nàng chính là cảm thấy chua xót, một lòng chỉ nghĩ như thế nào để có thể sống một cuộc đời yên ổn nhưng sao lại khó như vậy, vốn dĩ cho rằng đời này chỉ cần gả chồng, chính mình tâm tàn nhẫn một ít, ít cùng bọn họ lui tới, liền không có việc gì.
Không nghĩ tới bọn họ thế nhưng nháo tới tận cửa càn quấy.
Tống Xuân Lan từ bên ngoài vườn rau mới vừa hái rau trở về, nhìn cái tình huống này, tức khắc luống cuống, đem giỏ rau đặt trên mặt đất, nói: “Sao, ai khi dễ tẩu tử ta ?”
“Không có việc gì, ngươi nấu cơm đi, để tẩu tử ngươi nghỉ ngơi một chút.” Tống lão đầu mau chóng tống cổ nàng đi nấu cơm.
Trước mắt trên mặt con dâu chính là khó coi, người biết nhiều rồi để đánh giá thì còn phải chịu khó chịu.
Trương Ninh chỉ ngồi buồn trong chốc lát, liền ngừng lại.
Nàng cũng là nhất thời bị nghẹn tức, lúc nãy mới không thể nhịn xuống.
Trước mắt nàng bình tĩnh lại, liền nghĩ tiếp theo nên làm sao.
Mặc kệ thế nào, hiện tại vừa mới gả lại đây, nhà nương đẻ bên kia khẳng định còn cảm thấy nàng đương nhiên chính là người trong nhà, về sau khẳng định còn phải nháo.
Trước khi sự nghiệp nàng ổn định không thể để cho bọn họ lấy cớ lại đây nháo.
Thời điểm giữa trưa ăn cơm, Trương Ninh cũng không tâm tư gì, chỉ cùng Tống lão đầu ở trên bàn cơm lại dặn dò, đối ngoại nhất định phải nói lò gạch là của hắn, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Tống lão đầu hôm nay đã có kiến thức về người nhà họ Trương như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu, tất nhiên đáp ứng ngay lập tức.
Hắn trong lòng nghĩ, nếu nhi tử ở nhà thì tốt rồi, con của hắn người cao to ở nhà vừa đứng ra ai dám khi dễ con dâu hắn a.
Ai, vẫn là nhà chính mình thua thiệt.
Giờ đã xảy ra chuyện thì một người có thể giúp đỡ đều không có.
Tống Kiến Quốc bên này nhưng thật ra cũng nhớ thương người nhà.
Từ lần trước sau khi nhận được thư của tức phụ cùng đồ gửi lại đây, đã lâu không có tin tới rồi.
Nhưng thật ra muội muội hắn có gửi cho hắn hai phong thư, nói là trong nhà hiện đang rất bận rộn, tức phụ làm buôn bán kiếm tiền, trước mắt muốn mở lò ngói gạch, cả nhà đều bận rộn vì việc này.
Tuy nhiên trong nhà nhưng thật ra điều kiện tốt lên, tầm hai ngày là có thể ăn được thịt cũng không trôi qua căng thẳng như trước.
Nàng hiện tại đều có thể tích cóp tiền riêng.
Nghe người nhà cuộc sống tốt, trong lòng Kiến Quốc tất nhiên rất vui vẻ nhưng rồi lại càng thêm nhớ thương tức phụ.
Trong thư muội hắn tử toàn là chữ thì đều khen tức phụ hắn.
Hắn tự nhiên biết tức phụ rất tốt, càng nghe người ta nói về nàng trong lòng cũng càng thêm nhớ thương.
Hắn muốn viết thư cho tức phụ, lại cảm thấy chính mình nhi nữ tình trường một chút.
Một nam nhân lớn rồi cũng không thể cả ngày nhớ thương tiểu tức phụ, bị người đã biết, còn không biệt bị chê cười như thế nào đâu.
Cho nên hắn nghẹn rất nhiều ngày, cho đến khi mặt càng ngày càng đen, buổi tối ngủ không yên, mới mở đèn pin viết một phong thư.
Sau khi viết xong, hắn nhìn kỹ xem, lại cảm thấy có chút làm ra vẻ, mau chóng xóa mất một khúc rồi đặt ở bên cạnh gối đầu.
Suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát lại đóng đèn pin lại, nằm ở trên giường một đêm không ngủ.
Nếu tức phụ có thể tới tùy quân thì tốt rồi.
Tống Kiến Quốc trong lòng càng muốn, liền càng chờ mong, chờ thêm năm lấy giấy hôn thú, liền nói thử với tức phụ, có khi nàng có thể đồng ý..