Mai Hương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại nhịn không được hốc mắt cay cay, nhớ năm đó nàng ta ở trong thôn thật vẻ vang a, không ngờ rằng bây giờ lại rơi xuống hoàn cảnh này? Đều do nhà nhị thúc phụ, dù lúc trước nãi nãi và cha mẹ lừa gạt bọn họ, nhưng nãi nãi đến cùng là trưởng bối, cha mẹ nàng ta cũng là huynh trưởng trưởng tẩu, nhị thúc phụ vì sao lại không thể tha thứ cho bọn họ? Nếu như không phải là hắn lạnh nhạt đối với nhà bọn họ như vậy, nhà bọn họ làm sao lại bị người trong thôn cười nhạo? Nàng ta làm sao lại bị từ hôn đến bây giờ cũng không tìm được nhà chồng? Thật sự là quá ác tâm! Còn Hoàn Tử! Đều do ả ta quyến rũ Triệu Thiên Tứ, nếu không mình làm sao lại bị từ hôn? Đừng để cho nàng tìm được cơ hội, chỉ cần để cho nàng tìm được cơ hội nhất định phải để cho Hoàn Tử tiểu tiện nhân bỉ ổi kia sống không bằng chết!
Mai Hương nhịn không được rơi lệ, nàng ta xoa xoa nước mắt, cảm giác mình cái dạng này nếu để cho người thấy được chỉ sợ sẽ lại cười nhạo nàng ta, cho nên trốn dưới một gốc cây liễu lớn, tính toán đợi con mắt dễ chịu hơn một chút lại đi đường phía sau thôn, bởi vì trong lòng tức giận, nàng ta càng muốn gả cho hảo nhân gia. Mặc dù trên đường đi chặn người để cho mình đạt được nhân duyên cơ hội rất nhỏ, nhưng nếu không thử một lần nàng ta không cam lòng.
Tiếng cười nói khoan khoái từ nơi không xa truyền đến, là Viên Ngọc Nương.
Mai Hương ngồi xổm phía sau cây, từ phía sau cây cẩn thận thò ra cái đầu, vừa nhìn quả nhiên là Viên Ngọc Nương, ngoại trừ bà ta còn có Phượng Đoan và Đại Hoa Tiểu Nha. Xem ra vừa rồi Đại Hoa và Tiểu Nha đi đến nhà Phượng lang trung.
Viên Ngọc Nương đang nói chuyện với Đại Hoa, bà ta tính cách cởi mở, Đại Hoa ôn nhu, hai người lại có thể nói đến nói đi, Viên Ngọc Nương giống như rất thích Đại Hoa, nói nói liền kéo tay Đại Hoa ha ha cười rộ lên.
"Đại Hoa thật đúng là có phúc khí, tương lai bà bà lại thích nàng như thế. Ừ, chồng tương lai cũng khá tốt."
Mai Hương nhìn Phượng Đoan trong lòng suy nghĩ.
Phượng Đoan hiện thời đã là thiếu niên lang cao lớn vững chãi, mặc dù thể cốt còn chưa trưởng thành thành dáng vẻ thanh niên, vẫn có chút đơn bạc, nhưng dáng người cao ngất, giống như một gốc cây thúy trúc. Tướng mạo hắn cũng hết sức đoan chính, bởi vì từ nhỏ đọc sách mà lộ ra nho nhã lịch sự, khiến cho hắn tỏ ra chói mắt gấp mấy lần so với nam tử dù anh tuấn nhưng không có đọc qua sách, ở Tiểu Pha thôn một thôn làng hương dã, nam nhân như vậy rất vừa mắt người ta.
Phượng Đoan nhìn Đại Hoa bị mẹ hắn nắm tay cười đến sắc mặt như hoa đào, ánh mắt hết sức ôn nhu.
Mai Hương ánh mắt rất tốt, nàng ta thấy ánh mắt ôn nhu của Phượng Đoan nhìn về phía Đại Hoa , trong lòng hâm mộ, ghen ghét Đại Hoa, nghĩ nàng ta trước kia mặc dù cũng rất được nam tử thích, nhưng lại chưa từng có một người như Phượng Đoan thiếu niên lang anh tuấn có tài hoa đưa mắt nhìn qua nàng ta ôn nhu như thế, dựa vào cái gì lúc trước Đại Hoa chỉ là một đóa hoa dại bên cạnh nàng ta lại chiếm được nhân duyên tốt đẹp như vậy? Mai Hương trong lòng đột nhiên toát ra một ý tưởng vô cùng to gan, chính là Đại Hoa căn bản không được như mình, nhân duyên tốt như vậy nên là của mình!
Mai Hương bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn.
Mai Hương trước kia mặc dù hâm mộ Đại Hoa về sau có thể làm nương tử tú tài, nhưng lại không nghĩ đến Phượng Đoan, bởi vì Phượng Đoan nhỏ hơn nàng ta, hơn nữa nàng ta rất sợ Viên Ngọc Nương, nhưng hiện tại ngoại trừ Phượng Đoan tuổi nhỏ hơn nàng ta, mẹ hắn không thích nàng ta, các phương diện khác cũng không tệ, tiền đồ như gấm, mấy năm này trong nhà cũng kiếm lời chút ít tiền, có thể mạnh hơn so với nhà người có tiền.
Phượng Đoan! Nàng ta muốn ra tay từ Phượng Đoan!
Mai Hương trong lòng suy nghĩ, nàng ta đã sớm biết nhà nhị thúc quyết định tuyệt tâm không muốn lui tới với nhà nàng ta, cho dù nàng ta và người nhà có nịnh nọt nữa cũng vô dụng, như vậy cũng không cần sợ đắc tội bọn họ, lợi dụng bọn họ tìm cho nàng ta việc hôn nhân tốt mới là thức thời. Nếu nhà bọn họ không nói tình cảm, không chịu hỗ trợ cũng không chịu giúp, như vậy nàng ta sẽ ra tay từ trên người Phượng Đoan, đến lúc đó bọn họ hoặc là tìm mối hôn sự tốt cho nàng ta, hoặc là tùy gả cho Phượng Đoan! Ở trong lòng Mai Hương, Phượng Đoan là hành động bất đắc dĩ cuối cùng, trừ phi bọn họ không giúp mình tìm được người trong sạch khác gả cho, nàng ta mới phải dựa vào Phượng Đoan, nếu không nàng ta cũng không ngốc, mới không muốn chống lại Viên Ngọc Nương, Viên Ngọc Nương cũng không phải là nữ nhân dễ chọc.
Nhìn bóng dáng mấy người Đại Hoa khoan khoái đi tới, Mai Hương trong lòng nghĩ này cũng không trách ta đánh lên chủ ý như vậy, muốn trách chỉ có thể trách Đại Hoa nhà các ngươi thực sự nhẫn tâm, ai bảo các ngươi không cho ta một cơ hội tham gia hội thưởng hoa? Vậy ta cũng chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình đi tranh thủ nhân duyên cho mình, nếu các ngươi không giúp ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình!
Mai Hương mặc dù quyết định chủ ý, nhưng là vẫn vòng vo trên đường ở phía sau thôn, nàng ta không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào.
Qua giờ Tỵ, đường lớn đằng sau Tiểu Pha thôn, xe ngựa và người cưỡi ngựa bắt đầu đến, trong xe ngựa ngồi đều là nữ quyến và hài đồng, mà ngồi trên lưng ngựa đều là nam nhân, trong những nam nhân này vừa nhìn chính là chủ tử lão gia thiếu gia, cũng có quản sự gã sai vặt và hộ vệ, người người vẻ mặt tươi cười, thưởng thức quang cảnh điền viên, thỉnh thoảng có người chỉ đại trạch viện của nhà Trương Thanh Thạch phía trước, mặc dù nghe không rõ họ đang nói cái gì, nhưng có thể đoán được mục đích đến.
Mai Hương ở ven đường bộ dáng đáng thương, hồng thông thông hốc mắt vừa nhìn chính là mới vừa khóc, rất thu hút sự chú ý của người khác.
Bất kể là nam nhân ngồi trên lưng ngựa hay là nữ nhân ngồi ở trong xe đều thấy được Mai Hương, có điều cũng không có dừng lại, nghênh ngang liền đi qua.
Mai Hương nhìn mành xe ngựa hất lên, nữ nhân trong xe ngựa bất kể là lớn tuổi hay là tuổi còn nhỏ đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trong lòng nàng ta hâm mộ cực kỳ, nghĩ nếu như người ngồi ở trong xe ngựa kia là mình thì thật tốt a, nàng ta đã từng cách cuộc sống như thế gần như vậy, đáng tiếc đều bị Hoàn Tử tiểu tiện nhân bỉ ổi kia đoạt đi.
Vài đội xe ngựa đều không đếm xỉa đến Mai Hương mà đi qua.
Mai Hương hết sức thất vọng, nàng ta hết sức hối hận vừa rồi đi qua trước mặt mấy người kia không có giả té xỉu, vừa rồi trong những người này có nam nhân cưỡi ngựa vóc người rất tốt! Đáng tiếc hối hận cũng vô dụng, người đã qua. Mai Hương dự định trong chốc lát lại có người đi tới nhất định không thể bỏ qua, cho dù đến lúc đó bị người đưa về trong thôn, nàng ta cũng có thể tìm tới lấy cớ đi đáp tạ, đến lúc đó thì có cớ cài đặt quan hệ rồi.
Mai Hương lại ở trên đường chuyển hai vòng lớn, nghĩ đằng sau sẽ có người chứ? Nàng ta có chút nóng nảy. May mà lão thiên gia không có cô phụ nàng ta, về sau lại chạy tới ba chiếc xe ngựa, hai con tuấn mã chạy trước xe ngựa, đằng sau còn đi theo mấy con ngựa tốt. A, nhóm người này còn uy phong hơn so với mấy nhóm vừa rồi đi qua! Mai Hương thoáng cái tinh thần tỉnh táo, làm đủ chuẩn bị, con mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm quan sát, có chút thất vọng phát hiện không có chủ tử ngồi trên lưng ngựa, tất cả đều là hộ vệ và đầy tớ. Có điều mặc kệ, vạn nhất trong xe ngựa có nam nhân thì sao? Dù không có nam nhân, trong nhà những nữ quyến kia cũng có nam nhân đi? Trước tiên cài đặt quan hệ rồi tính tiếp!
Mai Hương chờ hai con ngựa phía trước vừa qua đi, lúc một chiếc xe ngựa lướt qua nàng ta, nàng ta lập tức liền nhu nhược ngã xuống về phía trước.
"Ai da! Có người té xỉu!"
Trong xe ngựa truyền tới tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân, là nữ nhân trong xe ngựa thứ nhất, theo tiếng kêu, có hai nữ nhân từ trong xe ngựa nhô đầu ra.
Trong xe ngựa thứ hai nữ nhân lúc này cũng đến, cũng nhìn thấy, sau đó là chiếc xe ngựa thứ ba cũng đến.
Mai Hương quỳ rạp trên mặt đất trong lòng thẳng mắng, nghĩ đúng là ngừng xe a!
Xe ngựa dừng lại, từ trong cỗ xe ngựa cuối cùng một vị phụ nhân bước xuống, phụ nhân này mặc áo tơ lụa màu tím, váy mã diện màu minh lam, trâm cài trên đầu dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, trên lỗ tai khuyên tai và trâm cài hoà lẫn, phụ trợ hé ra gương mặt trong trắng lộ hồng càng thêm diễm lệ. Một tiểu nha hoàn đỡ nàng ấy, nàng ấy phất phất tay, không cần tiểu nha hoàn đỡ, để cho tiểu nha hoàn đi nói với người trong xe ngựa phía trước không để cho các nàng xuống, trong xe phía trước đều là mấy nha hoàn bà tử, nhưng đằng sau trong chiếc xe ngựa kia là hạ nhân nhà người ta ngồi, là khách nhân nhà nàng, nàng ấy cũng phải chiêu đãi cho tốt. Nàng ấy bước nhanh đi đến bên cạnh cỗ xe, khẽ mỉm cười với nữ tử tuổi trẻ đang nhìn ra ngoài.
"Cháu dâu, ngươi chỉ để ý ngồi trong xe an ổn, chuyện bên ngoài giao cho ta! Cô nương té xỉu này ta biết, ta sẽ hảo hảo an bài nàng."
Nữ tử trên xe còn rất trẻ, chưa đến hai mươi, lớn lên xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, cũng là châu ngọc đầy đầu, một thân lăng la, nhìn còn hoa lệ xa xỉ hơn so với phụ nhân ăn mặc diễm lệ này.
Ánh mắt của nữ tử nhìn chăm chú vào Mai Hương đang nằm sấp trên đất, ánh mắt bình tĩnh, nghe được lời của người phụ nhân diễm lệ, nàng ấy gật gật đầu, giống như hết sức tùy ý hỏi một câu: "Cổ thím, thím nói mẹ của nhà thím chính là chung quanh đây, chẳng lẽ là thôn nhân nhà mẹ đẻ thôn thím?"
Phụ nhân diễm lệ rộng rãi cười một tiếng, nói: "Cũng không phải là thôn nhân nhà mẹ ta, đây là cô nương bên cạnh Tiểu Pha thôn. Cũng không biết nàng ta ở phía sau thôn này làm cái gì, bên người cũng không có món đồ gì, cũng không giống là đi ra làm việc, cứ thế mà ngất tại ven đường, may mà gặp được ta người quen, nếu không thì nói không chừng đã nói không rõ!"
Một người nam nhân trong xe nói: "Làm sao? Chẳng lẽ còn có thể vu vạ hay sao? Lại không phải là chúng ta đụng vào!"
"Ta cứ nói như vậy, xem hiền chất ngươi nghĩ đi nơi nào!"
Người phụ nhân diễm lệ cười một tiếng, lại giống như là đang nói chuyện phiếm nói tiếp: "Có điều người nhà cô nương này đều không phải là dạng dễ trêu, cũng có mấy người không nói đạo lý, nói đến Hoa hiền chất ngươi cũng biết. Chính là đại nữ nhi của nhà đại ca Trương Thanh Thạch Trương lão gia phân ra gia kia."
"A, là nhà này a, vậy phải phải cẩn thận chút ít."
"Yên tâm đi, ta ra mặt, khẳng định sẽ thỏa đáng!"
Phụ nhân diễm lệ cười nói, nhưng sau đó xoay người đi đến bên cạnh Mai Hương ngồi xổm xuống, ôn nhu kêu: "Mai Hương! Mai Hương! Mau tỉnh lại! Ngươi nếu là vẫn bất tỉnh, ta sẽ để cho người đặt ngươi trên lưng ngựa đưa đi về nhà! Tư vị kia cũng không dễ chịu, ngươi chịu được sao?! Thức thời ngươi mau tỉnh lại, đừng tưởng rằng ngươi lừa qua lão nương!"
Phụ nhân diễm lệ hai câu nói cuối cùng thanh âm rất nhỏ, chỉ có Mai Hương và chính nàng ta nghe được.
Mai Hương trong lòng tức chết rồi, vừa rồi nàng ta nghe được phụ nhân diễm lệ này và người trong xe ngựa nói chuyện đã rất tức giận, hiện tại tức giận hơn. Nàng ta nghĩ mình làm sao lại xui xẻo như vậy đụng phải Lý quả phụ rồi?! Không, hiện tại không nên gọi Lý quả phụ, cần phải gọi Cổ phu nhân.
Lý quả phụ cũng không biết số may ở đâu ra, thế nhưng gả cho Cổ Đại Thành làm vợ kế. Cổ Đại Thành vốn chỉ có một con trai, nhưng đứa con trai kia ngoài ý muốn bỏ mình. Cổ Đại Thành vì hương khói nên tục huyền, cưới được chính là Lý quả phụ, mặc dù hắn có tiền, có thể cưới nữ tử chưa thành thân làm vợ, nhưng hắn chính là chọn trúng Lý quả phụ, cũng không chê nàng ta mang theo con trai, còn cảm thấy có con trai ở bên người nuôi nhất định có thể sinh thêm cho hắn một đứa con trai. Quả nhiên, Lý quả phụ vào cửa thì một năm sau sinh cho hắn một đứa con trai. Cổ Đại Thành cao hứng hư, tốt miễn bàn với Lý quả phụ và tiểu Trụ tử, tiểu Trụ tử hiện tại ở học đường trên trấn đọc sách, ra dáng một tiểu thiếu gia, Lý quả phụ cũng ngày ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ai nhìn nàng ta có thể nghĩ đến nàng ta đã từng là quả phụ dám vung dao phay ngang ngược ở Tiểu Pha thôn? Nhưng bản tính Lý quả phụ không có thay đổi, nàng ta vẫn là nữ nhân đanh đá kia, lúc gặp Mai Hương đều thể hiện ra.
Mai Hương nghĩ mình nếu tỉnh lại thì không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Nàng ta không muốn, nàng ta vừa rồi còn nghe được có giọng nói của nam nhân, hơn nữa Lý quả phụ gọi người nam nhân kia là hiền chất, còn rất khách khí, vừa nhìn chính là người gia thế không thể kém so với Cổ gia, cho dù người nam nhân kia có thê tử, nàng ta cũng không muốn vì vậy mà buông tha. Nhưng có Lý quả phụ ở chỗ này thêm phiền nàng ta cảm giác mình cũng sẽ không có quả ngon để ăn, Lý quả phụ là nữ nhân chanh chua, đanh đá số một trước đây trong thôn!
Lý quả phụ mới mặc kệ Mai Hương không mở mắt, nàng cho nàng ta cơ hội, nàng ta không cần, như vậy cứ chịu tội đi thôi!
"Cổ Thuận, ngươi đem cô nương này đặt lên trên ngựa đi, đưa nàng ta trở về Tiểu Pha thôn, nàng ta là đại nữ nhi Trương Thanh Mộc ở Tiểu Pha thôn, ngươi sau khi nghe ngóng có thể biết. Cứ nói là ta nhìn thấy nàng ta té xỉu ở ven đường mới để cho ngươi đưa trở về ."
"Dạ!"
Có một người nam nhân đáp ứng, vừa nghe giọng đã biết là nam nhân trung niên.
Mai Hương bị hù dọa lập tức mở mắt ra, nàng ta cũng không muốn bị nam nhân ôm thả đến trên lưng ngựa.
Lý quả phụ, cũng chính là Cổ phu nhân bây giờ che miệng cười một tiếng, "Mai Hương, ngươi tỉnh rồi? Thật sự là tỉnh được rất nhanh, ta đây an tâm rồi."
Mai Hương nhịn tức, nghĩ hôm nay xem như uổng công giả vờ ngất, ánh mắt của nàng ta quét qua trên người, trên đầu Lý quả phụ, cố nén không có lộ ra ánh mắt ghen tỵ, nàng ta dời đi ánh mắt đi xem người trong xe ngựa. Vừa vặn trong xe ngựa một nữ nhân cũng đang nhìn nàng ta, ánh mắt hai người đụng vào nhau, Mai Hương con mắt chính là sáng ngời, mà nữ nhân kia còn lại là ánh mắt buồn bã, vốn là ánh mắt rất lạnh nhạt càng thêm lạnh như băng, nhìn thẳng mắt Mai Hương, nàng kia lạnh lùng khẽ hừ, phịch một tiếng đem rèm cửa sổ che lại.
"Bảo bối, làm sao vậy? Tức giận như vậy?"
"Không có gì, thấy người làm cho người không thoải mái mà thôi."
Nam nhân trong xe lập tức dụ dỗ, lời ngon tiếng ngọt như không mất tiền mua.
Mai Hương sắc mặt khó coi, nghĩ không phải là gả cho nam nhân có tiền sao? Có gì đặc biệt hơn người? Lớn lên cũng không mạnh hơn mình bao nhiêu, không phải ăn mặc đẹp hơn so với mình sao? Nếu như đồ trang sức đeo tay y phục của nữ nhân kia đến trên thân nàng ta, nàng ta tuyệt không kém so với nữ nhân kia, hơn nữa nàng ta còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn so với nữ nhân kia, sẽ được nam nhân thích, bởi vì nàng ta và nữ nhân kia lớn lên có tám phần tương tự!
马面裙 Váy mã diện là loại váy bắt đầu xuất hiện từ thời Minh, có nếp gấp dọc theo thân váy