“ Cô cầm tấm chi phiếu này rồi biến khỏi mắt tôi ngay.” Hạ Vũ Kình vất tờ chi phiếu đủ để cô sống sung sướng vào mặt cô.
“ Em không cần anh mau nói đi. Anh với cô ta có quan hệ gì?” Hàn Như Nguyệt hỏi.
“ Kình, chúng ta về thôi, em sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.” Mộc Thiên Nhu rưng rưng nước mắt nói.
“ Được rồi, chúng ta về thôi.” Hạ Vũ Kình dịu dàng đỡ Mộc Thiên Nhu đứng dậy sau đó quay sang Như Nguyệt nói:
“ Hàn Như Nguyệt, nể tình cô đã ở bên cạnh tôi năm nên tôi sẽ không làm gì cô cả.”
Hạ Vũ Kình để Như Nguyệt một mình ở lại trong quán cà phê vắng khách.
Như Nguyệt loạng choạng bước ra.
Hạ Vũ Kình, Mộc Thiên Nhu là người quan trọng nhất đối với cô. Cô chỉ là con bé mồ côi, không gia đình, không người thân. Cho đến khi cô gặp hắn.
Cô cùng không ngờ có ngày cô có bạn trai là Tổng giám đốc Hạ thị. Bạn thân là thiên kim tiểu thư của Mộc thị.
Mễ Ly gục ngã xuống đường khóc, cô không thể tin được. Cô không thể tin ai được nữa,...
--- ------ ----------Ta là phân cách tuyến---- ------ --------
“ Đây là đâu?” Như Nguyệt mệt mỏi hỏi.
“ Cô tỉnh rồi? Cô đừng lo, đây là bệnh viện. Mọi người thấy cô bị ngất giữa đường nên đã đem cô vào bênh viện.” Y tá cười giải thích.
“ Tôi muốn xuất viện.” Như Nguyệt ngời dậy nói.
“ Không được đâu, thai nhi của cô bị suy dinh dưỡng nên cần ở lại vài ngày để theo dõi thêm.”
“ Cái gì? Tôi mang thai?” Như Nguyệt không tin được mà hỏi.
“ Đúng vậy, cô mang thai được hơn tháng rồi.” Y tá cười giải thích
“ Tôi muốn phá thai.” Giọng của Như Nguyệt run run.
“ Hả??” Y tá bất ngờ.
“ Cô không nghe tôi nói sao? Tôi muốn giết chết đứa bé này.” Như Nguyệt thét lên.
“ Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
“ Sao không để cho người ta ngủ gì hết vậy?” Mấy bệnh nhân khác khó chịu nói.
“ Xin lỗi mọi người ạ.” Y tá xin lỗi.
Y tá không còn cách nào khác đành đi nói với bác sĩ.
--- -----
“ Cô chắc chắn muốn bỏ đứa bé này chứ?” Bác sĩ chán ghét hỏi. Bà là bác sĩ khoa sản, đã gặp nhiều trường hợp nhue thế này.
“ Đúng vậy.” Đứa bé của hắn, cô việc gì phải giữ lại chứ?
--- ------ ---
“ Kình, anh có nghĩ là Như Như giận em không?” Mộc Thiên Nhu nằm trong lòng hạ Vũ Kình đáng thương nói.
“ Ngoan, đừng nghĩ đến cô ta nữa. Như thế sẽ không tốt cho con đâu.” Hạ Vũ Kình xoa xoa bụng Mộ Thiên Nhu nói.
“ Kình, con đã được tháng rồi, chỉ cần chờ tháng nữa đứa bé sẽ ra đời.” Mộng Thiên Nhu hạnh phúc nói.
“ Nếu muốn đứa bé khỏe mạnh thì em nên đi ngủ đi. Tháng sau chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, mai anh sẽ mời ba mẹ em đến nói chuyện.” Hạ Vũ Kình ôn nhu nói.
“ Thật chứ? Em có thể trở thành vợ anh ư?” Mộc Thiên Nhu cảm động nói.
“ Đúng vậy, nên bây giờ em đi ngủ đi. Anh đi xử lí chút việc.” Hạ Vũ Kình hôn lên trán của Mộc Thiên Nhu rồi ra ngoài.
Sau khi Hạ Vũ Kình ra ngoài Mộc Thiên Nhu liền cười to. Haha, cuối cùng cô cũng thành công để trở thành Hạ phu nhân. Hàn Như Nguyệt a~, tôi thực sự xin lỗi, nhưng tôi đã cướp được Hạ Vũ Kình.
Mộc Thiên Nhu vuốt bụng mình nói nhỏ:
“ Con à, ba của con sẽ không phải là tên vô công rồi nghề đó. Mà là Hạ tổng nên con nhất định phải là con trai, như thế tất cả tài sản mới thuộc về mẹ con chúng ta.”
--- ---------
“ Em tên Như Nguyệt đúng không?” Giọng nói của người đàn ông già vang lên.
“ Sao? Anh có nhu cầu à?” Như Nguyệt quyến rũ hỏi.
“ Đúng vậy, đi bây giờ chứ?” Người đàn ông đó dâm đãng nói.
“ Được.”
Đã năm kể từ ngày cô phá bỏ đứa be, cô xin vào quán bar để tiếp khách.
“ Con à, con có hận mẹ không? Chỉ vì mẹ chán ghét ba con nên mới giết chết con?” Như Nguyệt cầm chai rượu đứng trên tầng thượng của chung cư hỏi.
“ Mẹ xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi.” Như Nguyệt khóc Sau đó hét:
“ Hạ Vũ Kình, em mãi mãi hận anh, vĩnh viễn đều ...hức hức... hận anh.”
Mộc Thiên Nhu đã sinh cho anh đứa bé gái đáng yêu, anh cũng hết sức cưng chiều nó. Nếu như con của cô còn chắc cũng đã lớn như thế. Ha, nhưng cô làm gì có tư cách mà hối hận chứ? Chính cô đã tự mình quyết định phá đứa bé.
Cô lau nước mắt, cô mệt lắm rồi, cô muốn buông xuôi tất cả...