Sau khi biết được chân tướng, cái nhìn của Ninh Oản đối với Sở Vân Thâm cũng chuyển biến rất lớn.
Tuy là ngay từ đầu Sở Vân Thâm cũng không khiến người ta chán ghét, chỉ là suốt ngày cứ lạnh như băng, cho nên mới hại Dung Cẩm nghĩ ra hạ sách đó.
Cho nên Dung Câm làm cho Sở Vân Thâm mê ngủ, một mình ra đi.
Ninh Oản nghĩ: nhìn tình hình hiện tại, Sở Vân Thâm cũng có tình ý với A Cẩm, giờ lại còn có đứa con, nếu ở chung một chỗ thì tốt. Dù sao một cô nương mang theo đứa bé cũng rất vất vả.
A Cẩm ngốc, cứ say mê Sở Vân Thâm như vậy, lại bị Sở Vân Thâm nuôi lớn, nên từ nhỏ sư phụ nói gì đều nghe nấy, nhìn qua rất dịu ngoan.
Ninh Oản lắc đầu bất đắc dĩ, đúng là bông hoa cắm bãi phân trâu mà, xấu quá.
Lần này nhìn thấy đứa bé, Sở Vân Thâm chấn kinh luôn – bởi vì lớn lên giống nhau quá. Sau đó trong lòng nảy sinh một mớ cảm giác, lại thấy Dung Cẩm một mình tại thôn Dương Liễu, chăm con….
Trong mắt y, nàng vẫn là đứa trẻ, nhưng giờ, cái gì nàng cũng học được, còn có thể nuôi con rất tốt.
Lòng y đau.
Ninh Oản ra khỏi phòng, Dung Cẩm thấy sư phụ đại nhân nhà mình tới thì đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng: “Sư phụ, chàng nói không trách ta, để cho ta và Bánh bao sống ở đây đi, ta… ta sẽ không đến quấy rầy chàng đâu”.
Nàng biết sư phụ thương nàng, từ nhỏ đến lớn, sư phụ đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng ngoan, mọi chuyện đều nghe sư phụ.
Trước kia nàng cảm thấy chuyện trộm thích sư phụ là chuyện vô cùng khác người, sau đó lại còn làm ra một chuyện khác người nữa.. là làm cho sư phụ ngủ.
Khi đó nàng rất sợ, nhớ đến tiểu cô nương nàng từng cứu, người đó tặng cho nàng một cổ trùng để báo ân. Tên cổ trùng đó là vong ưu cổ, có thể khiến cho người ta quên một chuyện, sau đó, nàng trộm cho vào người sư phụ, làm cho y quên đi chuyện hoang đường đêm đó.
Tuy đêm đó sư phụ say, tỉnh lại có lẽ sẽ tưởng một giấc mộng xuân, nhưng nàng vẫn không dám mạo hiểm.
Rồi nàng ra đi.
Sở Vân Thâm nhìn tiểu đồ nhi trước mặt, nghe nàng nói nhỏ, như van xin. Y nhướng mày, không nói gì mà đợi nàng nói xong mới đưa tay ra trước.
Dung Cẩm nhìn dấu răng quen thuộc kia, hơi mở miệng, king ngạc nói: “Sư…. sư phụ?”
Nhưng mà… nàng nhớ rõ khi đó tuy nàng rất hận, lại không dám dùng sức cắn, nhiều năm như vậy, dấu răng đó vẫn còn sao?
Dung Cẩm không nói gì, thật lâu sau, trong lòng như đoán ra. Nàng nhìn sắc mặt sư phụ vẫn như cũ, nhưng nước mắt lại tuôn rơi, lao vào ngực y, yếu ớt gọi: “Sư phụ”.
Nàng khóc như tiểu hài tử, như ngày trước kia.
Sở Vân Thâm mím môi, hai tay dùng sức, rất lâu mới nói được một câu.
“A Cầm, theo ta về nhà”.
Tiểu đồ nhi của y, bên ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy, giờ nên trở về bên y rồi.
Trên xe ngựa.
Thấy Sở Vân Thâm đối với đồ nhi và đứa nhỏ cũng không xấu, giờ A Cẩm cũng có người để dựa vào, Bánh bao cũng có phụ thân, trong lòng nàng cũng yên tâm.
Nhưng mà… nghĩ đến lời A Cửu, nàng liền trầm tư, nàng nhìn sang Bùi Khuyết bên cạnh, không biết nghĩ gì mặt cũng đỏ theo.
Bùi Khuyết nhìn nàng, mỉm cười nói: “Làm sao vậy?”
Mặt Ninh Oản hồng hồng, mím môi cười: “Không, không có gì, chỉ là lo, không biết Sở Vân Thâm có bắt nạt A Cẩm không”. A Cẩm rất nghe lời, mọi chuyện đều theo Sở Vân Thâm, nếu bị bắt nạt chắc cũng chỉ mỉm cười, sau lại nói ” sư phụ đối xử với ta tốt lắm, y không bắt nạt ta”.
“Hôm nay nàng cũng thấy đấy, quốc sư luôn lạnh lùng nhưng trong mắt y, Dung Cẩm không giống người khác, quốc sư đương nhiên sẽ đối tốt với nàng, lại áy náy mấy năm nay, đương nhiên sẽ bù lại”.
Sở Vân Thâm không phải không có tình cảm, chỉ là quá thâm trầm và chậm chạp, lấy hiểu biết của y về hắn, chỉ sợ hắn thích Dung Cầm còn nhiều hơn nàng thích y.
Có đôi khi, cái gì cũng không nói, không có nghĩa là không thích.
Ninh Oản gật đầu, sau đó xê qua gần người Bùi khuyết một chút, ôm lấy tay y, tựa đầu vào, đôi mắt sáng lên hỏi: “A Khuyết, huynh có thích đứa bé không?”
Đứa bé? Bùi Khuyết nhớ lại tiểu tử đáng yêu kia, môi khẽ cong lên: “Thích”.
Thích à, Ninh Oản nói tiếp: “Muội cũng thích, nhưng mà… nhưng mà huynh không thể thích, vì, vì huynh phải thích đứa bé của chúng ta kia”.
Bùi Khuyết khẽ cười, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Ninh Oản, sau đó cúi đầu hôn lên trán nàng, nhẹ giọng: “….Được”.
Ninh Oản vui vẻ ngửa đầu hôn y một cái, nhung nhớ của y chưa bao giờ che giấu, cứ thế bộc lộ ra hết thảy.
Nàng ôm cổ y, nhằm mắt hôn lên bờ môi đó, vừa mềm vừa ấm, hôn đủ mới xích ra: “A Khuyết, huynh biết không? Thực ra có đứa bé là do A Cẩm chủ động, cho nên muội mới không có thành kiến với Sở Vân Thâm”.
Hóa ra là vậy, Bùi Khuyết hơi ngạc nhiên, hôm nay y thấy Dung Cẩm đứng bên cạnh Sở Vân Thâm, nhu thuận dịu ngoan, không giống kiểu người chủ động như vậy.
“Cho nên, muội nghĩ, nếu… nếu muội chủ động hơn… huynh không biết có giữ nổi không?”
Bùi Khuyết biết lúc ở bên cạnh nàng khi nào cũng có thể hỏng mất, nên thành thật gật đầu, ôm lấy nàng: “Cho nên đừng náo”. Y sẽ cưới hỏi nàng đàng hoàng, để nàng đường đường chính chính làm thê tử của y.
Ninh Oản cười gật đầu, rụt người lại: “Muội nghe lời mà”. Nàng muốn y, nhưng cũng
chỉ hôn thôi, không làm chuyện gì khác cả.
“Ừ”.
“Đúng rồi A Khuyết, lúc muội tỉnh lại đã ở đây rồi, nhưng mà…. không nhìn thấy Thanh Tuyền, còn A Cửu nữa”. Lần đó nàng ngủ mơ màng Thanh Tuyền lại xâm nhập vào, hơn nữa nhớ lại đêm đó, Thanh Tuyền biết con mèo kia là nàng, vì A Khuyết không thích nàng ta, nên muốn cùng nàng đồng quy vu tận.
Thật đáng sợ.
Nhớ ngày ấy, Bùi Khuyết cũng hoảng hồn, nhưng may mà nàng bình an. Bùi Khuyết xoa lên đỉnh đầu nàng: “Về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa”.
“Vâng”. Ninh Oản gật đầu, “Nhưng A Cửu…” A Cửu là mèo con, chỉ sợ…
Mèo con trắng đó như cầu nối giữa nàng và A Khuyết, nhưng giờ còn chưa tìm được, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Mèo vốn kị nước, đêm đó lại rơi xuống hồ…
“Nếu muội thích, chúng ta lại nuôi”.
“Không”. Nuôi con khác, cũng không phải A Cửu.
Ninh Oản cọ cọ mặt Bùi Khuyết, đột nhiên nhớ tới điều gì, nhỏ giọng: “A Khuyết, nếu về sau muội không cho huynh nuôi mèo, huynh có giận không?” Không có A Cửu nàng không có tâm tư nuôi con khác, hơn nữa… nàng cũng không muốn chia sẻ tình cảm của A Khuyết.
Bùi Khuyết sửng sốt. Mặc dù y thích mèo nhưng chiều A Cửu cũng là vì Oản Oản, giờ Oản Oản bên người, y đương nhiên không còn tiếc nuối.
“Muội nói không nuôi chúng ta sẽ không nuôi”. Dù sao về sau y có thể nuôi nàng, còn cả con của họ.
Nghe lời quá. Ninh Oản như thưởng cho y hôn một cái, vui vẻ nói: “Nếu y muốn mèo, muội có thể kêu tiếng mèo mà…. meo meo”. Hai tay làm thành hình móng vuốt, gãi gãi lên ngực y.
Bùi Khuyết bật cười, tuấn tú như vậy làm cho người ta sinh ra ý xấu.
“Muội còn vậy nữa….” Ninh Oản từ từ nói, rồi hôn dọc theo cằm y xuống, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên cổ y, “A Khuyết, có thích không?”
Còn nói không náo?
Bùi Khuyết bất đắc dĩ cười, sau đó hôn lên môi tiểu cô nương trong ngực, thầm nghĩ: thôi, để nàng hồi phủ rồi, chỉ sợ một thời gian dài không gặp.
Lộ trình đến phủ Việt quốc công còn khoảng nửa canh giờ, y liền làm hết nhưng việc muốn làm với nàng trong mấy tháng, làm hết một lần.
Xe ngựa rất rộng, bên dưới là giường mềm, Bùi Khuyết áp tiểu cô nương dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng. Lông mi Ninh Oản run run, nắm chặt lấy vạt áo của y, “A Khuyết”.
“Để huynh hôn”. Nói xong lại cúi người giữ lấy môi nàng.
Bùi Khuyết ngốc, tiếc nuối phải xa nàng. Hai tay nàng chuyển sang lưng y, nhẹ nhàng ôm lấy.
Y rất biết chừng mực, chỉ hôn nàng, sờ nàng thôi.
Ninh Oản như nghĩ tới gì đó, lặng lẽ đưa tay xuống…
“Oản Oản?” Đôi mắt Bùi khuyết sẫm lại, thâm thúy như bóng đêm.
Mặt nàng cũng đỏ bừng, giống như đứa nhỏ làm chuyện sai trái bị bắt được vậy.
Nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, chỉ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Chỉ cho huynh hôn muội sợ muội, vậy muội cũng không thể sờ sao?”
Nàng nhớ tiểu bùi bùi không được sao, đặc biệt bây giờ…. còn bừng bừng sinh khí trong tay nàng nữa.
Thanh âm của Bùi Khuyết khàn đi, sợ bên ngoài nghe được tiếng vang lại cố gắng hạ thấp giọng, khuôn mặt tuấn tú nhìn Ninh Oản đến ngây ngốc.
Nhưng lời tiếp theo của y lại khiến nàng cháy mặt.
“Sờ đi, để ình muội sờ thôi”. Lời này là lần đầu y nói ra, nhưng đến lúc này mới phát hiện hóa ra nói cũng không khó đến vậy.
Nàng thích sờ, thì sờ. Dù sao…. về sau… nghĩ đến về sau hô hấp của Bùi Khuyết liền rối loạn.
Ninh Oản ngốc ngây, có chút được chiều mà kinh ngạc. Mãi đến khi tiểu bùi bùi trong tay nhiệt tình chào hỏi nàng, mới phản ứng lại, cảm giác đầu tiên là- có phải khi không có nàng A Khuyết trộm xem diễm bản không?
Y để cho nàng sờ y, còn y tiếp tục hôn nàng, hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp…đầu vai, từng tấc từng tấc, đến ngực, Ninh Oản cả người đã ngũn ra hết, nằm úp trên giường như nước.
Mồ hôi chảy ròng ròng, cảm giác ướt át, Ninh Oản đỏ mặt khép chân lại. Nàng không đỡ nổi mất, A Khuyết nồng nhiệt quá.
“Oản Oản, chờ huynh cưới muội”. Đầu sỏ đang hôn ngực nàng, thở hồng hộc nói.
Nàng có chút hoảng hốt, nghe lời y nói một lúc sau nàng mới mỉm cười, ôm chặt lấy thân thể nóng rực ấy, “Muội chờ huynh”.
- chờ huynh đến cưới muội.