Qua lễ tấn phong Hoàng thái tử nửa tháng là đến Tết Nguyên đán, Trúc Dạ Ưng hai hôm trước đã về Trúc phủ, Trúc Thanh Hi chờ đến hôm giao thừa mới về. Từ sáng nàng đã cặm cụi gói ghém hành lý, người ở Trúc phủ vẫn nghĩ nàng đi chu du khắp thiên hạ không lẽ khi quay về lại đi tay không.
"Nàng rời cung bao lâu?" Tạ Lục Khôn chống cằm lên bàn phụng phịu.
"Ngày mồng bảy làm lễ Khai hạ. Vậy ngày mồng tám ta vào cung." Trúc Thanh Hi nhẩm tính.
Tạ Lục Khôn thở dài, không khí năm mới ở trong cung tuy náo nhiệt nhưng trống rỗng, a ca cách cách trong cung không được vui đùa thoải mái như trong dân gian. Tạ Lục Khôn nghĩ đến những ngày sắp tới phải ở một mình nơi này liền thấy buồn tẻ.
Trúc Thanh Hi thấy Tạ Lục Khôn biểu đạt không vui, nàng chọc chọc tay vào má của hắn.
"Cười lên nào, người xị mặt trông thật xấu."
Tạ Lục Khôn vẫn ỉu xìu không nhúc nhích. Trúc Thanh Hi ôm mặt Tạ Lục Khôn hết hôn má phải đến má trái cuối cùng là đến môi "moa". Một nụ hôn thật kêu. Tạ Lục Khôn giữ chặt eo nàng ra lệnh.
"Nhớ ta."
Sự bá đạo gì đây? Nhưng Trúc Thanh Hi không hề bài xích ngược lại thấy rất vui.
"Được, ta sẽ nhớ người. Nào buông ta ra, ta phải đi rồi."
Tạ Lục Khôn tiễn Trúc Thanh Hi ra đến cổng, nàng lấy hành lý từ tay hắn.
"Những ngày sắp tới không có sư huynh và ta, người nhớ để Hòa Hưng thị vệ đi theo."
"Ừm, ăn Tết vui vẻ." Tạ Lục Khôn sủng hạnh xoa đầu nàng.
"Người cũng vậy."
Trúc Thanh Hi ra khỏi Hoàng cung liền tháo mặt nạ, nàng háo hức gặp lại Khang Nguyệt Cơ sau nửa năm, hẳn bà sẽ rất bất ngờ.
Trúc Thanh Hi còn chưa vào đến tiểu viện tiểu Mai đã la toáng loạn.
"Phu nhân, cô nương về rồi."
Khang Nguyệt Cơ vui mừng chạy ra đón. Hai người trò chuyện nửa ngày trời vẫn chưa dứt. Đêm ba mươi, Trúc gia quây quần dùng cơm, Lâm Ý và Trúc Dạ Ái thấy Trúc Thanh Hi bình an quay về thì tỏ vẻ không vui ra mặt. Nhưng nàng chẳng mấy bận tâm.
"Đùng... Đùng... Đùng..."
Tiếng pháo hoa rộn ràng khắp trời, khắp kinh thành nhộn nhịp ồn ã. Trúc Thanh Hi đứng trên mái nhà hướng mắt về Hoàng cung "năm mới vui vẻ Tạ Lục Khôn".
Thoáng một cái đã là mồng bảy Tết, Trúc Ang Cư không có ngày nghỉ còn Trúc Dạ Ưng thì đã vào cung từ hôm mồng bốn. Trúc Thanh Hi phải nài nỉ rất nhiều Tạ Lục Khôn mới cho nàng kì nghỉ dài hạn đến vậy.
Trong sân Trúc Thanh Hi đang nhàn nhã đánh cờ cùng Khang Nguyệt Cơ thì thấy tiểu Mai hớt hải chạy vào.
"Cô nương, Nhị gia, à không, Thái tử đến rồi. Đại nhân cho gọi cô nương vào chính viện diện kiến."
"Là vị a ca lần trước Hi nhi cứu giá trong rừng?" Khang Nguyệt Cơ ngừng tay.
"Dạ, đúng ạ."
"Tiểu Mai ngươi mau giúp cô nương sửa soạn trang điểm."
Khang Nguyệt Cơ kéo Trúc Thanh Hi vào phòng chọn lựa y phục cho nàng. Trúc Thanh Hi còn đang mơ hồ, Tạ Lục Khôn tìm tới làm gì?
Khang Nguyệt Cơ chọn cho Trúc Thanh Hi bộ y phục màu cam sáng. Tiểu Mai bận rộn tết tóc cho nàng. Trúc Thanh Hi trang điểm cẩn thận, gương mặt ngọt ngào tươi tắn hơn những đóa hoa ngoài vườn. Nàng lấy ra chiếc trâm Hoàng Thượng ban tặng bấy lâu nay cất giữ cài lên tóc. Trâm cài bằng vàng khắc trên là vài bông hoa mai nhỏ thực hợp với y phục nàng mặc, Trúc Thanh Hi tựa như một tiểu tiên nữ tràn đầy sức sống.
Trúc Thanh Hi dừng trước chính viện, nàng vuốt lại mái tóc đen dài, sao tự dưng hồi hộp lạ thường.
"Tiểu nữ Trúc Thanh Hi tham kiến Thái tử." Đây là lần thứ ba Trúc Thanh Hi hành lễ với Tạ Lục Khôn.
Tạ Lục Khôn bất động giây lát, hắn biết nàng là mỹ nhân, nhưng không ngờ rằng Trúc Thanh Hi có thể biến hóa được nhiều dáng vẻ và dáng vẻ nào cũng hút mắt đối phương vô cùng. Người trước mặt kể từ lúc bước vào chính viện đã làm lu mờ tất cả, đối nghịch với nét lãnh đạm thường thấy, Tam cô nương hiện tại rực rỡ nét xuân, khiến ai nhìn vào đều bất giác cảm thán "Thật đẹp!".
"Trúc Thanh Hi cô nương không cần đa lễ. Cô nương đường đường là ân nhân của ta, người hành lễ nên là ta mới phải."
Trúc Thanh Hi nhíu mày, trong cung nhàn rỗi quá nên Tạ Lục Khôn tìm đến đây chỉ để trêu ghẹo nàng?
Tạ Lục Khôn tiếp tục quay sang trò chuyện cùng Trúc Ang Cư.
"Ta đến Trúc phủ đã nhiều lần, nhưng ghé vào ngày Tết thì đây là lần đầu tiên. Quang cảnh khác ngày thường rất nhiều, rất có không khí lễ Tết."
Lâm Ý nghe vậy mở cờ trong bụng, bà ta bắt lấy cơ hội tâng bốc nữ nhi của mình.
"Thái tử quá khen. Tất cả cây hoa trong vườn, lồng đèn, câu đối đều là một tay Ái nhi chuẩn bị."
Trúc Dạ Ái nở nụ cười mê hồn, tay hơi che mặt thẹn thùng, thanh âm như rót mật vào tai.
"Không ngờ chút tài mọn của tiểu nữ có thể làm Thái tử để ý. Đúng là vinh dự của tiểu nữ."
Tạ Lục Khôn không để tâm lời mẹ con Lâm Ý, tâm trí dồn hết lên người Trúc Thanh Hi.
"Trúc Thanh Hi cô nương không phiền có thể dẫn ta đi dạo một vòng thỏa lòng hiếu kì?"
"Dạ, Thái tử." Trúc Thanh Hi cứng nhắc nhận lệnh.
lễ Khai hạ: nghi thức kết thúc chuỗi ngày lễ tết; ngày này các viên quan giữ ấn tín làm lễ Khai ấn, mở hòm ấn tượng trưng năm làm việc mới bắt đầu