Cả hai hôn nhau đến ý loạn tình mê, bên ngoài giông tố bỗng kéo tới.
"Đoàng. Rầm. Rít...Rào...Rào..."
Tiếng sấm dội lên khiến Trúc Thanh Hi giật bắn người. Cánh cửa phòng mở tung, những cơn gió mạnh thi nhau ùa vào phòng thổi tắt hết nến, cơn mưa xối xả ập xuống bất ngờ.
Tạ Lục Khôn đặt Trúc Thanh Hi xuống giường, xoa cái đầu nhỏ của nàng.
"Đừng sợ."
Sau đó hắn tự mình đi ra đóng cửa thắp lại nến. Căn phòng nhanh chóng sáng trở lại. Tạ Lục Khôn ngoan ngoãn ăn hết chén cháo trên bàn. Trúc Thanh Hi đẩy chén thuốc đến, hắn nhấp một hớp liền nhăn mặt.
"Đắng hả?"
"Nàng nói xem?"
"Làm gì đến nỗi, để ta uống thử."
Trúc Thanh Hi với lấy chén thuốc trên tay Tạ Lục Khôn, hắn giữ tay nàng ngẩng cổ cho hết chén thuốc vào miệng. Rồi bất chợt Tạ Lục Khôn kéo nàng lại, vừa vặn hôn tới. Vị thuốc đắng ngắt trong khoang miệng Tạ Lục Khôn dễ dàng chảy qua miệng Trúc Thanh Hi, ép buộc nàng nuốt xuống.
"Cách bón thuốc này ta học từ nàng, mãi đến hôm nay mới có dịp thực hành. Quả là phương pháp tốt." Tạ Lục Khôn cười trêu chọc.
Trúc Thanh Hi nhíu mày "yêu nghiệt".
"E hèm. Cháo cũng đã ăn xong, thuốc cũng đã uống hết. Người nên về phòng mình rồi, Nhị gia."
Tạ Lục Khôn đứng dậy, chắp tay sau hông, khôi phục bộ dạng chính nhân quân tử đi về giường Trúc Thanh Hi.
"Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, ta sợ nàng sẽ giật mình, vậy Nhị gia ta cũng không ngại ở lại đây một đêm canh chừng giấc ngủ cho nàng."
Trúc Thanh Hi chỉ tay vào hắn ngăn chặn ý đồ.
"Người đứng lại đó. Trời càng mưa to ta càng ngủ ngon, không phiền người bên cạnh canh chừng."
Tạ Lục Khôn làm lơ lời Trúc Thanh Hi, hắn từ tốn tháo bớt y phục trên người. Dáng vẻ quang minh chính đại như đây là phòng mình.
Trúc Thanh Hi giận tím mặt. "Người..."
Trên Tạ Lục Khôn lúc này chỉ còn một lớp y phục mỏng manh thoải mái, hắn bước tới gần Trúc Thanh Hi đem cả người nàng bế lên. Trúc Thanh Hi lập tức phản kháng, nhưng bất thành, võ công của hắn cao hơn nàng một bậc. Tạ Lục Khôn ôm nàng xuống giường, kéo chăn đắp cả hai, khóa chặt Trúc Thanh Hi trong lòng.
"Buông ta ra, người đừng quá đáng."
Trúc Thanh Hi hung hăng trừng mắt với Tạ Lục Khôn. Giữa nam nhân và nữ nhân ở gần nhau thế này sẽ sinh ra chuyện không kiểm soát được, đặc biệt là đang ở trong cung. Không phải hai người chưa từng ngủ chung, nhưng lần này với lần trong hang động không giống nhau. Trúc Thanh Hi không phải không tin Tạ Lục Khôn mà nàng đang tự ngờ vực chính mình, nàng sợ chính bản thân hóa sói không kiềm chế được. Trúc Thanh Hi tự mắng "đồ không có bản lĩnh".
Tạ Lục Khôn giúp Trúc Thanh Hi tháo mặt nạ, hắn vén mái tóc đang lòa xòa trước trán nàng sang một bên, ôn nhu hôn nhẹ lên giữa mi tâm.
"Đừng quấy, nếu nàng tiếp tục động đậy ta sẽ không đơn giản là ôm nàng đi ngủ đâu."
Câu nói sặc mùi nguy hiểm, Trúc Thanh Hi lập tức bất động.
Ở cạnh một đóa hoa xinh đẹp còn là nữ nhân hắn đặt trong tâm Tạ Lục Khôn tất nhiên nảy sinh khao khát. Nhưng hắn tôn trọng nàng, trong tương lai hắn đã định sẵn phúc tấn của mình là Trúc Thanh Hi, hắn sẽ giữ thanh danh của nàng đến cùng.
Tạ Lục Khôn chuyển chủ đề.
"Ngày mai theo ta vào triều dâng tấu sớ kết thúc vụ án của Tạ Mỗ."
"Hoàng Thượng đã ra bản án định tội phạm nhân?"
"Ừ. Tạ Mỗ tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Hắn bị giáng xuống làm dân thường, đày đến chùa Tâm Thu ở biên giới phía Nam, dành cả đời để sám hối. Mộng An Nguyệt Nhất, Duệ Phong, đám người trong rừng cũng như bọn gian thần sẽ bị xử trảm. Ngày thi hành án là ba ngày sau."
"Tạo phản là trọng tội, ta cứ nghĩ Hoàng Thượng sẽ dùng cách cũ. Một là tru di tam tộc hoặc nặng hơn là tru di cửu tộc."
"Đúng là cách đó có thể tiêu diệt triệt để nhưng sẽ rất nhiều người vô tội chết oan. Có lẽ Hoàng a mã đã để tâm những lời Mộng An Nguyệt Nhất nói."
Trúc Thanh Hi thở dài, Mộng An Nguyệt Nhất cũng thật đáng thương.
Tạ Lục Khôn nghe ra sự phiền muộn trong hơi thở của nàng. Hắn ôm Trúc Thanh Hi chặt hơn, cánh tay phía sau vỗ vào lưng nàng từng nhịp từng nhịp.
"Vậy còn Lăng thái y, các phu nhân ở phủ Di thân vương thì sao?" Trúc Thanh Hi không khỏi tò mò.
"Những phu nhân sẽ được hòa ly, về phần Lăng thái y sẽ không bị truy xét tội trạng, ta còn thưởng cho ông ta ngân lượng vì đã giúp ta che mắt Tạ Mỗ."
Trúc Thanh Hi gật gù. Tạ Lục Khôn gõ nhẹ vào trán nàng.
"Còn điều gì thắc mắc nữa không?"
"Đã hết." Trúc Thanh Hi lắc đầu, mắt chớp chớp nhìn hắn.
Tạ Lục Khôn tiếp tục vỗ vào lưng nàng cười sủng nịnh.
"Vậy ngủ nhé, ta mệt rồi."
Trúc Thanh Hi gật đầu. Tạ Lục Khôn hất tay, nến trong phòng vụt tắt. Hắn cựa người, chỉnh cánh tay để Trúc Thanh Hi thoải mái dựa lên, vóc dáng nhỏ nhắn của nàng nằm gọn trong vòng tay hắn.
Mặc kệ bên ngoài mưa to gió lớn, mặc kệ rét buốt bủa vây. Ở nơi này vẫn có hai con người nương tựa vào nhau, yên bình, ấm áp, hạnh phúc.
tru di tam tộc: họ của người phạm tội sẽ bị xử tử (gϊếŧ sạch)
hòa ly: ly hôn